Editor: Dâu
Hôm nay là "Ngày của Mẹ" hàng năm, khiến các đấng mày râu coi trọng nhưng không thể để Nghiên nhi mệt mỏi, quyết định lười biếng chăm sóc đứa con trai cưng của mình.
Hừ! Cuối cùng họ đã có thể sử dụng cái cớ "Ngày của Mẹ" để ngăn Nghiên nhi tập trung vào đám quỷ nhỏ.
"Cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa lớn vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh. Ngay khi Cung Kỳ Diệp mở cửa, đã thấy Diệp Minh, Cung Trạch Cẩn, Tiêu Vũ Thâm, Tư Đồ Liệt và Mộc Thiển Hoài đang đứng thành hàng, chớp mắt nhìn anh.
Đôi mắt đen láy quét qua năm đứa trẻ như một ánh mắt dò xét, nụ cười xấu xa trên khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, bộ đồ ngủ bằng lụa được anh cài cúc một cách tùy hứng, một số vết cào đỏ lờ mờ lộ ra từ đường viền cổ áo, cho thấy một đêm tuyệt vời như thế nào.
"Mẹ con vẫn đang ngủ, có chuyện gì vậy?"
Năm cặp mắt nhìn qua khe hở giữa anh và cánh cửa, cố gắng tìm hình bóng của mẹ. Trong giây tiếp theo, Cung Kỳ Diệp đã di chuyển cơ thể, nhanh chóng chặn nó lại.
Xú lão ba!
Lão ba thúi!
Cung Trạch Cẩn dẫn đầu, đem tấm thiệp trong tay giơ lên cao.
"Hôm nay là Ngày của Mẹ. Chúng con đã chuẩn bị thiệp và quà cho mẹ! Vậy nên ...Ba mau buông tay!"
Đặt một lòng bàn tay dày và ấm áp lêи đỉиɦ đầu con trai tôi, anh nhẹ nhàng xoa xoa:
"Con đã hứa với mẹ sẽ cho mẹ bất ngờ vào hôm nay!"
Con quỷ nhỏ, sáng sớm tinh mơ đã quấy rầy anh cùng Nghiên nhi! Thật vất vả mới giành được Nghiên nhi từ tay bốn con sói kia, anh còn chưa có hưởng thụ hết đâu!
Cung Trạch Cẩn mím cái miệng đỏ bừng, khuôn mặt vốn thường lạnh lùng như bị liệt mặt, giờ lại nhăn nhó thảm hại, đáng thương giật mạnh quần áo của người đàn ông.
"Ba ..."
Cung Kỳ Diệp nhìn vào đôi mắt giống mình kia, ánh mắt dịu đi, trái tim lạnh lẽo tan chảy ngay lập tức, trong lòng vẫn không chịu nổi sự buồn bực thất vọng của con trai.
"Được rồi! Để ba đi xem mẹ con tỉnh chưa."
Hehe! Quả nhiên baba vẫn yêu cậu, sợ cậu đau lòng, ừm… Cậu sẽ cho baba 30% , còn phân lượng mẹ trong lòng cậu mãi mãi là 100%! Chỉ cho ba một xíu này thôi, nếu không mẹ sẽ buồn lắm!
"Có chuyện gì vậy?"
Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng bước đến chiếc giường lớn trong phòng, khi anh ngồi xuống mép giường, một cánh tay mảnh khảnh thò ra khỏi tấm lụa quấn lấy cổ anh, âu yếm in lên má anh một nụ hôn.
"Các con muốn tạo cho em bất ngờ ở bên ngoài!"
Anh nhìn Mạc Nghiên chuẩn bị đứng dậy, nhanh chóng khoác áo ngủ lên người cô để che đi những vết cắn không rõ ràng trên làn da trắng nõn của cô.
"bà xã, chúc mừng "Ngày của mẹ", vất vả cho em rồi!"
Mạc Nghiên ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm nở nụ cười, chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm xông vào trong miệng anh, đan xen vào đầu lưỡi, cùng đầu lưỡi quấn quýt, cảm nhận được hơi thở sâu hơn của anh, cô chủ động rút lui và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Cám ơn anh! Em ra ngoài tìm con!"
Du͙© vọиɠ bị cô khơi dậy, anh không cười nổi, rầu rĩ nhìn phía dưới đang thức tỉnh của mình.
Cánh cửa lại mở ra trước mặt năm cậu bé, tôi nhìn thấy xác ướp mà anh ta đang nghĩ đến bước ra, năm khuôn mặt thanh tú và tuấn tú bừng sáng ngay lập tức, và đôi mắt đầy sao sáng ngời rơi vào cô ấy đầy mong đợi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, đây là tấm thiệp chúng con viết cho mẹ!"
Cung Trạch Cẩn đặt tấm thiệp vào tay Mạc nghiên, rồi nắm váy cô một cách hào hứng.
"Còn nữa! Nhìn xem món quà bọn con cùng nhau tặng cho mẹ!"
Diệp Minh khó khăn ôm một hộp quà tinh xảo trước ngực, đưa cho Mạc Nghiên xem, khuôn mặt tuấn tú tựa như Diệp Hàn Ngự ngẩng lên, hiện rõ sự mong đợi không thể che giấu trong đôi mắt đen.
"Còn có những bông hoa đẹp!"
Tiêu Vũ Thâm, Tư Đồ Liệt và Mộc Thiển Hoài, mỗi người cầm một bó hoa cẩm chướng đỏ, hồng và vàng, còn có thể nhìn thấy một chút sương sớm trên những cánh hoa.
Mạc Nghiên ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với bọn trẻ, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy nụ cười dịu dàng.
"Cảm ơn các bảo bối của mẹ! Mẹ rất hạnh phúc! Chúng ta xuống lầu mở quà đi!"
Cô cầm quà lên, những tấm thiệp và bó hoa từ các con, đứng dậy và dẫn chúng vào phòng khách, đem hoa hồng trong bình hoa trên bàn đá cẩm thạch, thay vào đó là hoa cẩm chướng do cậu con trai bé bỏng chuẩn bị.
Lý quản gia ở bên nhanh chóng lấy hoa hồng, sắp xếp lần lượt các loại trà của phu nhân và tiểu thiếu gia, nhìn hoa cẩm chướng tươi tắn dịu dàng trên bàn, có vẻ có chút quen mắt.
Ông không khỏi nghĩ đến sáng sớm có người bán hoa ở sân sau chỉ vào bụi hoa than thở với ông, không biết là ai đã lén chặt bỏ một ít hoa cẩm chướng mới nở và nhờ ông cắt tỉa lại bụi hoa.
Có vẻ như các thiếu gia đang rục rịch chuẩn bị quà cho "Ngày của Mẹ"!
Ôi, thật cảm động, còn nhỏ mà đã hiếu thảo như vậy!
Mạc Nghiên mở tấm thiệp màu hồng trên tay cô, nét chữ non nớt xiêu vẹo rất đáng yêu.
"Mẹ ơi! Cảm ơn mẹ luôn cùng chúng con chơi đùa, chăm sóc chúng con! Chúng con rất ngoan, nên mẹ đừng phiền lòng! Chúc mẹ vui vẻ trong "Ngày của Mẹ", mỗi ngày đều vui vẻ!"
Cô cảm đọng suýt nữa khóc, đáy mắt đều hàm chứa ý cười. Mở gói món quà mà các con đã chuẩn bị cẩn thận, nhìn thấy một khung ảnh do chính các con làm, trên khung có chữ ký của năm người và bức ảnh bên trong là ảnh nhóm của cả gia đình.
"Mặc dù baba đôi khi giật mẹ khỏi bọn con, nhưng quân tử không đo lòng tiểu nhân, bọn con vẫn yêu baba, thỉnh thoảng cũng cho mẹ ôm bọn con. Vì vậy, cả gia đình chúng ta hãy sống hạnh phúc bên nhau nhé!"
Diệp Minh bổ nhào vào lòng Mạc Nghiên, chỉ vào trong tấm ảnh
Mạc Nghiên ôm cả 5 đứa trẻ vào lòng và hôn lên má chúng, khóe mắt rưng rưng,
cô nở một nụ cười hạnh phúc, âu yếm nói với chúng rằng:
"Mẹ rất hạnh phúc, cảm ơn các con đã chuẩn bị quà cho mẹ, mẹ cũng muốn tặng quà cho các con, các con muốn gì?"
Diệp minh, Cung Trạch Cẩn, Tiêu Vũ Thâm, Tư Đồ Liệt, và Mộc Thiển Hoài nhìn nhau trong giây lát, vui vẻ cười toe toét, ôm lấy mẹ và hét lên:
"Chúng con muốn mẹ chơi cùng, nghe mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ và ngủ cùng nhau!"
"Được!"
Không! Vợ của bọn anh lại bị cướp đi ... Bọn anh lại sắp trải qua một đêm cô đơn ...