“Nghiên Nghiên…” Long Khanh Phong theo đuôi Mạc Nghiên rời đi, phát hiện thân ảnh cô liền mang theo xán lạn tươi cười ý đồ muốn tiến lên, đột nhiên trước mắt mấy người mặc áo đen cản trở đường đi của hắn.
”Ngượng ngùng, vị tiểu thư này yêu cầu cần không gian, xin đừng quấy rầy.”
“Ai nói, ngươi biết ta là ai sao, còn dám cản ta.” Long Khanh Phong căm tức nhìn mấy người đàn ông.
“Tôi nói cậu, cút!” Một đạo tiếng vang từ phía sau vang lên, ánh mắt lạnh băng nhưu nhìn con kiến trước mắt, đi qua Long Khanh Phong bên cạnh khinh thường không thèm nhìn.
Phát giác mình bị khí thế của người đàn ông trước mặt làm cho cứng họng, Long Khanh Phong không cam lòng mà xoay người rời đi, trước khi đi gắt gao nhìn chằm chằm hình dáng người đàn ông này.
Mạc Nghiên xác định không nhìn thấy thân ảnh Cung Kỳ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tay cầm lấy ly rượu trên khay người hầu bên cạnh, đi hướng cửa sổ sát đất ngoài ban công, nhìn phía dưới xa hoa hóng gió, xem ra mấy người đàn ông kia bối cảnh không phải bình thường, không ngăn được hơi hơi thở dài nắm chặt ly rượu trong tay, một cỗ hương vị ngọt thanh từ trong miệng phát ra làm người ham mê đồ ngọt như Mạc Nghiên nhịn không được mắt sáng ngời, ly rượu làm người khác sa vào trong đó, đột nhiên bị một đạo tiếng vang kinh hách, bị sặc rượu không ngừng ho khan, ban đầu khuôn mặt nhỏ trắng nõn đột nhiên biến ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng phẫn nộ quay đầu nhìn người tới.
"Nơi này cũng không phải là WC."
Chỉ thấy người đàn ông khí vũ hiên ngang nở nụ cười, bộ đồ vest thủ công Italy gắt gao bao vây lấy dáng người săn chắc của hắn, trang sức trên dưới toàn thân đều biểu hiện thân phận tôn quý của hắn, nguy cơ nảy lên trong lòng Mạc Nghiên. Cô lạnh nhạt tùy ý đáp cho có lệ rồi liền vội vàng bỏ đi." Không liên quan đến chuyện của anh."
“Ai nha, ngày đó ở trên giường em không lãnh đạm nhưu vậy, bảo bối không phải còn gọi anh là cho em sao, ha hả.”
Nghe được lời nói của hắn, Mạc Nghiên dừng lại bước chân, rùng mình làm thân thể mềm mại run nhè nhẹ, nỗ lực làm cho thanh âm chính mình không cần sợ hãi.” Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Phải không? Vậy phải nói thế này đi?” Ngữ điệu trầm thấp giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ngô… Quá nhiều… Không cần… Ngô… Cho ta… Muốn… Hừ ha… Anh anh…”
Nghe được tiếng rêи ɾỉ yêu kiều ngọt nị truyền đến từ sau lưng, Mạc Nghiên khϊếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông tay cầm điện thoại, cảnh tượng trên màn hình được lấy từ máy theo dõi quay quá trình cô hoan ái cùng với hắn. Khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch trong nháy mắt, chỉ mình gương mặt vì có nồng độ cồn mà hơi đỏ ửng. Trong cơn hoảng loạn, cô vội vàng xông lên trước cướp điện thoại của người đàn ông rồi ném xuống đình hóng gió dưới lầu.
Nhìn hắn không có chứng cứ lại uy hϊếp nàng, khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng ngẩng lên mang theo thắng lợi tư thái bễ nghễ nhìn hắn.
Thật giống một con mèo kiêu ngạo làm nũng, khi lọt vào nguy cơ liền chặt lại móng vuốt mặt làm nũng, khi phát hiện có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu liền cọ thượng cái mũi hung hăng cào một phát, này hoàn toàn phát huy đúng tinh thần kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
“Em không biết nếu rơi xuống bị người khác nhặt được, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao, đương nhiên cùng ta là không quan hệ.”
Diệp Hàn Ngự nhọn mi mang the tươi cười như hồ ly không có ý tốt nhìn Mạc Nghiên. Chỉ thấy con mèo nhỏ trước mắt suy sụp hạ mặt, lã chã chực khóc mà nhìn dưới lầu di động, nôn nóng xoay người muốn hướng dưới lầu chạy, đột nhiên một bàn tay giữ chặt thân mình cô, cánh tay cường tráng gắt gao đem thân hình mềm vây ở trong ngực, Diệp Hàn Ngự cúi đầu ái muội cọ xát cổ cô, hương thơm đặc trưng của cô xông vào mũi, tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt xẹt qua đáy mắt hắn biến mất không thấy.
“Buông tôi ra!”
Cánh tay dài của hắn giam cầm thân thể cô, thỉnh thoảng nôn nóng thăm dò nhìn xuống dưới vì sợ có người nhặt được được điện thoại, thân mình không ngừng giãy giụa ở trong lòng ngực hắn nhưng hắn nói một câu khiến Mạc Nghiên dừng mọi động tác trong nháy mắt.
”Nếu em đi xuống, anh không cam đoan mình sẽ làm ra viec gì.” Côn thtij nóng bỏng chậm rãi ở phía sau cô cọ xát, mười ngón gắt gao véo cánh tay hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngoan, nếu hôn anh một chút anh có thể suy xét cho người đi lấy, đương nhiên nếu em không muốn như vậy anh liền đành phải ở bên này nhìn xem ai sẽ nhặt được nha.”
Hắn buông tay giam cầm dựa ban công, nhìn Mạc Nghiên không ngừng tính toán dưới đáy lòng, trên mặt tươi cười càng thêm xán lạn.
Mạc Nghiên hơi bẹp môi đỏ mang theo khẩn cầu hai tròng mắt tẩm nước mắt nhìn hắn, lại phát hiện hắn không dao động, chỉ có thể chậm rãi đi hướng về phía hắn, trải qua nhiều lần xây dựng tâm lý nhanh chóng đem môi đỏ tùy ý chạm vào môi hắn, nhưng bởi vì chiều cao chênh lệch nên chỉ chạm tới cổ.
”Được rồi, anh mau cho người đi lấy đi!”
“Hử, như vậy có lệ không thành khẩn, anh nghĩ vẫn là nên bị người khác nhặt được!”
Ngón tay dài của Diệp Hàn Ngự nhẹ chỉ môi mỏng rồi tự hỏi một phen xong liền từ chối cô. Nhìn cô tức muốn hộc máu sắp khóc, đáy lòng hắn mềm nhũn.
"Lại cho em thêm một lần cơ hội, phải xem thành ý của em rồi!" Khẩu khí giống như bố thí khiến Mạc Nghiên càng thêm tức giận nhưng người ở dưới mái hiên nhà người khác thì không thể không cúi đầu.
Mạc Nghiên cắn chặt môi đỏ hốc mắt phiếm hồng, tay nhỏ nắm chặt áo khoác hắn hoàn toàn không màng có hay không sẽ để lại nếp nhăn, một cỗ lãnh hương bỗng nhiên ập đến, hơi thở hắn nồng đậm vờn quanh chóp mũi cô, môi mỏng hắn hôn lên môi cô, đang lúc muốn rời đi, hắn một tay đỡ lấy eo cô một tay đem đầu áp hướng chính mình, lưỡi dài mang theo xâm lược quét ngang cái miệng nhỏ của Mạc Nghiên, trong miệng phát ra hương vị ngọt thanh làm hắn muốn ngừng mà không được, hung hăng liếʍ mυ'ŧ cái lưỡi trong miệng, phát giác cô trở nên ngoan ngoãn không hề chống cự, mềm nhẹ lại kiều diễm liếʍ hôn cũng chậm rãi quát lộng thịt mềm trong miệng, ôn nhu hôn làm toàn thân cô vô lực nằm liệt trong ngực mình.