Bạch phủ - ngày hôm sau, tới buổi trưa Hứa Ngự Tiên mới tỉnh ngủ, khẽ chạm
vào chỗ trống bên cạnh. Cảm giác phía bên cạnh mình đã không còn độ ấm
chứng minh người nọ đã rời đi một lúc lâu.
Một trận tiếng đàn di động vang bên tai, giống như được cơn gió nhẹ mang theo bay đến, êm dịu mềm mại, dư âm lượn lờ không dứt. Sau khi Hứa Ngự Tiên mặc y phục xong, liền theo thanh âm của tiếng đàn tìm kiếm, trong hoa viên xinh đẹp được bao trùm bởi màu xanh của cỏ xanh, ở phía sau một hòn núi giả liền tìm
được nguồn gốc của tiếng đàn
Trên chiếc bàn đá bằng ngọc thạch
đặt một cây cầm, ống tay áo trắng nhẹ bay trong gió, năm ngón tay giống
như nước chảy lướt qua từng dây đàn. Mà người nọ lại giống như chân trời rực sáng, phiêu nhiên xuất trần.
Bạch Tố Ly nâng mắt, khóe miệng hiện lên ý cười “ Thế nhưng bị đánh thức?”
Hứa Ngự Tiên nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu nói “ Không, đều đã giữa trưa rồi, nên tỉnh...”
Nói ra thật ngượng ngùng, cuộc sống này của nàng cùng heo có gì khác biệt, nàng cũng không thích được bị nuôi dưỡng.
Hứa Ngự Tiên đi tới trước mặt hắn, thở dài nói: “ Chàng đàn thật dễ nghe, có thể dạy cho thϊếp?”
“ Nương tử ngồi xuống phía trước người vi phu.”
Bạch Tố Ly giống như ôm tiểu hài tử, nhượng nàng ngồi ở trên đùi mình, kiên
trì dạy cho nàng cách đàn. Hứa Ngự Tiên cảm giác mình cực kỳ đần, đối
lập với bàn tay thon dài của Bạch Tố Ly, tay nàng lại vừa ngắn vừa thô,
đầu ngón tay chạm xuống gẩy đàn không lâu liền truyền tới cảm giác đau
đớn, cũng không học nổi nữa.
“ Học đàn không phải lần một lần hai là học được, cần phải chăm chỉ luyện tập.” Bạch Tố Ly liếc nhìn nàng,
lơ đãng nói “ Thứ vi phu thích nhất là có thể có một người tri âm tri
kỷ, nếu có thể cầm tiêu cùng nhau tấu một khúc sẽ càng tăng thêm thanh
điệu.”
“ Cầm tiêu cùng tấu khúc ca?” Hứa Ngự Tiên phảng phất như
thanh tỉnh, đột nhiên đứng lên nói “ Tướng công thϊếp muốn học tiêu, như vậy sẽ có thể cùng chàng hợp tấu”
Bạch Tố Ly mỉm cười hắng giọng: “ Cũng tốt, học tiêu là đủ rồi, Hoàng Đồ sẽ đi chuẩn bị thoả đáng cho nàng.”
Hứa Ngự Tiên cầm lấy một cây tiêu bằng ngọc cùng một quyển tiêu phổ, dự
định không quấy rầy Bạch Tố Ly, dựa vào năng lực của mình để học. Là
người mới tập tành học thổi tiêu, Hứa Ngự Tiên thổi ra điệu thật khó có
thể lọt vào tai. Hai tay Tiêu Huyền bưng kín lỗ tai, thống khổ chạy tới.
“ Ngươi, xú nữ nhân ở đăy thổi cái gì, cả hai tai đại gia đều sắp điếc tới nơi rồi!”
Hứa Ngự Tiên liếc mắt, một bên chạy đi thật nhanh, một bên không chút kiêng kỵ thổi mạnh. Tiêu Huyền giận không kềm được, giương nanh múa vuốt truy đuổi.Hai người một chạy một đuổi chạy tới trong vườn hoa, đột nhiên
ngoài tường truyền đến một tiếng kêu sợ hãi. Tiêu Huyền tung người một
cái, đứng ở đầu tường cắn răng nghiến lợi nói.
“ Thế nào lại là ngươi? Người a, đem hắn bắt lại đánh cho một trận.”
Chỉ trong chốc lát, phía sau tường vang vọng truyền đến một trận quyền cước đấm đá. Hứa Ngự Tiên kinh ngạc nghĩ, tường này phía bên ngoài chắc là
gia đình hàng xóm bên cạnh, sao lại có trộm được. Tay Hứa Ngự Tiên vịn
xuốngnham thạch nhảy lên đầu tường, phát hiện người phía dưới chân đám gia đinh dị thường quen mắt, tập trung nhìn vào không phải đó là ca ca
Hứa Thiệu Nhung sao.
“ Dừng tay, đó là ca ca ta..” Hứa Ngự Tiên
thật nhanh nhảy xuống dưới tường ngăn lại, ngồi xổm người xuống lau bụi
bẩn trên người ca ca.
“ Ca ca, có bị thương chỗ nào không?”
Hứa Thiệu Nhung vội vã đứng dậy, bụm mặt nói “ Không có việc gì, không bị thương...”
“ Ca ca, thế nào ca lại đến nhà cách vách?”
Hứa Thiệu Nhung có chút ấp úng: “ Ta... Ta đã mua lại nhà bên cạnh...”
Tiêu Huyền cười ha hả “ Nguyên lai nhà bên cạnh là do thằng ngu ngươi mua, hai vạn lượng bạc trắng nha.”
Mặc dù Hứa Ngự Tiên không hiểu giá cả ở cổ đại, nhưng nàng biết hai vạn
lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, ca ca luôn luôn tiết kiệm tiền, tại sao lại đột nhiên bỏ ra một số tiền lớn như vậy?
“ Ta đi về
trước, Tiểu Tiên nghỉ ngơi sớm một chút, tiêu thổi nghe rất khá...” Hứa
Thiệu Nhung cúi thấp đầu, hướng về phía con đường hẹp quanh co đi đến.
Hứa Ngự Tiên đột nhiên ý thức được, ca ca sẽ không bởi vì nghe được nàng
thổi tiêu, mới sợ đến mức ngã sấp xuống chân tường đi, nàng không khỏi
nắm chặt tiêu ngọc, nhìn mặt trời chiều đem bóng dáng hắn kéo dài trên
mặt đất, đáy lòng phức tạp.