Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 27: Ngủ một giấc

Editor: Sunn_t

“Kẽo kẹt…” Mạc Nghiên dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, trên chân giày cao gót đã bị chủ nhân tùy ý ném đến phương xa, chân nhỏ trắng nõn do kịch liệt chạy bộ đan xen một chút miệng vết thương, trợn to hai mắt thỉnh thoảng hoảng sợ nhìn xung quanh, hoàn cảnh quen thuộc làm chính mình hơi hơi an tâm.

Tay nhỏ ngồi dậy thong thả nện bước đi vào phòng tắm, Mạc Nghiên không có cởϊ qυầи áo mà trực tiếp ngồi ở bồn tắm, đem vòi hoa sen mơ đến mức lớn nhất tùy ý nước ấm vẩy lên người, tựa hồ có thể làm trong lòng tốt hơn một ít, hai tròng mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vách tường.

Bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt tựa hồ nghĩ đến cái gì, đem hai chân mở ra nhìn sưng đỏ hoa môi, Mạc Nghiên sắc mặt dữ tợn đem ngón tay hung hăng chọc đi vào, mặc kệ hoa huyệt có hay không bị thương, không ngừng khơi mào kɧoáı ©ảʍ chính mình, bỗng nhiên, thân thể mềm mại đột nhiên cứng đờ một trận co rút, từ hoa huyệt phun ra chính là hoa dịch cùng với không biết là bạch trọc của người đàn ông nào, Mạc Nghiên vô lực dựa vào bồn tắm biên hơi thở dốc, sắc mặt mang theo ửng hồng nhưng trong mắt mang theo điên cuồng, đãi thân mình bằng phẳng chút lại đem ngón tay cắm vào moi ra, một lần lại một lần từ hoa kính không ngừng chảy ra một lượng lớn bạch trọc lại đặc sệt, phát hiện thân mình phun ra chỉ có hoa dịch của mình, mới buông tha cho móng tay làm thương tiểu huyệt.

"Ô...ô ô..." tự tay xé rách sườn xám trên người ra xong rồi dung khăn lông chà sát dấu vết trên thân thể. Làm như vậy mới khiến cô cảm giác đã lau sạch hết những việc bi thảm ngừng phát sinh. Đến khi nhìn thân mình đầy vết thương, mới chịu dừng lại hành động tự làm tổn thương bản thân này, dùng bàn tay ôm mặt khóc thút thít, từng giọt nước mắt từ khóe mắt không ngừng rơi xuống theo dòng nước chảy vào bồn tắm.

“Ngủ… Ngủ lên liền sẽ phát hiện này chỉ là giấc mộng…” Không biết cô đã khóc bao lâu, đôi chân bước đi vô lực đem thân mình dùng áo ngủ gắt gao bao kín bản thân đi hướng giường lớn, cô không để ý sợi tóc vẫn cứ nhoe từng giọt nước mà vùi cả thân mình sâu vào giường với ý đồ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, lông mi cô nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt xuất hiện những giọt nước mắt. Cô dung sức cuộn tròn người lại thành 1 ngọn núi nhỏ vùi sâu vào giữa giường rồi chôn khôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong gối ôm màu hồng phấn.

“Dì Nghiên Nghiên đã trở lại sao?” Ban đêm buông xuống, một đôi vợ chồng quần áo hoa lệ mang theo biểu tình sung sướиɠ đẩy cửa ra, dò hỏi bóng dáng bảo bối nhà mình.

“Phu nhân, buổi sáng đại tiểu thư đã trở về, nhưng vẫn luôn ngủ đến bây giờ đều không có xuống, ta có điểm lo lắng tiểu thư.” Dì hơi nhíu mày mang theo lo lắng nhìn Mạnh Hinh.

“Nga! Ngủ đến bây giờ cũng chưa xuống? Ta đi xem một chút, Vũ Hạo anh giúp em đem đồ vật vào phòng.” Mạnh Hinh hơi nhướng mày nghi hoặc đem túi sách trong tay đưa cho lão công nhà mình, dẫm lên giày cao gót hướng phòng Mạc Nghiên.

“Cốc cốc cốc…. Nghiên Nghiên…. Mẹ vào được không”

Nhìn phòng ngủ tối tăm, giường lớn ở giữa cuộn lại thành một cái bọc, Mạnh Hinh ngồi ở mép giường khẽ vuốt thân thể mềm mại của con gái, đem bàn tay đặt trên trán Mạc Nghiên phát giác dị thường cực nóng, nôn nóng mà đi ra cửa hô to” Dì ơi, gọi điện thoại kêu bác sĩ Trần tới một chuyến, mau, Nghiên Nghiên phát sốt.”

“Vâng, tôi lập tức gọi điện thoại.” Dì sắc mặt nôn nóng, luống cuống tay chân gọi điện thoại cho bác sĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

“Bảo bối hiện tại như thế nào?” Mạc Vũ Hạo kéo xuống tây trang áo khoác đưa cho lão bà đồ, dồn dập nện bước đi hướng phòng con gái.

“Từ từ, anh trước tiên ở ngoài cửa đừng tiến vào….” Mạnh Hinh sắc mặt ngưng trọng mệnh lệnh nói, sợ hãi chính mình hoa mắt nhìn lầm, ngón tay run rẩy mà đẩy ra Mạc Nghiên hơi lộ ra cổ áo, đương nhìn đến tuyết trắng bộ ngực đan xen xanh tím cùng với sưng đỏ dấu vết, bà kinh hoảng thất thố mang theo phẫn nộ lại sợ hãi đánh thức bảo bối, nhẹ nhàng xốc lên váy áo, ở nhìn đến bụng nhỏ cùng với phần bên trong đùi mang theo xanh tím chưởng ấn cùng ái muội điểm đỏ, đáy lòng trầm xuống, mềm nhẹ mà đem con gái mặc tốt quần áo lại đắp lên chăn bông sợ hãi cô cảm lạnh.

“Bảo bối nhà ta… Nghiên Nghiên…. Ô ô…. bảo bối của ta nha…” Mới vừa đóng lại cửa phòng, Mạnh Hinh vô lực bắt lấy quần áo Mạc Vũ Hạo vô lực khóc thút thít, liều mạng khóc đánh lên ngực hắn.

“Bảo bối phát sinh chuyện gfi? Nói cho ta.” Mạc Vũ Hạo cánh tay vòng lấy eo để giữ bà không ngã đến sàn nhà.

“Con gái em… Phát sinh sự việc không tốt… Ô ô…. Em cư nhiên không có chiếu cố tốt nó…. Con gái của ta…” Mang theo hối hận không bà ngừng khóc thút thít.

"Cái gì? Là tên khốn nào làm, tôi muốn gϊếŧ chết hắn." Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vũ Hạo tràn đầy phẫn nộ và phát ra lãnh ý khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

"Anh mau cho người đi điều tra gấp xem ngày hôm qua Nghiên Nghiên đã xảy ra chuyện gì, nhớ rõ điều tra âm thầm vào. Em đợi bác sĩ Trần tới khám xong rồi cũng nói chuyện với anh sau." Mạnh Hinh lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt bà phẫn nộ lạnh hàng ra lệnh cho Mạc Vũ Hạo.

“Hảo, Hinh Nhi, chúng ta không thể ngã xuống, Nghiên Nghiên còn cần chúng ta.” Cúi đầu hôn môi bà, bả vai rắn chắc cho nữ nhân kiên cường dựa vào, đôi mắt ông sâu không thấy đáy mang theo lạnh băng.