Anh Đào Hổ Phách

Chương 33

Chín giờ ba mươi tối, tổ trưởng Dư vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nhà thợ điện Lâm. Hai người đàn ông trung niên nhâm nhi vài ly rượu, xem Lã Tú Tài và Quách Phù Dung đấu võ miệng. Tổ trưởng Dư khảy tàn thuốc vào đồ gạt, vừa xem phim vừa cười ha hả, tay vuốt ve con mèo nhỏ đang nằm ngáy khò khò trên đầu gối mình.

(*Lã Tú Tài và Quách Phù Dung: là hai nhân vật trong phim hài ‘Võ lâm ngoại truyện’.)

“Làm thế nào mà Dư Cẩm lại có thể uống rượu say ngay trong nhà chứ?” Thợ điện Lâm thắc mắc.

“Hây dà, không có lúc nào bớt lo.” Tổ trưởng Dư nhẹ giọng mắng: “Thằng nhóc Dư Tiều kia giấu rượu trong phòng, tôi cũng không biết.”

“Con trai mà,” thợ điện Lâm cười: “Dư Tiều vẫn là đứa rất hiểu chuyện.”

“Vẫn là con gái bớt lo, lão Lâm,” tổ trưởng Dư vừa nói vừa đánh thượt thở dài: “Bây giờ trong nhà gộp luôn cả thằng nhóc con của Đỗ Vĩnh Xuân, ba ông trời con, tôi ở nhà một phút thôi cũng thấy phiền chết đi được.”

Thợ điện Lâm ngồi một bên bật cười thành tiếng.

Tổ trưởng Dư lắc đầu: “Mai tôi đổi cho cậu một đứa, không, tôi cho cậu hai đứa luôn! Tôi đem Anh Đào đi!”

Lâm Anh Đào từ trong phòng đi ra, cô vừa mới tắm xong đang lau khô tóc trên vai: “Ba, chú Dư, con đi ngủ ạ!”

Thợ điện Lâm lập tức ‘ờ’ một tiếng, lấy điều khiển từ xa vặn nhỏ ti vi lại.

Tổ trưởng Dư rời mắt khỏi màn hình: “Anh Đào ngủ sớm vậy à!”

Lâm Anh Đào cười ‘dạ’, sau đó nhìn một vòng hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”

Thợ điện Lâm tựa người vào sô pha: “Mẹ con qua nhà Dư Tiều. Dư Cẩm bị bệnh, mẹ qua xem thế nào.”

*

Chín giờ bốn mươi. Tưởng Kiều Tây kết thúc khóa trao đổi, cả người bụi bặm trở về ký túc xá. Mấy người bạn được xếp chung phòng đã trải xong ga giường đang sửa soạn đi ngủ. Dù sao trường Trung học phổ thông ngoại ngữ bên này đúng mười giờ tối là tắt đèn, kiểm tra phòng ngủ rất nghiêm ngặt.

Hôm nay ở đây một ngày, ngày mai vẫn còn ở lại thêm một ngày nữa, đến ngày kia mới trở về. Tưởng Kiều Tây đặt bút và sách vở trên tay xuống, cậu lấy điện thoại di động trong túi quần ra, liếc nhìn thời gian.

“Cái đó… Tưởng Kiều Tây, pin sạc dự phòng của cậu, tớ đã rút ra cho cậu.” Lúc này bạn cùng phòng nói với cậu: “Tớ thấy nó đã đầy khá lâu.”

Tưởng Kiều Tây gật đầu, cậu lấy pin ra khỏi bộ sạc, đút vào túi.

Đẩy cửa nhà vệ sinh, Tưởng Kiều Tây vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt. Cậu đứng một lúc, nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.

Đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa vào, Tưởng Kiều Tây ngước lên, là mấy người bạn trong đội tuyển của trường ngoại ngữ cùng tham gia khóa giao lưu.

“Tưởng Kiều Tây, bọn tớ… bọn tớ có thể hỏi cậu thêm vài vấn đề nữa được không?” Bọn họ đứng chen chúc ở ngưỡng cửa.

Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang cắn bàn chải đánh răng trong miệng.

Mấy cậu bạn cùng phòng đều đã nằm yên vị trên giường, lúc này ngồi dậy nói: “Mấy bạn, để mai đi, bây giờ sắp tắt đèn rồi!”

Mấy bạn học kia lập tức rối rít xin lỗi, bọn họ lui ra ngoài đóng cửa phòng lại. Tưởng Kiều Tây cúi xuống đánh răng, thời gian trong đầu nhích trở lại chính xác từng giây từng giây.

Bạn cùng phòng còn đang ngồi trên giường, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đi ra, ân cần nói: “Cái đó, Tưởng Kiều Tây, buổi tối lúc ngủ có thể tớ sẽ nói mớ, nếu như làm phiền cậu ——”

“Không có gì.” Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng đáp.

Ban đêm, cậu thường xuyên nghe thấy những thứ ồn ào hơn vô số lần.

Bạn cùng phòng cười, nói tiếp: “Còn có, hôm nay cảm ơn cậu đã giảng bài cho bọn tớ. Cái đó, cậu… cậu thật tốt, hầy, trước đây tớ còn tưởng cậu không thèm để ý tới bọn tớ chứ!”

Tưởng Kiều Tây nhìn hắn một cái, gật đầu, mò tìm bật lửa trong cặp.

*

Chín giờ bốn mươi lăm. Lâm Anh Đào mặc đồ ngủ, rót đầy nước vào bát của Mimi, sau đó đi tưới nước cho chậu vạn niên thanh bên cửa sổ. Cô cầm lược, ngồi trên giường chậm rãi chải tóc. Tóc cô lại dài, hẳn là phải đi cắt.

Lâm Anh Đào ngước mắt lên, cô thử dùng ngón tay nắm lông mi kéo xuống xem nó dài bao nhiêu. Cô ngồi trên giường hồi lâu, tâm trạng muộn phiền hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Đột nhiên điện thoại trên bàn bỗng rung lên, Lâm Anh Đào hết hồn giật nảy mình.

Trên màn hình hiện lên thông báo tin nhắn đến.

Là tin nhắn của Đỗ Thượng.

[Anh Đào, cậu có biết mật khẩu Văn Khúc Tinh của thằng nhóc Dư Cẩm kia là gì không?]

(*Văn Khúc Tinh là một thương hiệu từ điển điện tử.)

Lâm Anh Đào trả lời,

[Hôm nay tớ bận lắm, cậu đừng nhắn cho tớ!]

Chưa tới một giây sau, Đỗ Thượng đã nhắn lại.

[Là sinh nhật Tần Dã Vân!!!]

Lâm Anh Đào vốn đang phiền muộn chết đi được, chỉ hận không thể tuyệt giao với Đỗ Thượng ngay lập tức, nhưng khi đọc thấy tin nhắn đó vẫn không khỏi sửng sốt, cô nhắn hỏi:

[Thật sao??]

Đã chín giờ năm mươi lăm phút, Tưởng Kiều Tây ngồi trên nắp toilet trong nhà vệ sinh hút thuốc, nhìn quyển sách trên tay. Cái bật lửa và hộp thuốc lá nằm bên cạnh, dưới sàn đầy tro bụi lấm tấm.

Cách một cánh cửa, cậu có thể nghe thấy bạn cùng phòng gọi điện thoại về nhà.

“Được rồi mẹ! Ngày kia là con về rồi! Không ngờ con lại được phân cùng phòng với Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây! Chính là thiên tài đứng đầu toàn tỉnh năm nay đó! Con đương nhiên phải tranh thủ học hỏi, còn cần phải đợi mẹ nói sao… Được rồi được rồi, trường tắt đèn ngay bây giờ nè! Mẹ muốn mua cái gì thì mua, con… à, vậy thì ăn vịt muối Nam Kinh đi!”

Đột nhiên, ngọn đèn trên đỉnh đầu tắt phụt.

Tưởng Kiều Tây ngồi trong bóng tối bủa vây, ngước nhìn lên trần, đốm lửa nhỏ chợt lóe chợt tắt giữa các ngón tay. Cậu duỗi tay lấy điện thoại di động trong túi quần ra.

Màn hình sáng lên, cậu bấm vào danh bạ, bạn bè của cậu rất ít, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cái tên muốn tìm.

Lâm Anh Đào tắt đèn, giả vờ như đang ngủ. Cô rúc vào trong chăn, nhét tai nghe, nằm xoay người về phía quyển nhật kí đang mở bên gối.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bàn đầu giường, Lâm Anh Đào lặng lẽ đọc nội dung trong đó, nó được viết cách đây bao lâu rồi nhỉ? Chữ viết đã bị nước làm nhòe đi không còn thấy rõ, trang giấy nhăn phồng đôi chỗ bong ra, cũng là dáng vẻ bị nước thấm ướt.

Brưm brưm brưm ——

màn hình điện thoại bên gối sáng lên.

Lâm Anh Đào lập tức để quyển nhật ký xuống, lật người nhìn.

Là một dãy số xa lạ.

Lâm Anh Đào nằm sấp trên giường, mái tóc dài xõa xuống bờ vai rơi lên màn hình điện thoại lên những con số.

Màn hình tiếp tục sáng năm mươi sáu giây, sau đó chuyển thành thông báo cuộc gọi nhỡ. Lâm Anh Đào nhìn chằm chằm điện thoại, cô ngây người nhìn màn hình dần tối xuống.

Lâm Anh Đào nằm lại xuống gối, cảm giác bồn chồn lo lắng cứ cồn cào trỗi dậy không cách nào khống chế được, cô bất giác hít sâu một hơi. Cô mở quyển nhật ký ra, tiếp tục áp mặt vào đọc, cô muốn biết hồi nhỏ cô đã gọi cho Tưởng Kiều Tây bao nhiêu lần, nhưng cô căn bản không cách nào đếm xuể.

Nhất là, năm lên lớp sáu, cô lúc nào cũng chỉ lo khóc, học toán không tốt, đến cả viết nhật ký cũng không rõ ràng.

Những dòng chữ cũng lộn xộn ngổn ngang, Lâm Anh Đào lật ra sau, nhìn thấy rất nhiều trang đều là những nét vẽ màu nước nguệch ngoạc, hoặc là đến cả nét vẽ quệc quạc cũng không có, chỉ có trang giấy bong khô vì ướt.

‘Hôm nay Dư Tiều và Đỗ Thượng đã gọi điện thoại cho mình, Tỉnh Thành có thể gọi điện thoại cho Quần Sơn.’ Thoảng hoặc cũng có những dòng chữ rõ ràng, lúc nào cũng gắn với câu hỏi

‘Vì sao Tưởng Kiều Tây không gọi điện cho mình.’

Trong tai nghe, nữ ca sĩ đang hát.

‘Vất vả, hạnh phúc, nhẫn nại, trả giá.’

Lâm Anh Đào ôm quyển nhật ký vào lòng, cô cảm giác thứ cô đang ôm trong ngực không phải là quyển vở dù đã nhiều năm như vậy trôi qua cô vẫn không nỡ vứt bỏ, mà cô ôm một cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa đầy ấm ức tủi thân, đến cả Lâm Anh Đào cũng thấy tội nghiệp xót xa cho cô bé ấy.

Bên ngoài, ánh trăng mông lung rơi qua song cửa sổ.

Điện thoại bên gối lại rung lên.

Lâm Anh Đào nhổm dậy, nghiêng đầu nhìn.

Lại là dãy số xa lạ đó, mười giờ mười, lại gọi tới một lần nữa.

Lâm Anh Đào đi ra phòng khách, ba và chú Dư vẫn còn đang ngồi xem ‘Võ lâm ngoại truyện’.

“Sao lại thức rồi?” Bọn họ hỏi.

“Ba ơi, cho con mượn điện thoại của ba đi.” Cô nói.

Lâm Anh Đào ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng bếp gọi điện qua nhà Thái Phương Nguyên. Người bắt máy là ba Thái: “Phương Nguyên ơi, Phương Nguyên, Anh Đào tìm con này!”

Thái Phương Nguyên nghe máy: “Đều đã mấy giờ rồi, bà chị?”

Lâm Anh Đào nói chuyện không giấu được giọng mũi nghèn nghẹn, cô hỏi: “Cậu có biết số điện thoại của Tưởng Kiều Tây không?”

Thái Phương Nguyên nghe thấy cô hỏi như vậy, mặt nghệt ra sửng sốt.

“Mấy ngày trước cậu ấy đã hỏi tớ số của cậu.” Thái Phương Nguyên để ống nghe xuống, đi lấy di động. Một lát sau, hắn quay lại: “Tớ đọc nè.”

Lâm Anh Đào dùng bút viết dãy số lên lòng bàn tay, lòng bàn tay cô ướt rịn mồ hôi, cô đồ đi đồ lại.

Cô trả điện thoại lại cho ba, đi về phòng mình đóng cửa lại. Lâm Anh Đào nằm sấp trên giường, nhìn màn hình di động bên gối.

Đã hai cuộc gọi nhỡ.

Lâm Anh Đào xòe lòng bàn tay ra, đúng là dãy số đó.

Sống mũi cô bất giác cay xè.

Mười giờ ba mươi, vừa tròn mười phút, điện thoại của Lâm Anh Đào lại đột ngột reo lên. Lâm Anh Đào vẫn còn đang nằm nghiêng trong chăn, đôi mắt mở to, gối đầu ướt đầm một mảng, tóc cũng ẩm ướt, bết vào mặt, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Lâm Anh Đào ép chặt quyển nhật ký vào lòng, cương quyết nhắm nghiền mắt lại.

Lại mười phút trôi qua, Lâm Anh Đào mở choàng mắt, nghiêng người nhìn điện thoại.

Cô nghe thấy loáng thoáng tiếng mẹ mở cửa nhà. Mẹ nói, Dư Cẩm đã hạ sốt. Chú Dư dường như cũng chuẩn bị đi về, ba đang tiễn chú ra cửa.

Bỗng nhiên, điện thoại của cô lại brưm brưm rung lên.

Lâm Anh Đào giựt bắn người, cô nín thở nhìn màn hình điện thoại sáng lên.

Cô trốn trong chăn, cô nghĩ, cô ghét cậu, cô ghét Tưởng Kiều Tây.

Nhưng cô không kìm được lo lắng, nôn nao.

Chẳng mấy chốc, màn hình lại lần nữa tối đen.

Lòng se sắt.

Lâm Anh Đào trở gối, nằm bên phía không bị ướt.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Anh Đào nhắm chặt mắt vờ như đang ngủ. Cô cảm giác được mẹ đi vào, dém chăn lại cho cô, nhè nhẹ gỡ quyển nhật ký cũ trên tay cô đặt lên bàn.

Sau đó mẹ nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong bóng tối, Lâm Anh Đào mở to mắt. Cô nhìn thấy con mèo nhỏ đi lạc cô đã mang về từ phân hiệu phía Nam đang đứng sát bên gối, liếʍ gò má cô.

Trong mất mát, phiền muộn khổ sở Lâm Anh Đào dần chìm vào giấc ngủ. Cô cũng không rõ mình đang làm gì, chỉ nghe thấy trong lòng dậy lên bao cảm xúc ngổn ngang không cách nào phân định. Từ cái năm cô mười một tuổi đó, đến bây giờ, cô mười sáu tuổi. Lâm Anh Đào sẽ không vì học bài mà đau đầu, không vì làm bài mà đau đầu, nhưng khi nghĩ đến Tưởng Kiều Tây, nghĩ về quá khứ, Lâm Anh Đào vẫn cảm thấy trong lòng ân ẩn đau, đau đến khó thở.

‘Tưởng Kiều Tây.’

Những nhục nhã, những lời

nhạo báng chế giễu. Ảnh của Tưởng Kiều Tây nằm ở nơi cao nhất danh sách khen ngợi, cậu cách Lâm Anh Đào xa như vậy. Cậu đã không còn là Tưởng Kiều Tây… ngồi trên chiếc chiếu tre trong gian phòng nhỏ năm nào, không còn là Tưởng Kiều Tây bắt cô làm bài tập, chơi đùa với cô, nhìn cô cười, nhìn cô nước mắt ngắn dài khi bị bắt nạt, cùng ăn bánh phồng tôm, cho thỏ con ăn, ngồi trên giường nghe nhạc với cô.

Không có gì bất biến được với thời gian.

Có lẽ những hình ảnh của quá khứ đuổi bắt vào giấc mơ, sáng ra lúc Lâm Anh Đào tỉnh dậy, gối đầu vẫn ướt mèm, thậm chí trên cổ trên tóc cũng ẩm ướt mồ hôi. Cô mở mắt, ánh nắng len qua rèm cửa sổ chiếu vào.

Lâm Anh Đào nhìn điện thoại di động ở bên gối, cô thừ người hồi lâu, nghĩ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Một tin nhắn mới đến từ Tưởng Kiều Tây.

[ Anh Đào, xin lỗi. ]

Lâm Anh Đào cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhìn sững hàng chữ này.

Cô mở khóa màn hình, ấn vào hộp thư đến chuyển tới giao diện tin nhắn hoàn chỉnh.

Thời gian gửi, 2:54 sáng, là nhắn lúc giữa đêm.

Tiếng chim hót đâu đó ngoài cửa sổ, một bóng dáng nho nhỏ nhảy lên bàn học của Lâm Kỳ Nhạc, rón rén đi tới bên song cửa.

Meo meo! Là con mèo nhỏ xù lông dựng đuôi ra vẻ ta đây là ông hổ oai phong lẫm liệt.

Lâm Anh Đào nhìn, chợt đưa mu bàn tay quệt mắt. Cô lại mở mắt ra, trước mắt loáng cái nhập nhòa mơ hồ.

Bảy giờ mười, Lâm Anh Đào thay đồ ngủ, mặc chiếc áo sơ mi cổ táo bên trong đồng phục. Cô lấy khăn giấy lau mũi, khắp phòng, những viên giấy vo tròn nằm ngổn ngang.

Điện thoại để trên giường lại bất ngờ rung lên. Lâm Anh Đào đang chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt, bỗng chốc đứng ngây người.

Cô cầm điện thoại.

“Anh Đào?” Tưởng Kiều Tây ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi.

Lâm Anh Đào hít một hơi thật sâu, áp sát điện thoại vào tai.

“Cậu dậy chưa?” Tưởng Kiều Tây hỏi.

“Ừm.” Lâm Anh Đào đáp không thành tiếng, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.

“Tớ sợ hôm qua cậu ngủ sớm, không nghe thấy điện thoại, nên…” Tưởng Kiều Tây nói.

“Tớ nghe thấy.” Lâm Anh Đào đáp, giọng nhòe nước mắt.

Cô không nói gì nữa.

Tưởng Kiều Tây ở bên kia im lặng.

Lâm Anh Đào vẫn còn đang hít mũi không ngừng.

Cô cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, đặc biệt là so với sự trầm lặng trước sau như một của Tưởng Kiều Tây.

Lẽ ra Lâm Anh Đào phải bổ sung một câu, tớ nghe thấy, tớ chỉ là không muốn bắt máy mà thôi, tớ chính là đang giận cậu, dựa vào cái gì mà tớ tùy tùy tiện tiện không tức giận nữa, dựa vào cái gì mà hồi đó tớ đã gọi cho cậu nhiều như vậy ——

“Tối nay, tớ có thể gọi cho cậu nữa được không?” Tưởng Kiều Tây vẫn dịu dàng như vậy.

Lâm Anh Đào đứng sững.

“Anh Đào ơi,” mẹ ở bên ngoài gọi: “Sao còn chưa đánh răng rửa mặt…” cửa phòng ngủ bị đẩy ra: “Hây dà, sao còn không mặc quần vào, con nhìn con xem đồng phục ném khắp nơi, chỗ nào cũng là ——”

Lâm Anh Đào quýnh quáng bấm kết thúc cuộc gọi. “Mẹ!” Cô cố nén nước mắt: “Con đang gọi điện thoại! Con xong liền!”

Tưởng Kiều Tây đứng ở lối vào căn tin trường trung học ngoại ngữ, nhìn vết sẹo trên trán phản chiếu qua cửa kính. Điện thoại đột ngột bị cúp ngang, cậu cúi đầu nhìn màn hình, nhìn hai chữ ‘Anh Đào’. Cậu cất điện thoại vào túi quần.

Rõ ràng sáng hôm qua lúc bước ra khỏi cửa Tưởng Kiều Tây còn cảm thấy may mắn rốt cuộc buổi tối không cần phải về căn nhà ngột ngạt khiến người ta không thở nổi đó nữa. Cậu có thể ngủ một giấc yên ổn trong ký túc xá, có thể gọi điện cho Lâm Anh Đào mà không cần lo lắng có bất kỳ ai phát hiện căn vặn gạn hỏi.

Nhưng hiện tại, cậu lại rất muốn quay về trường.