Editor: Sunn_t
“Nhạc phụ, nhạc mẫu bọn họ sắp về sao?” Mộc Trạch Uyên thấp giọng nói, ngón tay nhanh chóng mà ấn xuống di động, phân công một người ở đầu kia xét duyệt tiến độ.
“Ừ! Ta đã thông báo! Bọn họ nói ngồi sẽ ngồi phi cơ sớm nhất để trở về......” Tiêu Mục Thần thở dài.
Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh ở nửa tháng trước, chạy đến nước Pháp du ngoạn, thuận đường thăm người nhà là Sở Cẩn Húc, hôm nay mới vừa biết được tin tức này, thiếu chút nữa ngất đi, vội vàng thu thập hành lý trở về gấp.
“Dịch...?”
Ngoài phòng giải phẫu bốn người bọn họ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở nơi xa, Tư Đồ Dịch thất tha thất thểu mà đi tới, con ngươi ngăm đen phảng phất mất đi linh hồn thất thần mà nhìn chăm chú bọn họ.
Một cỗ hàn ý lạnh toát chảy doch từ lưng lên gáy, bọn họ hít sâu vài cái, điều chế lại cảm xúc, chậm rãi nói:” Chất nhầy kia... Là cái gì? Có biện pháp giải sao?”
Thanh âm bọn họ phảng phất phi thường xa xôi, Tư Đồ Dịch lần nữa mà tập trung ý thức, hắn chưa bao giờ nghe qua âm điệu của mình khô khốc như thế:” D3GA6 dược kháng ngưng huyết cùng với...... Một loại gien... Dược vật cải tạo......”
“F*ck!”
Tu dưỡng đã bị bọn họ vứt đi , miệng liên tục tuôn ra âm thanh mắng chửi, máu nóng cùng gân xanh điên cuồng nổi lên, dường như giây tiếp theo liền sẽ trực tiếp huỷ hoại thế giới này.
“Ta muốn gϊếŧ tên phế vật kia! A a a a.”
Âm thanh mắng chửi liên tục không ngừng, đầu tóc gọn gàng đã trở nên hỗn độn, sắc mặt bọn họ vặn vẹo dữ tợn, như là địa ngục La Sát làm cho người ta sợ hãi, nhân viên hộ lý một bên muốn tiến lên ngăn lại bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Thiên tài cùng kẻ điên chỉ có một đường ngăn cách, bọn họ có chỉ số thông minh cao, năng lực tốt, xác thật bọn hắn luôn đạt đến cực đại thành công, tuổi còn trẻ liền có được tất cả, dùng không cạn tài nguyên, cùng với địa vị đế đô không ai có thể làm sụp đổ, chỉ cần bọn họ nguyện ý là có thể dễ như trở bàn tay trừ bỏ những người khác, không có thứ gì có thể làm cho bọn họ tâm tình lãnh đạm lưu lại một tia gợn sóng.
Cho đến khi gặp được Nghiên Nhi, nữ vương của lòng bọn họ xuất hiện, một ánh mắt của cô là có thể đủ vén lên cảm xúc bọn họ, cam nguyện đem tất cả bày đến trước mặt cô, sủng nịnh cô.
Giống như trân bảo bọn họ cẩn thận che chở, phủng ở lòng bàn tay sợ nát, ngậm ở trong miệng sợ tan, không dám để bất luận kẻ nào thương tổn cô!
Nếu nói có người ý đồ từ trong tay bọn họ cướp đi trân bảo, bọn họ sẽ cho hắn sống không bằng chết.
Thật lâu sau, cảm xúc điên cuồng dần biến mất, nhìn như bình tĩnh, nhưng từ đáy mắt mấy người họ lại có thể phát hiện ra con ngươi lạnh băng giờ phút này tràn ngập thô bạo như đêm tối, mắt đỏ rực, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ đem sự vật trước mắt xé nát hủy diệt.
“Có biện pháp giải sao?”
Mộc Trạch Uyên đem mắt kính thu vào túi, thái dương gân xanh bạo khởi, lộ ra cặp mắt phỉ thúy, cả người phát ra sát khí mãnh liệt.
“Ta đi trước giải D3GA6 dược kháng ngưng huyết, hiệp trợ Nghiên Nhi cầm máu, còn gien dược vật, thì dựa vào các ngươi đi thẩm vấn tên kia...... Ta mới có thể nghĩ cách chế tạo giải dược.”
Tư Đồ Dịch nặng nề mà đạp ghế dựa, mắt đỏ bừng mà nói nhỏ.
“Ba ba?”
“Lão ba!”
Năm đạo tiếng nói non nớt mềm nhu ở cách đó không xa vang lên, bọn họ quay đầu lại nhìn, nhóm tiểu gia hỏa sớm đã khóc đỏ hai mắt, hàm chứa giọng mũi nhằm phía bọn họ. Năm người đàn ông tôn quý bất phàm, tan nát cõi lòng mà đỏ hai mắt, ôm con trai bảo bối của mình, liên tục trấn an.
“Ô ô ô...... Mommy... Mommy ở đâu...?” Tiêu Vũ Thậm nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn phòng giải phẫu thẻ bài sáng lên màu đỏ, hắn bất an mà nắm bàn tay Tiêu Mục Thần.
“Ba ba... Con rất sợ hãi... Con muốn mommy!” Mộc Thiển Hoài ôm cổ Mộc Trạch Uyên, đã khóc đến mắt, con ngươi có vẻ đáng thương.
“Mommy có sao không? Lão ba mau cứu mommy!” Tư Đồ Liệt lay cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ rúc ở cổ Tư Đồ Dịch khóc nức nở.
Thân là lão đại cùng lão nhị Diệp Minh, Cung Trạch Cẩn nỗ lực mà bẹp cái miệng nhỏ, khắc chế nước mắt của mình muốn vỡ đê, tận lực không cho cảm xúc của mình ảnh hưởng lão ba bọn họ.
Cung Kỳ Diệp cùng Diệp Hàn Ngự trực tiếp đem con trai mình bế lên, kiên nhẫn ở bên tai bọn họ thấp giọng nói:” Con trai ngoan, đừng chịu đựng, muốn khóc liền khóc, ba ba sẽ bảo hộ con cùng mommy! Mommy hiện tại bị thương đang hôn mê, nàng sẽ mạnh khỏe ngay thôi!”
“Oa a a a......”
“Ô ô ô....”
Diệp Minh cùng Cung Trạch Cẩn lúc này mới vỡ òa cảm xúc đè nén, đem nội tâm sợ hãi phóng thích, chôn ở trong ngực baba mình, an tâm khóc lóc.
Bọn họ khóe mắt lệ quang lập loè, đau lòng mà ôm con trai rơi lệ, đợi bọn họ cảm xúc dần dần ổn định, Tư Đồ Dịch yêu thương mà hôn khuôn mặt nhro của Tư Đồ Liệt, nói:” Ba ba hiện tại đi vào cứu mommy, có thể hay không đáp ứng ba ba, ngoan ngoãn mà đi về nhà ông bà nội bên kia, chờ tình huống ổn định sau đó ba lại mang con vào đây gặp mommy!”
Tư Đồ Liệt lo âu mà nắm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập hoảng sợ mà nhìn ba ba hắn, thật lâu sau mới gật đầu, hắn biết hiện tại là thời khắc mấu chốt.
“Bảo bối ngoan, các con cũng về nhà bên kia trước vì tương đối an toàn, chờ mommy tỉnh lại chúng ta lập tức mang các con lại đây, không cần lo lắng! Lão ba sẽ đem hết toàn lực cứu mommy!”
Mấy người đàn ông trấn an con trai trong ngực đang gào khóc, chậm rãi nói, an bài tốt cho bọn nhỏ bọn họ mới có thể tiếp tục giải quyết sự việc.
“Được!”
Bọn họ nhìn theo Lý quản gia cùng với Bảo Tiêu hộ tống bọn nhỏ rời đi, lúc này mới một lần nữa tỉnh táo lại, chuẩn bị bố trí công việc.