Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 12: Phi Đàm (H)

Editor: Dâu

"Là Phi Đàm ..."

Tư Đồ Dịch đi tới chỗ hai người bọn họ, một tay nắm lấy cằm Mạc Nghiên, nâng cả khuôn mặt cô lên, đem khuôn mặt thanh tú ghé sát vào đôi môi hồng nhuận mà khịt khịt mũi, con ngươi như mực trở nên sắc bén trong tích tắc, bàn tay ma thuật của giới y học vốn nhạy bén với thuốc, ngay lập tức đoán được thứ thuốc trong người phụ nữ khi hương thơm tỏa ra.

"Thực xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi thất trách, bây giờ chúng tôi sẽ đưa họ ra ngoài ngay lập tức."

Hai người đàn ông mặc vest đen cúi đầu chào những người đàn ông, có thể thấy rằng khuôn mặt của họ tái nhợt và đổ mồ hôi liên tục, sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào trước mặt họ không vui thì họ không có bất kỳ cơ hội việc làm nào ở Đế Đô.

"Kéo người đàn ông này ra, xử lí sạch sẽ."

Khuôn mặt giận dữ của Tư Đồ Dịch khiến những người khác ngạc nhiên.

"Vâng, thưa ngài."

Hai người lao tới, dùng sức lôi người đàn ông đang ôm cánh tay Mạc Nghiên ra khỏi căn phòng, sợ rằng đám người sẽ hỏi tội họ.

"Chờ đã, tôi muốn đem bạn gái mang đi, buông ra!" Gã mập kia giãy dụa.

"Nó là bạn trai của em sao?"

Nam nhân híp mắt cúi đầu, nói nhỏ bên vành tai trắng nõn của Mạc Nghiên.

"Ừm ... không phải...... Anh ta không phải bạn trai của tôi ... Cứu ... Cứu tôi với ... Tôi là đại tiểu thư Mạc gia ... Ha ... A ..."

Người đàn ông đẹp trai trước mặt có thể giúp đỡ cô, nhưng lại không biết rằng cô vừa thoát khỏi một hang sói này thì lập tức rơi vào một hang sói khác.

"Mau lôi đi."

Giọng điệu nhìn hai người áo đen, lửa giận làm cho nam nhân có chút đáng sợ.

"Vâng."

"Buông tôi ra, buông ra." Giọng nói trôi đi xa, cánh cửa sang trọng đóng chặt như chưa từng được mở.

"Dịch, có chuyện gì vậy?" Mộ Trạch Uyên đẩy kính, nhìn Mạc Nghiên đang ngồi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Hừ, Tiêu Đàm là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© chỉ xuất hiện ở chợ đen, có thể khiến người đối với thuốc bắc toát ra mùi thơm, nhưng ... người ngửi được mùi thơm cũng sẽ bị trúng…. Cô ấy… .. Trên… .. giường… ”

Tư Đồ Dịch bực bội vuốt ve phần tóc gãy trên trán, nghiến răng nhìn Mạc Nghiên.

"Ý cậu là bây giờ chúng ta đều trúng dược?" Vẻ dịu dàng và tao nhã thường ngày của Diệp hàn Ngự đã biến thành một nụ cười hồ ly, đôi mắt đen quét qua.

"Chậc chậc, chết tiệt, không còn cách nào khác sao?" Tiêu Mục Thần cảm thấy phát cáu khi nghĩ rằng mình đã bị trúng thuốc vào một tình huống không thể giải thích được và phải ngủ với một người phụ nữ mà mình không quen biết.

"Không, dù sao chúng ta cũng sẽ giải quyết dứt điểm ... Đây là lần đầu tiên chúng ta bị uy hϊếp từ lúc sinh ra đến giờ! Được rồi, ai nên đi trước ..." Tư Đồ Dịch nheo mắt đen và có thể cảm nhận được hơi thở băng giá vô tận không ngừng thoát ra khỏi người anh.

"Để tôi trước, dám tính toán chúng ta, phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả." Cung Kỳ Diệp đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Mạc Nghiên, nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, làn da trắng nõn của cô là không thể kiềm chế nam nhân, dưới lòng bàn tay to hiện ra vài vết đỏ tươi, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.

"Ưm ... a ... ha ... lạnh quá ..."

Mạc Nghiên dùng cái miệng nhỏ nhắn kêu yếu ớt, mùi thơm sảng khoái say mê không ngừng tỏa ra từ thân thể, làn da trắng nõn hơi đỏ dưới tác dụng của thuốc, nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra từ đôi mắt đen láy và ẩm ướt của cô, khuôn mặt thanh tú không ngừng cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông, cố gắng giảm bớt độ nóng của cơ thể.

Con ngươi như mực của Cung Kỳ Diệp mang theo sự dữ tợn, ôm lấy thân thể xinh đẹp từ thảm Ba Tư ôm vào trong lòng, đi đến ghế sô pha da nguyên bản, tách hai đùi trắng nõn của Mạc Nghiên ra rồi đặt cô ngồi lên đùi anh, chiếc quần ren mỏng dính đã sớm ướt đẫm, bàn tay to đã hình thành vết chai mỏng do luyện tập lâu ngày đang lang thang trên làn da trắng nõn của người phụ nữ. Hình phượng hoàng trên ngực lên xuống theo nhịp thở của MẠc Nghiên, như muốn giương cánh bay cao.

"Cứu ... giúp tôi ... nóng quá ...ưʍ... a..." Mắt hạnh nhắm chặt vì đau đớn, hàng mi dài cong vυ't khẽ chớp như con bướm đang vỗ cánh. Mái tóc đen dính trên gò má vì mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay càng trắng như ngọc, lộ ra một chút âm thầm cám dỗ, cơ thể nóng như thiêu đốt không thể thuyên giảm được, chỉ có thể bất lực khóc.

Cung Kỳ Diệp mạnh mẽ xé toạc bộ phận kín đáo nhất của người phụ nữ, không ngừng cọ xát bên dưới khiến hoa môi đỏ tươi phun ra mật dịch ngọt ngào, hương thơm không ngừng tỏa ra từ đường hoa khiến người đàn ông nheo mắt, vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết, côn ŧᏂịŧ cực lớn chọc vào hoa môi không thương tiếc.

"a a a....."