Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 19: Là muốn câu dẫn ai (H, 3P)

Editor: Dâu

"Ha ... nhiều ... từ từ... hức ... quá nhiều ... dừng lại ..."

Cảm giác kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn như thủy triều đánh tới, giọng mũi nức nở cầu xin tha, làm người không thể nhẫn tâm, nhưng mấy nam nhân này là ai, bọn họ chính là nói một không nói hai.

"Không phải vừa mới nói không thể quay lại sao... Sao lại nuốt lời...ăn nhiều một chút... Miệng nhỏ nói đang đói đấy..."

Tính cách lãnh đạm bình thường đã biến mất, thay vào đó là sức quyến rũ và từ tính. Thì thào cất giọng, lòng bàn tay to kéo cặp đùi trắng nõn mềm mại trong tay, côn ŧᏂịŧ tiếp tục đẩy vào trong hoa cung, tiểu huyệt không ngừng chảy ra một dòng mật dịch, làm cho côn ŧᏂịŧ càng chặt chẽ đâm vào trơn tru.

Kẹp tóc hoa hồng màu vàng kim với mái tóc đen của cô không chịu nổi sự cuồng nhiệt mà rơi xuống thảm Ba Tư mềm mại, mái tóc dài xõa xuống, trên lưng và ngực, một số rơi vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

"Chờ ... chậm hơn ... cơ thể ... sắp hỏng rồi ..." Động tác không ngừng chuyển động, trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc như tơ lụa dính vào má anh cùng với cánh môi mỏng.

Mộc Trạch Uyên gỡ mái tóc ướt trên môi, dùng một tay kéo mặt cô lại, để mắt cô chạm vào đôi mắt xanh lục sâu thẳm của anh, ngón tay thon dài cạy đôi môi đỏ mọng và hàm răng, khuấy loạn bên trong miệng nhỏ, nhìn cô chìm trong sự trêu chọc của hai người, đôi mắt từ xanh lục chuyển sang màu xanh sẫm, trong mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ mãnh liệt.

"Ngậm lấy!"

"Ưm…"

Mộc Trạch Uyên đè đầu, đưa ngón tay vào đôi môi hơi hé mở của cô, đồng thời cạy hàm răng trắng ra. Mạc Nghiên còn chưa kịp phản ứng, côn ŧᏂịŧ to lớn đã nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, hương thơm nam tính nồng đậm sâu trong cổ họng khiến cô mê đắm. Miệng nhỏ vô thức mà ngậm lấy, bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm lấy vạt áo của người đàn ông trước mặt, bên dưới có một người đàn ông khác tiếp tục thúc mạnh cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nam nhân trước mặt mãnh liệt đưa côn ŧᏂịŧ vào trong cổ họng, kɧoáı ©ảʍ từ hai bên truyền đến khiến cô chỉ có thể để cho hai người cùng nhau trêu chọc.

"Ư ... hừ ..." Đôi mắt đen ướt đẫm nước mắt của Mạc Nghiên bởi vì bị dị vật to lớn trong miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên không ngừng tiết ra nước bọt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi đang ngậm lấy cây gậy cứng rắn.

"Hút... phun... không sai... thở bằng mũi ... thực sự có thiên phú ..." Đôi mắt xanh lục sau gọng kính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Nghiên, lòng bàn tay to nắm lấy hai cái tay nhỏ chạm vào côn ŧᏂịŧ, từ từ hướng dẫn cô vuốt ve phần côn ŧᏂịŧ thừa còn lại.

"Đáng chết ... Thật dâʍ đãиɠ..."

Mạc Nghiên đắm chìm trong hoan ái, giương cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, nước miếng từ khóe miệng chảy dọc theo làn da như sứ chảy xuống thảm Ba Tư, một màn da^ʍ mỹ này khiến tất cả đàn ông phải thầm chửi rủa, lòng bàn tay to của Mộc Trạch Uyên ôm lấy sau đầu cô và ấn xuống, cắm vào rút ra trong khoang miệng ẩm ướt. Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên ăn ý đưa đẩy. Mạc Nghiên chỉ có thể bất lực tùy ý để hai người đảo lộng miện nhỏ cùng tiểu huyệt.

"Bảo bối... Ăn nhiều một chút... Chờ một chút sẽ cho cái miệng phía dưới ăn thật ngon ..." Mộc Trạch Uyên nheo lại con ngươi xanh lục, dùng hai tay bóp lấy hai má của Mạc Nghiên, ra lệnh.

Mạc Nghiên không kiềm chế được du͙© vọиɠ trong cơ thể, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy côn ŧᏂịŧ, có lúc thì mυ'ŧ liếʍ, có lúc dùng răng nhẹ nhàng cọ xát cắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve phần còn sót lại, khi thì đi xuống sờ hai túi ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Từ từ ăn ... Đừng nóng vội ..." Mộc Trạch Uyên rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái miệng sưng đỏ, vừa hút vừa phun, khóe mắt rưng rưng ủy khuất nhìn anh, vừa vô tội vừa quyến rũ.

"Mẹ kiếp… là muốn câu dẫn ai?" Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy du͙© vọиɠ, khiến anh càng thêm quỷ dị.