Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 295: Càng ngày càng chặt (H)

Editor: Dâu

Nhìn thấy lớp vải mỏng ướt đẫm dính chặt vào hoa môi phấn nộn, đang dụ dỗ Mộc Trạch Uyên, anh thè lưỡi liếʍ nhẹ.

"Hừm ... Đừng ... rất kỳ quái ..."

Mạc Nghiên hơi run lên, đôi mắt híp lại gợn lên tia nước, nhìn anh đang vùi mặt vào đùi cô, cô thẹn thùng muốn kẹp hai chân lại, từ trong hốc mũi phát ra một thanh âm quyến rũ.

Mộc Trạch Uyên thấp giọng cười một tiếng, đôi mắt xanh lục nhìn hoa huyệt ẩm ướt, cổ họng không khỏi lăn lộn, thành thục cởϊ qυầи lót cô xuống, đầu lưỡi dài liếʍ láp hoa môi trêu chọc ngậm lấy nhân hoa ẩm ướt một cách chậm rãi.

Nơi mẫn cảm nhất bị anh ngậm vào trong miệng, cặp mông bị bàn tay to nắn bóp đến bủn rủn tay chân, ướŧ áŧ khiến cô rêи ɾỉ không chịu nổi.

"Ha ... a... Uyên...Uyên...”

"Ngọt quá ... Nghiên nhi của anh, sao lại chảy nhiều nước như vậy ..."

Mộc Trạch Uyên hơi ngẩng đầu lên, đôi môi cong cong nở nụ cười hấp dẫn, anh khẽ ngậm lấy cánh môi, đưa lưỡi vào trong hoa huyệt rồi từ từ mυ'ŧ, phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ, nhấm nháp mật hoa ngọt ngào.

Hoa tâm mẫn cảm không khỏi co rút lại, càng nhiều hoa dịch tràn ra từ trong lỗ huyệt, cánh hoa xinh đẹp không nhịn được cắn lấy anh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột nhiên ập đến, Mạc Nghiên vô thức muốn khép hai chân lại.

"Lại không ngoan rồi!"

Bàn tay to duỗi chân cô rộng ra, nhìn dáng vẻ hấp dẫn của cô, anh khẩy hoa môi ra rồi cho ngón tay vào, cánh hoa đang khép lại bị ngón tay tách ra làm hai, lộ ra nhị hoa nhỏ nhắn vừa ý. Đầu ngón tay thô ráp của anh trêu chọc, khơi gợi vẻ quyến rũ mê người cùng mật hoa tràn ngập.

"Ha ...a"

Cảm giác đê mê truyền đến da thịt toàn thân, anh bất giác đứng dậy cong người, trán chảy ra mồ hôi mỏng, mày hơi nhăn lại, nhưng lại hàm chứa một chút vui thích, rất khó để phân biệt đó là đau đớn hay thoải mái.

Mộc Trạch Uyên nhếch môi, cúi người ngậm lấy hoa đế mυ'ŧ vào, chọc thêm một ngón tay, hai ngón tay sau đó sáp nhập trong hành lang chật hẹp mà cắm, khuấy động phát ra tiếng nước khiến vách tường non nớt co rút nhanh hơn.

"Ha...Nhanh chút...Uyên...cho em..."

Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng nhắm ngay hoa tâm, chậm rãi tiến vào, vách thịt non mềm quấn chặt lấy như vũ khí gϊếŧ người, dùng sức bóp chặt cây côn ŧᏂịŧ trướng lớn của Mộc Trạch Uyên mà mυ'ŧ giống như hàng trăm cái miệng nhỏ, cảm giác thoải mái khiến anh bật ra tiếng gầm trầm thấp.

"Thế nào sau khi sinh xong ... tiểu huyệt càng ngày càng chặt ... hả? Hừm..."

Đôi mắt mờ mịt vô thức liếc nhìn thuốc bổ trong túi giấy mà mẹ đưa, hai má càng thêm ửng đỏ, ngây thơ chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội.

"Tiểu yêu tinh, em lại muốn quyến rũ anh!"

Mộc Trạch Uyên nheo đôi mắt xanh lục, nghe được tiếng kêu nỉ non của cô, anh dùng sức đảo lộng hoa tâm, mỗi lần tiến vào đều dùng sức cắm tới cổ tử ©υиɠ bên trong, khiến cô mẫn cảm co rút, vặn côn ŧᏂịŧ của anh chặt hơn, thỉnh thoảng anh dùng lòng bàn tay to vỗ vỗ lên bờ mông tuyết trắng, phát ra những tiếng "bốp" giòn tan, như đang muốn trừng phạt người dưới thân.

Hoa huyệt tê dại xen lẫn với sự đau đớn của cặp mông tuyết càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, hoa huyệt không ngừng siết chặt mυ'ŧ lấy cây côn ŧᏂịŧ, mỗi lần ra vào đều hung hăng cắm vào hoa tâm.