Tiến Công Sủng Phi

Chương 212: Lễ nghi của Hoàng hậu

Edit: Huyền Thục nghi.

Beta: Rine Hiền phi.

“Trẫm đã từng đồng ý với nàng, nhất định sẽ làm cho hai người hơn những kẻ khác, đây chính là lúc thực hiện lời hứa. Việc nàng phải làm, chính là không được sợ hãi, cũng không được nghĩ sẽ bỏ cuộc, chỉ cần lớn mật tiến về phía trước là được. Cho dù nàng có đi bao xa, trẫm đều sẽ đi phía trước, vì nàng dọn ra con đường bình thản nhất, thoải mái nhất.”

Tề Ngọc nhìn ba người bọn họ ngồi chung một chỗ, đáy lòng lập tức mềm nhũn, không nhịn được nâng tay lên đặt sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Giọng nói nhẹ nhàng, tất cả đều vì muốn trấn an nàng.

Thẩm Vũ tay ôm hai Hoàng tử, vẻ mặt cuối cùng cũng hé ra nụ cười, nàng bởi vì mấy câu nói như tình ý chân thành của Hoàng thượng, mà trở nên có chút méo mó. Những lời này của Hoàng thượng, nàng đã không dám phán xét xem là thật hay giả. Trên đời này, chỉ có trái tim chân thành là khó đòi hỏi nhất.

Đợi cho cảm xúc của Thẩm Vũ ổn định lại, mấy người mới ngồi xuống bàn bắt đầu động đũa dùng bữa. Hương thơm của đồ ăn lan tỏa cả bàn, tiếng chén đũa trầm đυ.c va chạm vào nhau rất nhỏ, đương nhiên tất cả đều hấp dẫn lực chú ý của Nhị Hoàng tử một mình nằm ở trên giường.

Ban đầu thằng nhóc nằm thẳng ở trên giường, miệng gặm tay phải, bây giờ nghe đến những tiếng động lạ tai kia, đầu vặn vẹo, nhưng lại chỉ thấy được bóng dáng của Thẩm Vũ, còn lại căn bản là không nhìn thấy gì cả. Tất nhiên nó có chút không thoả mãn, bắt đầu vặn vẹo thân thể, miệng thở hồng hộc, quyết tâm muốn xoay người.

Thế nhưng thịt trên người của nó lại bắt nó phải nằm một chỗ, Tề Ngọc ngồi đối diện thằng bé, vừa nhìn thấy tư thế kỳ lạ của tiểu mập mạp, tay cầm đũa đang gắp đồ ăn lập tức dừng lại.

“Tiểu Sanh bị làm sao vậy? Ăn cơm xong thì nhanh chóng mời đại phu đến đây xem.”

Vẻ mặt Tề Ngọc có chút ngạc nhiên, hắn thật sự không rõ thằng nhỏ này cuối cùng là muốn làm cái gì.

“Phụ hoàng, Hoàng đệ đang muốn xoay người.”

Động tác cầm đũa của Đại Hoàng tử đã vô cùng thành thạo, lúc này tư thế có nề có nếp, vô cùng đúng tiêu chuẩn, ngẩng đầu nhỏ giọng giải thích với Hoàng thượng.

Tề Ngọc gọi đứa con thứ hai của mình là “Tiểu Sanh”, hơn nữa còn gọi vô cùng thuận miệng.

Lúc này nghe Đại Hoàng tử giải thích, hắn đã hiểu rõ, tiểu mập mạp này đúng thật là hành động không tiện. Lúc trước Đại Hoàng tử bởi vì một chân không thể sử dụng lực, cho nên đến sáu tháng mới có thể xoay người, giờ không ngờ Nhị Hoàng tử lại bởi vì thân thể quá béo mà liên lụy đến bản thân. Nghĩ đến hai đứa con của Hoàng thượng, vậy mà không có đứa nào thuộc phái hành động.

“Ư... ư...”

Nhị Hoàng tử dường như đang tức giận với thịt trên người mình, tận dụng hết sức lực trên người, đến cả miệng cũng không rảnh rỗi, phát ra hai tiếng gào kỳ quái.

Ba người đang ngồi bên bàn ăn, lực chú ý đều tập trung đến tiểu mập mạp trên giường, nhìn dáng vẻ dốc toàn bộ sức lực của nó, cả ba đều không nhịn được mà toát ra ý cười.

Khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn của Nhị Hoàng tử đã đỏ bừng, rõ ràng là do sử dụng sức lực quá nhiều. Cuối cùng dưới sự cố gắng túm túm vặn vẹo nó cũng đã xoay được qua đây, nhìn ba người đang ngồi quay quanh bàn ăn.

Chỉ là còn không đợi được có người khích lệ, liền nghe một tiếng “phịch” vang lên, thằng bé lật qua ngã thành tư thế nằm bò, khuôn mặt béo béo đυ.ng thật mạnh vào giường. Bóng người trước mắt, hoàn toàn biến thành một vùng tối đen.

“Ô ô…” tiếng khóc thương tâm truyền đến, đủ nhận biết công cuộc xoay người của Nhị Hoàng tử, bởi vì thịt quá nhiều mà kết thúc trong thất bại.

“Ha ha…” ba người ngồi cạnh bàn xem kịch vui đều không nhịn được bật cười, vẻ mặt Thẩm Vũ không mấy ngạc nhiên, nàng đã sớm đoán được sẽ biến thành như vậy.

Sau khi dùng bữa xong, Hoàng thượng đích thân ở lại, triệu thái y đến xem cho Nhị Hoàng tử. Vốn định để thái y xem dấu vết đỏ đỏ sau lưng Nhị Hoàng tử, nào biết khi cởϊ áσ ra, sau lưng tiểu mập mạp ngoài da thịt trắng noãn, thì vẫn cũng chỉ có thịt. Không có chút màu sắc khác thường nào, vết đỏ kia cũng biến mất.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể Nhị Hoàng tử vô cùng khỏe mạnh. Đã vào mùa hạ, trẻ con sẽ cảm thấy nóng hơn người lớn, dễ bị nổi rôm sảy.”

Vị thái y kia cười hai tiếng, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thật sự Nhị Hoàng tử được nuôi tốt hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, thái y nói vô cùng mơ hồ không rõ, nhưng Tề Ngọc và Thẩm Vũ lại đều nghe hiểu.

Thằng nhóc này quá béo, vào mùa hạ, nó không nổi rôm sảy thì ai nổi.

“Được rồi, lui xuống đi.”

Tề Ngọc nhẹ nhàng vung tay lên, cho thái y lui xuống.

Hắn nhìn Thẩm Vũ dỗ Nhị Hoàng tử ngủ xong, sau đó mới hồi cung.

Đợi cho đến sau khi bóng dáng của Hoàng thượng biết mất, Thẩm Vũ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng vội vàng bế Nhị Hoàng tử lên, lại vén vạt áo của nó lên nhìn, một lần nữa xác định sau lưng đã bóng loáng như lúc ban đầu, không còn vết đỏ kia, nàng mới hoàn toàn yên lòng.

Nhìn thân thể Nhị Hoàng tử mập mạp như vậy nhưng lại không thường đổ mồ hôi. Dấu vết đỏ sau lưng kia, là do Thẩm Vũ ấn xoa lên nên mới xuất hiện. Cũng may da của tiểu mập mạp vô cùng mềm mại, hơi dùng sức ấn một chút đã lập tức hiện ra vết đỏ. Nghe người bên ngoài thông truyền hoàng thượng đến, nàng lập tức nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn hai cái, quả nhiên đã xuất hiện dấu vết.

Từ dấu vết đỏ đỏ dẫn đến bị rôm sảy, làm cho Hoàng thượng tự mình nói ra chuyện muốn Thẩm Vũ hồi cung. Thẩm Vũ lại lấy lý do bản thân không hiểu biết thế cục hậu cung hiện tại, không có cách nào khống chế hậu cung trong hoàn cảnh này, kết hợp với sự áy náy trong lòng của Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng trực tiếp hứa hẹn về ngôi vị Hoàng hậu với nàng.

Hoàng thượng cũng không phải người không giữ lời hứa, nếu ngôi vị Hoàng hậu cũng đã cho, thì vị trí Thái tử cũng sẽ thuận tiện được xác lập luôn.

Một vòng lại thêm một vòng, kỳ thật mỗi một chỗ đều là những chi tiết nhỏ mà thôi, nhưng được Thẩm Vũ kết hợp lại, đảm bảo sau khi quay về cung sẽ hưởng được lợi ích lớn nhất.

Sau khi Hoàng thượng hồi cung, lập tức cho người triệu Phỉ An Như và Thôi Cẩn đến gặp mặt.

Thân thể của hai người bọn họ, trong hậu cung này đều có tiếng là không tốt. Đặc biệt là Thôi Cẩn, sắc mặt luôn tái nhợt, nếu gặp những ngày mưa dầm liên tục, còn có thể nghe được những tiếng ho suyễn của nàng.

Nhưng mà địa vị hiện nay của hai người tại hậu cung, lại là số một số hai. Trước mắt Phỉ An Như có địa vị cao nhất trong hậu cung, cũng là người dẫn đầu thế lực tân quý. Còn Thôi Cẩn, vị Tuệ Phi này sau khi Thẩm Vũ rời khỏi, cũng thành người đứng đầu thế gia.

Hiện tại Hoàng thượng đồng thời triệu tập hai người đến Long Càn cung, đủ để thấy được chuyện này vô cùng quan trọng.

Không ít người đã bắt đầu ra tay tìm hiểu, nhưng mà trong lúc đó, cũng có người bắt đầu nghi ngờ, phải chăng Hoàng thượng có bất mãn gì đối với động tác của Hứa gia? Bằng không vì sao lại xem nhẹ người đứng đầu Hứa gia là Đức phi?

Lúc Phỉ An Như và Thôi Cẩn một trước một sau tiến vào ngoại điện, Tề Ngọc đang ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu chương. Hai người cùng lúc khom người hành lễ, khe khẽ thỉnh an.

“Đứng lên đi, hôm nay trẫm tìm hai người đến đây, là có chuyện quan trọng muốn giao cho các ngươi đi làm.”

Tề Ngọc nhẹ nhàng vung tay lên, ý bảo hai người các nàng ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngữ điệu cũng có chút trịnh trọng.

Phỉ An Như và Thôi Cẩn không nhịn được nhìn nhìn nhau một cái, vẻ mặt toàn là mờ mịt nghi ngờ. Hậu cung này có thể có chuyện quan trọng gì, tuyển tú cũng đã kết thúc, người mới cần sủng hạnh cũng đã sủng hạnh, người nên phong vị cũng phong vị xong.

Còn có chuyện gì cần làm nữa?

“Hoàng Quý phi sắp hồi cung.”

Tề Ngọc không để ý đến động tác nhỏ của hai người bọn họ, trực tiếp cao giọng tuyên bố.

Hai người kia ngây ngẩn cả người, vô thức quay đầu nhìn về phía hắn.

Hai tay Tề Ngọc đan vào nhau chống cằm, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy, vào lúc hai người bọn họ nhìn hắn, hắn cũng đang đánh giá các nàng.

“Ngày hồi cung định vào tháng sau, muộn nhất vào cuối tháng này, các ngươi phải xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong hậu cung. Trẫm không hy vọng hậu cung sẽ còn loạn giống như hiện tại, hơn nữa còn phải chuẩn bị nghênh đón thật tốt, có thể làm phô trương đến bao nhiêu thì làm phô trương đến bấy nhiêu.”

Hoàng thượng hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát lại thêm vào một câu:

“Dùng lễ của Hoàng hậu nghênh đón.”

Vào lúc những lời này của nam nhân truyền đến tai, dù chỉ là bảy chữ ngắn ngủi, nhưng lại làm cho hai vị phi tần này sửng sốt hai giây.

Dùng lễ của Hoàng hậu nghênh đón? Mỗi chữ khi tách riêng ra các nàng rõ ràng đều có thể hiểu được nghĩa của nó, nhưng khi xếp chúng vào chung một chỗ, dường các nàng lại nghe không hiểu chúng có ý gì.

Không có địa vị Hoàng hậu, lấy đâu ra lễ nghi Hoàng hậu?

Phỉ An Như hơi hơi hé miệng, giống như muốn hỏi cái gì, nhưng khi nàng ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn đến vẻ mặt kiên định của Hoàng thượng, lời đã ra đến môi cũng đành phải nuốt trở lại. Còn cần phải hỏi sao? Thái độ của Hoàng thượng đã nói lên tất cả.

Lần này chắc chắn là Thẩm Vũ cường thế trở về.

Mặc kệ hai người các nàng nghĩ có đến hư não, trước sau vẫn không thể hiểu được. Nơi Thẩm Vũ đi chính là am ni cô, cũng không phải là miếu thần tiên. Vì sao sau một năm vắng mặt không những không thất sủng, mà còn có thể đạt đến ngôi vị Hoàng hậu.

Phỉ An Như hiện tại là Lương phi, Thôi Cẩn cũng đã là Tuệ Phi, hai người đều cho rằng khoảng cách với Thẩm Vũ ngày càng gần. Bởi vì thời gian một năm vừa qua, các nàng cả ngày đều vây quanh bên cạnh Hoàng thượng, ở trong cung với Hoàng thượng, ngay cả khoảng cách đến tẩm điện cũng rất gần.

Theo lý thuyết, bằng thời gian một năm này, hẳn là Thẩm Vũ nên yên lặng rơi vào quên lãng trong lòng Hoàng thượng. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ đến, nàng ta lại có thể từ Hoàng Quý phi trở thành Hoàng hậu, chính là bay cao. So sánh với Thẩm Vũ, quả thực hai người các nàng còn kém xa.

“Trẫm nói lại lần nữa, A Vũ sẽ trở về cùng Hoàng tử, hoàn cảnh hậu cung loạn như vậy, không cần trẫm nói rõ các ngươi cũng hiểu. Đây là nơi trẻ con khó có cơ hội trưởng thành nhất, trẫm không hy vọng mẫu tử bọn họ vừa hồi cung đã xảy ra sai lầm gì. Còn về chuyện lấy lễ nghi của Hoàng hậu để nghênh đón, các ngươi sai người chuẩn bị là được, nhưng một chữ cũng không được lộ ra cho người khác biết. Nếu trước khi mẫu tử bọn họ hồi cung, trẫm nghe được tin đồn nhảm nhí nào thì…”

Rõ ràng ngữ điệu của Hoàng thượng càng tăng mạnh, hiển nhiên là nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề, hai người Phỉ An Như cũng coi như đã nhìn ra, xem ra Hoàng thượng cực kỳ coi trọng lần hồi cung này của Thẩm Vũ, căn bản là không cho phép xảy ra bất kì sai lầm nào.

Nam nhân nói đến đó thì dừng lại, vẻ mặt toát ra sự âm lãnh, rõ ràng là muốn cảnh cáo hai người các nàng.

“Có A Vũ bên người, tính tình của trẫm đã ôn hoà hơn không ít, nhưng không có nghĩa là trẫm sẽ không tức giận. Hai vị ái phi đều đã từng trải qua tư vị tra tấn người của trẫm, có lẽ đều sẽ không quên, càng sẽ không muốn trải qua thêm một lần nữa phải không?” Tề Ngọc bưng chung trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cho nhuận giọng, một lúc nói nhiều như vậy làm cho cổ họng hắn hơi khô.

Cùng với giọng nói của hắn truyền đến, thân thể hai người ngồi bên dưới không nhịn được run lên một chút.

Đến nay Phỉ An Như đối với vấn đề thị tẩm vẫn luôn bị ám ảnh tâm lý. Cho dù sau này Hoàng thượng đã hết lòng tuân thủ lời hứa, chưa từng chạm qua nàng dù chỉ một đầu ngón tay, nhưng tận sâu trong đáy lòng của nàng vẫn luôn vô cùng sợ hãi, không có cách nào quên được. Đoán chừng cho dù là ngày sau có chung sống cùng với nam nhân khác, cũng không thể đυ.ng chạm một chút nào.

Tuy rằng Thôi Cẩn không tự mình thể nghiệm, nhưng mà chuyện hoan hảo Hoàng thượng làm với Thôi Tú, vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.

Người nam nhân này chính là kẻ đầy ham muốn ác thú, người khác sống càng khổ sở uất ức, hắn càng vui vẻ hơn.

Mỗi khi hai người bọn họ nhớ lại, cả người đều phát run, đương nhiên là không muốn trải qua thêm một lần nữa.