Editor: Dâu
Mạc Nghiên bị kẹp giữa hai người đàn ông rắn chắc, thứ duy nhất chống đỡ cơ thể cô là hai cây gậy dày và dài. Hai huyệt đói khát hoàn toàn mở ra, từng nếp gấp đều được vuốt ve, tư vị thoải mái làm Mạc Nghiên khẽ nheo mắt lại.
"Hừ ... ha ... thật dày ... thật lớn ..."
Mỗi khi một người rút ra, côn ŧᏂịŧ của người kia sẽ dồn dập đẩy vào, đâm mạnhvào nơi mẫn cảm bên trong, nhưng huyệt khẩu đói khát rõ ràng là rất không hài lòng, hai huyệt co rút lại, lấy lòng nam nhân, muốn giữ côn ŧᏂịŧ cắm trong cơ thể cô.
“Cơ thể thật dâʍ đãиɠ…Nghiên Nhi có phải thích bọn anh làm như thế này?”
Tiêu Mục Thần cắm vào cúc huyệt sưng đỏ, đôi môi mỏng gợi cảm phun ra những lời thô tục, côn ŧᏂịŧ to lớn quay cuồng như một cỗ máy hư hỏng, kịch liệt va chạm, ngón tay nhào tới trước mặt, hoa huyệt mẫn cảm sưng đỏ lên, tiểu huyệt hồng nhuận cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho qυყ đầυ mềm mại ẩm ướt, nơi mẫn cảm bị mơn trớn vuốt ve, kɧoáı ©ảʍ dâng lên giống như sóng gió cuộn trào, có thể vỡ bờ bất cứ lúc nào, đồng thời cảm giác đau đớn do dạ dày co thắt xen lẫn với hưng phấn mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác hoàn toàn mới cho cô.
"A a a ...sắp ra ...hức...Diệp..."
"Còn sớm ...bảo bối....nhịn một chút. "
Cung Kỳ Diệp cùng Tiêu Mục Thần phối hợp nhịp nhàng cắm vào rút ra, nhẫn nại chờ huyệt nhỏ run rẩy dần dần bình tĩnh lại, thân thể cô sắp đạt đến cao trào bị ép phải dừng lại.
Mạc Nghiên khó chịu khóc nức nở nhìn ý đồ xấu của hai anh, tuy rằng dày vò nhưng vẫn là ý loạn tình mê, cố gắng phối hợp với động tác của họ.
Tuy rằng côn ŧᏂịŧ đã ngừng đâm vào, nhưng tiểu huyệt vẫn không ngừng co bóp kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ, kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh khiến Mạc Nghiên luôn phải trải qua sự dày vò của du͙© vọиɠ, tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn đi tiểu, cô ngẩng cao đầu, vặn vẹo thân thể kêu dâʍ đãиɠ.
"Mau ... cắm vào em ... hức..."
Kɧoáı ©ảʍ dâng lên nhanh chóng trong cơ thể khiến cô rùng mình, cô vặn vẹo eo phối hợp nơi ba người giao hợp cắm vào sâu hơn.
"Không được... nhịn một chút..."
Ngón tay hoành hành bên ngoài huyệt trêu chọc, mơn trớn vách thịt, đồng thời cũng bóp mạnh tiểu huyệt, khẽ kéo, hai huyệt trước sau nhanh chóng đóng mở, côn ŧᏂịŧ cũng không rút ra được.
Đem hai chân cô tách ra, có thể thấy rõ hoa huyệt sưng đỏ không ngừng run rẩy phun ra chất lỏng trong suốt, Mạc Nghiên nỉ non cầu xin:
" Thần... Diệp ... cho em... ngứa .... Mau lên ... "
Tiêu Mục Thần liếʍ tấm lưng tuyết trắng của cô, dấu hôn đỏ bừng loang lổ trên da thịt phấn nộn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng áp lên hoa huyệt ướŧ áŧ, Mạc Nghiên không ngừng co giật run rẩy, không tự chủ được phun ra mật dịch, mà Cung Kỳ Diệp lại xấu xa dùng lòng bàn tay ấn vào cái bụng nhỏ đang căng phồng của cô.
Tuy rằng côn ŧᏂịŧ đâm vào trong lỗ nhỏ không nhúc nhích, nhưng vẫn tiếp tục bành trướng, vách thịt đã đạt tới cực hạn lại càng căng ra, hành hạ cô đến chết đi sống lại, đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ ập đến chiếm cứ hết tâm trí cô.
Cung Kỳ Diệp vô cùng đắc ý.
Mạc Nghiên vô lực, miệng nhỏ chu ra cầu xin anh:
"Hức...cùng nhau...em không nhịn được..."
“Ngoan...chúng ta cùng nhau...”
Hai người đều hiểu ngầm, ăn ý phối hợp cắm vào rút ra. Côn ŧᏂịŧ hoành hành tại lỗ huyệt, đồng thời đâm tới chỗ sâu, gầm nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt không ngừng bắn vào sâu trong lỗ nhỏ.
"Aaa..."
Cao trào đột nhiên đánh chiếm đầu óc, Mạc Nghiên chỉ cảm thấy trước mắt một tia sáng, thân thể không tự chủ được run lên co giật, lập tức bất tỉnh ngã quỵ trong vòng tay của anh, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ hoa huyệt cả trước lẫn sau, làm ướt hạ thể của cô, Diệp Hàn Ngự ôm lấy cô, chậm rãi bước vào trong bồn tắm, nhẹ nhàng lau sạch sẽ.
“Dược xem như giải xong rồi à?”
Mộc Trạch Uyên ném khăn bông cho Tiêu Mục Thần và Cung Kỳ Diệp, nghi hoặc nói.
"Thôi ... hai người cấp thiết phải nghỉ ngơi, tránh cho túng dục quá độ, đi thôi, đi giải quyết đám người dám động vào bảo bối của chúng ta, cho bọn chúng biết hai chữ ‘hối hận’ là thế nào."
Tư Đồ Dịch tán thành gật đầu.