Nhìn Nghiên Nhi dưới thân cao trào không ngừng trừu súc, khóe miệng mang theo thoả mãn tươi cười, bàn tay nhẹ áp đầu Nghiên Nhi không cho cô dễ dàng thoát đi. “Ăn nhiều một chút.” Hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt mang theo xạ hương từng luồng ùa vào môi đỏ, hai mắt lấm tấm nước mắt nuốt xuống, biểu tình ủy khuất làm Cung Kỳ Diệp trìu mến khẽ vuốt môi đỏ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, cúi đầu hôn môi Mạc Nghiên, nhấm nháp hương vị cả mình cùng với cái miệng nhỏ thấm hương vị ngọt ngào.
Tiêu Mục Thần chậm rãi rút ra lửa nóng trong tiểu huyệt, bàn tay ấn bụng nhỏ hơi nhô, từng luồng hoa dịch cùng bạch trọc chảy xuống, hơi thở da^ʍ mĩ cùng cảnh đẹp làm mấy người đàn ông hóa thành dã thú hận không thể xông lên trước nhai nát cô.
Cung Kỳ Diệp chuyển qua thân hình Mạc Nghiên cúi người đem nam căn đưa vào hoa môi sưng đỏ. “Anh… Ha a… Dừng lại…” Nộn huyệt không hề phòng bị lập tức đã bị vật cực đại lấp đầy, vách trong mềm mại gắt gao hút thình lình xảy ra dị vật. Cái miệng nhỏ Mạc Nghiên nhẹ xuất ra cả người xụi lơ ở trên giường, hơi hơi run rẩy.
Hắn đỡ cái mông trắng như tuyết của Mạc Nghiên, eo bắt đầu quy luật động lên.” Ngô a… Hừ ân… Ha… Thật trướng…” Theo luật động của hắn cùng phập phồng, eo liễu cũng không tự giác mà bắt đầu vặn vẹo, đón ý hùa của hắn.
“Thật tham lam… Lập tức cho em.” Cung Kỳ Diệp đẩy tốc độ đưa đẩy nhanh hơn, một chút một chút đi vào trong chỗ sâu , hoa kính nhỏ hẹp kẹp chặt làm hắn chỉ muốn hung hăng thao hư thân dưới Nghiên Nhi.
“Ân a… Từ từ… Chậm một chút… Thật nhanh… Làm em chậm rãi…” Không chịu được thế tấn công quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn, Mạc Nghiên yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng xin khoan dung, thanh âm ngọt nị làm hắn càng thêm dùng sức thẳng tiến tiểu huyệt.” Ngô…. Ha a a…. Đừng nha…” Thân hình mẫn cảm nhịn không được lại lần nữa nghênh đón cao trào, toàn thân nhũn ra thân thể mềm mại chỉ có thể dựa vào tay hắn đung đưa cái mông, hai mắt đẫm lệ mê mang thất thần nhìn chằm chằm giường đệm, nước bọt dọc theo môi đỏ nhỏ giọt đến khăn trải giường.
“Thật không ngoan… Như vậy liền sắp đến.” Cung Kỳ Diệp nâng cái mông trắng như tuyết của cô lên, không để lộ côn ŧᏂịŧ lại lần nữa cắm vào tiểu huyệt sưng đỏ.
“Không…. Ân a… Mau dừng lại…” Mang theo giọng mũi khóc nức nở khẩn cầu, hai tròng mắt rưng rưng quay đầu lại nhìn Cung Kỳ Diệp, lại không biết cô trước mắt có bao nhiêu yêu kiều cùng yêu mị làm người khác không bỏ xuống được, Cung Kỳ Diệp tẩm tà cười cúi người hôn môi cùng cổ vô cùng mịn màng cũng nói nhỏ.” Ngoan…. Đừng khóc…. Lại một chút liền kết thúc.” Vật cực đại chậm rãi đâm vào, trải qua nhiều lần hoan ái hoa huyệt vẫn như cũ khẩn trương lập tức kẹp lấy nam căn, thậm chí không ngừng phun ra nuốt vào hút vào càng sâu.
Hắn mỗi một chút đưa đẩy đều thẳng tiến chỗ sâu nhất, vòng eo Mạc Nghiên theo động tác thọc vào rút ra vô ý thức vặn vẹo, ngọt nị kiều suyễn từ trong cổ họng tràn ra, tiếng đâm thọc cùng tiếng thở dốc tràn ngập phòng ngủ rộng mở. Động tác Cung Kỳ Diệp dần dần nhanh hơn, càng mãnh liệt tiến công, như bàn ủi nóng cháy cơ hồ muốn đem vách trong kiều nộn mẫn cảm làm hư.” Hừ a… Không được… Ha a…”.
“Bảo bối… Ngoan… Ăn nhiều một chút… Đem nó toàn bộ nuốt vào đi.” Đẩy ra cánh hoa đã sắp cực hạn, đỡ côn ŧᏂịŧ của mình thô dài đi vào, chế trụ eo liễu mảnh khảnh của Mạc Nghiên hung hăng đưa đẩy, hưởng thụ hoa kính kẹp chặt cùng với liếʍ mυ'ŧ, kịch liệt va chạm làm côn ŧᏂịŧ hắn hoàn toàn đưa vào trong hoa cung, bên trong cực nóng cùng khẩn trí cơ hồ làm hắn phun trào ra tới.
“Ô ô… Sắp hư rồi… Ha a…” Kịch liệt hoan ái cùng kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh sâu vào thân thể mềm mại yếu ớt, Mạc Nghiên bất lực lay động khóc thút thít, thân mình bị bàn tay khống chế lại nuốt côn ŧᏂịŧ vào, thỉnh thoảng còn ác liệt nhẹ ma sát điểm mẫn cảm.” Muốn tới… Ha a…” Cảm giác được thân mình một trận co rút, vui thích kɧoáı ©ảʍ làm Mạc Nghiên cắn chặt cánh tay, lại không nghĩ rằng bị Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng cạy ra, ngón tay cắm vào cái miệng nhỏ xinh đưa đẩy không cho cô thương tổn chính mình.
“Thật ngoan… Lại nuốt từng chút… Nuốt từng chút…” Bàn tay ép chặt nổi lên bụng nhỏ, côn ŧᏂịŧ cực nóng một lần so một lần dùng sức chọc ma cung vách tường, rút ra khi lại hung hăng ma quá hoa kính mẫn cảm đột điểm, đang lúc Mạc Nghiên sắp phun trào, Cung Kỳ Diệp lại ác liệt mà rút ra côn ŧᏂịŧ không cho cô cao trào, vài lần hiệp lộng làm Mạc Nghiên ủy khuất lại phẫn hận đến khóc thút thít lên.” Ô ô… Hư… Hừ ha…” hắn lúc này mới lương tâm phát hiện đem nam căn đâm tiến hoa cung cho Nghiên Nhi kɧoáı ©ảʍ, từng đợt hoa dịch phun ra, cố nén trào phun du͙© vọиɠ, không ngừng ma sát điểm kéo dài kɧoáı ©ảʍ của cô.” A a a…. Sắp hỏng rồi….”
“Thật ngoan… Toàn bộ cho em… Bảo bối nuốt vào đi… Ngô…” Nghiên Nhi trog ngực lại lần nữa nghênh hướng cao trào, Cung Kỳ Diệp chống lại vách tường mẫn cảm non mềm phun ra đặc sệt tϊиɧ ɖϊ©h͙.