Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 187: Cái miệng nhỏ tham ăn (4P, cao H)

Editor: Sunn_t

“Ân…. Hừ…”

Cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng rêи ɾỉ rung động tâm hồn nhè nhẹ cùng với tiếng thở dốc trầm thấp.

Mỹ nhân kiều mỹ ngồi trên người Mộc Trạch Uyên, thân dưới rất loạn cùng người đàn ông lay động, cơ hồ bị đâm đến ngã vào ngã vào l*иg ngực phía sau Tiêu Mục Thần, nhìn kỹ có thể phát hiện, hoa huyệt hai nơi màu hồng nhạt nở rộ như hoa hồng, huyệt cắm một cây côn ŧᏂịŧ thô to ra ra vào vào, mà hoa huyệt trong miệng không ngừng kêu hừ hừ.

Tiêu Mục Thần hướng cùng ba người khác giao hợp hạ thể, ngón cái tìm được hoa châu mẫn cảmcủa cô cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khi thì khẽ nhíu, khi thì di chuyển, mặt khác một bàn tay cũng nhanh nhẹn sửdụng, an ủi tuyết nhũ trước ngực cô , bàn tay to bao trùm thịt non trong tay, thịt non no đủ từ khe hở ngón tay gian xích mích, ngón tay thô ráp cọ xát đỉnh hồng mai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân dưới mẫn cảm, làm thân mình cô càng thêm xụi lơ ở trong ngực.

“Nghiên Nhi… Em thật đẹp…”

Không có mắt kính che lấp lộ ra đôi mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng giờ phút này đắm chìm ở trong tìиɧ ɖu͙©, khóe mắt cũng dính chút tà mị hoặc, từ góc độ của hắn nhìn không sót gì một cái gì, cánh môi hồng nộn nỗ lực mà phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của bọn họ, theo động tác bọn họ rút ra bên trong thịt non cũng cùng nhau bị kéo ra, rồi sau đó lại bị đâm xuống thật mạnh, côn ŧᏂịŧ tùy ý bị thịt non bao vây, kɧoáı ©ảʍ ướŧ áŧ khẩn trương thiếu chút nữa bức điên bọn họ, hận không thể nhanh chóng thẳng tiến, bọn họ một cái tiến, một cái lui, phối hợp đến vô cùng ăn ý.

“Ha… Anh… Hảo trướng… Ân ân… Ô ô… A Uyên… Thật nhiều…”

Mạc Nghiên khẩn trương nhắm hai hàng lông mày, hai mắt ngập nước mông lung tan rã, hai cánh mông bị tung lên tung xuống, bị Tiêu Mục Thần dùng sức hoàn toàn xỏ xuyên qua, hắn rời khỏi, mông Nghiên Nhi hạ xuống, lại bị Mộc Trạch Uyên hung hăng thẳng tiến, thật sâu lấp đầy huyệt kính nhỏ hẹp.

“Anh đâu… Ân?… Thích anh như vậy thương em sao?” Tiêu Mục Thần đáy mắt hàm chút ghen tỵ, tức khắc dừng lại đưa đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu trogn hậu huyệt, nheo lại mắt đen, môi mỏng cắn ở cổ mẫn cảm của cô , ra sức liếʍ mυ'ŧ, khẽ cắn, dưới thân Nghiên Nhi nhấc lên tựa vui thích lại tựa tra tấn chứa đầy kɧoáı ©ảʍ, chạm tới chỗ mẫn cảm, cô khó nhịn cong người lên, khẽ nhấc người nghênh đón hắn trêu chọc.

”Ân… Thích… Cho em… Thần… Ha a….” Mộc Trạch Uyên cũng không có dừng lại việc đưa đẩy, đút cho huyệt no căng cảm giác lại càng thêm rõ ràng, mãnh liệt đối lập, cảm giác tê ngứa hư không không ngừng thúc giục cô, nhẹ nhàng lắc lư thân mình để hậu huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ.

“Ha hả… Xem ra Nghiên Nhi thích ứng tốt… Còn có cái miệng nhỏ tham ăn không có uy đâu….”

Diệp Hàn Ngự nhìn Nghiên Nhi sa vào tìиɧ ɖu͙© điên cuồng mãnh liệt, liền chậm rãi tiến lên rút ra côn ŧᏂịŧ sớm đã phồng lên, để vào môi đỏ của cô, hương vị nồng đậm xạ hương chui vào chóp mũi, gò má cô càng thêm ửng đỏ, đôi mắt đọng nước mờ mịt xem xét liếc hắn một cái, bỗng chốc, côn ŧᏂịŧ đỉnh tràn ra bạch trọc dính lên cánh môi đỏ khẽ mở, nháy mắt nhìn Nghiên Nhi, ngón tay cạy ra đem côn ŧᏂịŧ thuận lợi đưa vào miệng thơm đang mở.

Mang chút xạ hương cùng dịch phát ra hương thơm rung động lòng người, Mạc Nghiên ngoan ngoãn mà liếʍ láp du͙© vọиɠ đang trương phồng, đôi tay leo lên đùi Diệp Hàn Ngự, hai cánh mông nằm trong tay Tiêu Mục Thần, huyệt trước sau lần thứ hai bị hai côn ŧᏂịŧ thô dài đưa đẩy, cự bổng đỏ xanh cùng miệng huyệt phấn nộn hình thành đối lập.

“Ô ô… A…. Ha…”

Ức chế không được rêи ɾỉ cùng với giọng mũi làm Mạc Nghiên hừ nhẹ, cái miệng nhỏ của cô ngậm côn ŧᏂịŧ thật lớn bên dưới của hắn, đem khuôn mặt nhỏ căng đến phình phình, dưới thân dục long ở trong khe thịt ướt nộn, múa may kêu gào toàn lực đưa đẩy, một lần một lần thật sâu thẳng tiến trong huyệt, đầu ngón tay không tự giác nhéo cơ bắp Diệp Hàn Ngự, hoa hạ mấy cái đạm phấn chỉ ngân, cái miệng nhỏ cũng theo bản năng càng thêm ra sức nuốt côn ŧᏂịŧ thô to.