Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 294: Em thích hương vị của anh sao? (H)

Editor: Dâu

"Em thích hương vị của anh sao?"

Mộc Trạch Uyên lẩm bẩm, anh đưa đầu ngón tay vào khuôn miệng hơi hé mở, thưởng thức đôi môi mềm mại và nóng bỏng của cô.

"Hừm..."

Mạc Nghiên khẽ liếc nhìn khuôn mặt anh, trong mắt ẩm ướt đầy ngượng ngùng.

"Xem ra là rất thích… Anh ghen tị hai tên nhóc thúi đó cứ thu hút được sự chú ý của em…" Mộc Trạch Uyên hờn dỗi nói.

Mạc Nghiên nhìn vào đôi mắt xanh lục sâu thẳm của anh, có thể nhìn thấy sự bất bình dưới ánh mắt đó, cô không khỏi cười bất lực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh, trong mắt gợn sóng tràn đầy tình cảm.

"Đừng như vậy, chẳng lẽ sau này còn cùng bé con so đo?"

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong mắt Mộc Trạch Uyên, anh vui mừng nhìn vào vùng bụng dưới phẳng lì của cô, vuốt ve lòng bàn tay cô đầy mê hoặc, mong chờ điều đó.

"Nếu là con trai, anh sẽ tập cho nó ngủ một mình không dựa dẫm, nếu là con gái, anh sẽ cưng chiều con bé như một nàng công chúa."

"Sao anh lại thiên vị như vậy" Ngón trỏ chạm vào đôi môi mỏng của người đàn ông, nửa lên án nửa làm nũng nói.

"Anh đâu có thiên vị! Em cũng biết năm đại gia tộc đã có ba thế hệ không có con gái, nếu công chúa nhỏ được sinh ra mọi người sẽ rất vui, tốt nhất là giống em."

Mộc Trạch Uyên ngậm ngón trỏ của Mạc Nghiên phun ra nuốt vào.

Mười ngón tay kết nối với trái tim, cảm giác ấm áp tràn ngập tâm trí cô, cơ thể cô bất giác run lên trong vòng tay anh, giọng nói mang theo đắc ý.

"Nhất định phải giống em, gen di truyền của em rất tốt."

"Đúng vậy, Nghiên Nhi của anh là đẹp nhất!"

Mộc Trạch Uyên cười nói, đầu lưỡi dài liếʍ láp cổ, xương quai xanh, tuyết sữa của cô, cuối cùng dừng ở bụng dưới bằng phẳng mà lưu luyến.

"Hừm, ngứa quá ... hức ... đừng ... đừng liếʍ ..."

Các giác quan như được phóng đại gấp mấy lần, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phun vào chỗ nhạy cảm của cô, khiến cho một trận run rẩy, Mạc Nghiên vô thức vươn tay túm chặt tóc Mộc Trạch Uyên, sốt ruột vặn vẹo thân thể, kẹp chặt hai chân của anh, tâm tình lo lắng vọt tới đỉnh.

Trong khi Mạc Nghiên ưỡn người lên, Mộc Trạch Uyên chống hai tay xuống, ấn nhẹ hai chân dài tách ra một cách dễ dàng, đầu gối quỳ xuống dùng sức xoa dọc hai bên đùi trong cho đến khi chạm đến gốc huyệt, cảm nhận được hơi ẩm ướt trong qυầи ɭóŧ, ngay lập tức khám phá vùng nữ tính nhất của cô.

"Ướt ..."

Anh cười khúc khích, ánh mắt tham lam đặt lên cảnh sắc giữa hai chân cô, du͙© vọиɠ hiện ra dưới mắt càng thêm nguy hiểm.

Mộc Trạch Uyên xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, không ngừng xoa nắn hoa huyệt, mật dịch không ngừng phun ra thấm ướt ga giường dưới thân, trải qua bao lần yêu đương, Mộc Trạch Uyên đã hiểu rõ chỗ mẫn cảm nhất của cô, đôi môi mỏng kia hơi mở, cắn vào bụng dưới của cô, thấy cơ thể Mạc Nghiên run rẩy, âm thanh rêи ɾỉ phát ra vang vọng khắp phòng.

"Haha ...kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá... Uyên... hah... đừng trêu em nữa ...muốn anh..."

"Không được! Nghiên nhi còn chưa đạt cực khoái đâu… "

Mộc Trạch Uyên ngẩng đầu nhìn cô, lông mày vừa đau vừa sướиɠ xoắn xuýt, thấy hai mắt cô ngấn nước, đôi môi đỏ mọng thở phì phò, làn da trắng như ngọc ửng hồng, anh khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ lạ.

Đôi mắt Mạc Nghiên giờ phút này như sương mù, khóe mắt có giọt nước còn đọng lại, ủy khuất nhìn anh, nhưng cô không ngờ rằng trong đôi mắt của Mộc Trạch Uyên, đôi mắt đó dường như chứa nước suối, mê hoặc câu người, giống như một luồng điện cực nhỏ chạy qua toàn thân, hạ thể sưng lên càng thêm trầm trọng, ánh mắt càng thêm u ám, bỗng nhiên đâm mạnh vào.

"Đừng ... a!"