*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Trang Hoàng (test)
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Đến trước cửa Thọ Khang cung, Thẩm Vũ vừa xuống khỏi liễn kiệu, thì thấy Nghiên Tần từ xa đi tới. Bốn phía có không ít người tần cấp trở xuống đang đứng, tuy là túm năm tụm ba lại một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng nhìn thần tình phập phồng hiển nhiên là đang chờ xem trò hay.
Hôm nay Nghiên Tần mặc một kiện váy xếp nếp kiện tán hoa thủy thảo bách điệp
[1]
màu lục, mỗi một bước đi đều làm hiện ra thân thể nhẹ nhàng. Đáng tiếc nhìn từ xa là một vị mỹ nhân hiếm có nhưng khi đến gần Thẩm Vũ liền ngay lập tức bị hạ thấp xuống. Những mỹ nhân xung quanh đến xem trò vui cũng theo bản năng bước ra xa hai bước, chỉ sợ làm nền cho Thẩm Vũ với Nghiên Tần.
[1]
Tán hoa thủy thảo bách điệp: hình như là kiểu váy này“Xu Uyển nghi thật sự là thủ đoạn cao cường, nếu ngươi không muốn chia sủng ái cho người khác
thì không cần phải làm chuyện nhường nhịn như vậy. Nhìn ta xui xẻo, uyển nghi rất vui vẻ sao?” Nghiên Tần mang theo hai cung nữ phía sau, vọt thẳng đến trước mặt Thẩm Vũ, giọng điệu lạnh lẽo, cằm nhẹ nhàng vung lên, mang theo mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng không dấu vết nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, quay qua hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi Minh Âm đang đứng một bên: “Căn cứ vào luật lệ hậu cung Đại Tần, người có vị phân thấp gặp người có vị phân cao phải hành xử như thế nào?”
“Theo lời chủ tử, tự nhiên là phải phúc thân hành lễ, tư thế cần phải tiêu chuẩn, thái độ cần phải khiêm tốn. Ngài là Tứ phẩm Uyển nghi, Nghiên Tần là Chính Ngũ phẩm, so với ngài thấp hơn một cấp!” Minh Âm ngay lập tức hiểu ý, hơi giương cao giọng, đảm bảo người ở bốn phía đều nghe thấy tiếng của nàng, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “khiêm tốn”.
Thẩm Vũ hài lòng nghe câu trả lời của Minh Âm, không khỏi đưa tay lên vén tóc mai, ý cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, dịu dàng nói:”Muội muội cũng nghe rồi đó, hẳn là hôm qua chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, ngay đến lễ nghi quy củ cũng quên. Ta làm tỷ tỷ, đương nhiên sẽ không trách cứ ngươi. Nhưng vẫn là phải mau mau làm theo quy củ của tổ tông!”
Thẩm Vũ hơi trừng
mắt hạnh, dù vậy vẫn ung dung nhìn nàng, dường như đang chờ Nghiên Tần hành lễ với nàng.
Nghiên Tần đứng đối diện nàng, vụng cắn chặt răng, nhìn quai hàm phồng lên là đủ thấy nàng hận Thẩm Vũ thế nào. Một mực giờ khắc này đối diện với chất vấn của Thẩm Vũ nàng ta lại không phản bác được câu nào, chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống cơn tức trong lòng.
“Ôi, muội muội hôm qua hẳn là bị mất mặt đến mức hồ đồ rồi, ngay cả hành lễ ra cũng không nhớ rõ sao? Minh Âm, chỉ cho Nghiên Tần hành lễ với người bề trên thế nào đi!” Thẩm Vũ nửa câu đầu vẫn còn ôn tồn, nhưng đến nửa câu sau giọng nói đã hoàn toàn lạnh xuống, ý cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự nghiêm túc.
Minh Âm không chút chậm trễ, đi mấy bước xoay người đối mặt với Thẩm Vũ, vừa vặn liền đứng trước mặt Nghiên Tần.
“Nghiên Tần, thỉnh ngài nhìn nô tỳ làm mẫu. Đầu tiên tay phải đặt lên trên tay trái, tay trái đè cạnh bên trái bụng, khép hai chân lại gập gối, đầu cúi nhẹ.” Minh Âm giảng giải rõ ràng đâu ra đấy, nói lại
lời cô cô dạy nàng lúc trước không sót một chữ.
Sau đó còn nói: “Tham kiến
Xu Uyển nghi.”
Chỉ là còn chưa đợi Minh Âm đứng vững, Nghiên Tần liền trực tiếp vượt lên một bước, vung tay đẩy nàng ra. Con mắt nàng ta trừng lớn, nhìn qua như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Vũ.
Minh Tâm đang đứng phía sau Thẩm Vũ liền vội vàng cầm tay kéo nàng ra đằng sau, tựa hồ muốn bảo vệ nàng. Minh Âm lảo đảo hai bước liền miễn cưỡng đứng vững, không nói câu nào liền đi tới bên cạnh người Thẩm Vũ, chỉ sợ Nghiên Tần tức giận lại tiếp tục làm ra hành động đó.
“Thẩm Vũ, ngươi là cô nương thế gia nhưng lại xảo quyệt đa đoan, bằng mặt không bằng lòng, căn bản không xứng làm nữ nhi thế gia!” Dường như Nghiên Tần rất kích động, vừa nói vừa có ý định xông về phía trước, hai cung nữ phía sau liền vội vàng kéo nàng lại, trên mặt đều hiện lên mấy phần kinh hoảng.
Nghiên Tần là muốn tìm đường chết! Trước mặt mọi người muốn lộ mặt thật với Xu Uyển nghi, sau này người bị xử phạt chắc chắn không phải người ngoài!
Thẩm Vũ lạnh mặt nhìn người trước mặt phát rồ, lông mày thanh tú càng ngày càng nhíu chặt, âm lãnh nói: “Bản tần thật không biết sao ngươi lại đổ sạch chuyện ngày hôm qua lên trên đầu ta. Ta chỉ là không khỏe nên cho người đến chỗ Lý công công thông báo một tiếng mà thôi. Còn việc sao ngươi đến Long Càn cung, Hoàng Thượng sao lại tức giận với
ngươi, những việc này đều không liên quan tới ta!”
Giọng điệu của nàng ngày càng tăng lên, tiếng nói cũng từ từ lạnh xuống, lộ ra một cỗ khí thế. Nghiên Tần nguyên bản muốn liều mạng làm lớn chuyện lên, giờ phút này nghe giọng nói băng sương của Thẩm Vũ quát lớn, sợ đến ngừng lại, kinh ngạc nhìn sang.
Thẩm Vũ vẫn
đứng đối diện nàng, chỉ là khí thế quanh thân đã không giống khi nãy. Thật giống như trời sinh đã là kẻ bề trên, không giận tự uy.
“Minh Âm, Nghiên Tần không để ý lễ giáo, điên đảo thị phi, xuất khẩu cuồng ngôn, bôi nhọ bản tần, bạt tai nàng năm cái để răn dạy!” Thẩm Vũ giương tay lên, nhẹ để Minh Tâm dìu, lạnh giọng chỉ huy Minh Âm.
Minh Âm không chút do dự tiến lên đứng đối diện với Nghiên Tần, chậm rãi nâng ống tay áo lên. Hai cung nữ đứng sau Nghiên Tần lặng lẽ tiến lên nửa bước nhưng bị Minh Âm nhìn chằm chằm làm sợ đến mức phải lui lại. Minh Âm dù sao cũng là cung nữ có thể kéo dài hơi tàn bên cạnh Hoàng Thượng, muốn làm mưa làm gió tự nhiên không có cái cung nữ nào so được với nàng.
Thừa dịp Nghiên Tần sững sờ trong chốc lát, Minh Âm giơ tay liền vung đến gương mặt xinh đẹp kia. Dù là cáo mượn oai hùm, lực tay Minh Âm phát ra vang lên ba tiếng “bốp” giòn giã khiến cho mọi người xung quanh run sợ trong lòng, nhất thời ngây người khiến không có ai đi ra ngăn cản.
Minh Âm trong lòng hết sức thống khoái, ở bên cạnh Hoàng Thượng chỉ có thể bị tra tấn, theo chủ tử mới có cơ hội được đánh lên mặt phi tần! Xu Uyển Nghi thực sự là cái bánh
trên trời rơi xuống!
Minh Âm vung tay rất nhanh, lập tức đánh xong năm bạt tai, nàng thấp giọng nói với
Nghiên Tần một câu:”Nô tỳ đắc tội rồi” rồi quay lại đứng phía sau Thẩm Vũ, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Mặt Nghiên Tần lập tức sưng đỏ một mảng, người bên ngoài liếc nhìn đều âm thầm hoảng sợ. Nha đầu này hận đến mức nào mà lại ra tay đánh nàng thành như vậy!
Thẩm Vũ vẫn mặt lạnh như trước nhìn về phía Nghiên Tần, không nói một lời. Nhưng mà lông mày nàng nhíu chặt, trong lòng âm thầm hừ lạnh nói: Thái Hậu cũng nhịn được, trước cửa Thọ Khang cung loạn thành như vậy còn không phái người ra ngăn cản. Chẳng lẽ là chờ cho Nghiên Tần phát rồ, muốn nàng tự mình động tay sao?
“Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?” Một giọng nữ thanh u truyền đến, giọng nói mang theo mấy phần tò mò.
Mấy người nghiêng đầu nhìn theo, chỉ thấy tứ phi mang theo cung nữ đều tiến lại đây. Người vừa lên tiếng chính là Trang phi, giờ phút này thấy dấu tay trên mặt Nghiên Tần thì không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vũ.
“Tham kiến Trang phi, Thụy phi, Kiều phi, Lệ phi nương nương!” Thẩm Vũ vội vàng phúc thân hành lễ, giọng nói nàng dịu dàng mềm mại, cứ như người vừa cho bạt tai Nghiên Tần không phải là nàng.
Nghiên Tần đã phục hồi tinh thần lại, nàng giận dữ và xấu hổ cúi thấp đầu, viền mắt trực tiếp đỏ lên, cái này còn mất mặt hơn so với bị Hoàng Thượng sỉ nhục!
“Nương nương, xin người làm chủ
thay tần thϊếp!” Nghiên Tần lập tức liền nhào tới, trong giọng nói lộ ra vài phần cầu xin, đã sớm không còn khí thế hùng hổ như vừa nãy.
Trang phi nhíu chặt mày, nàng theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, thấp giọng khuyên Nghiên Tần: “Trước tiên đứng lên đã, bất luận bị nhục nhã gì chờ trở về rồi nói. Nơi này là cửa Thọ Khang cung, các người là muốn làm làm loạn
đến trước mặt Thái Hậu lão nhân gia sao?”
Trang phi ép thấp giọng nói, nhưng ý an ủi trong đó ai cũng nghe ra. Đáng tiếc nhìn Nghiên Tần vừa rồi có thể xông lên trực tiếp tìm Thẩm Vũ tranh luận liền biết nàng sẽ không nghe theo ý của Trang phi.
“Trang tỷ tỷ, ngươi nhất định phải thay ta làm chủ. Tần thϊếp chỉ sợ sẽ bị Xu Uyển nghi đánh chết!” Nghiên Tần lo Trang phi chỉ muốn nhân nhượng cho qua chuyện, liền giương cao giọng
bắt đầu khóc.
Nàng đã mất mặt rồi, cũng không còn gì để sợ nữa!
“Ai, Trang tỷ tỷ ngươi nhìn bộ dáng đáng thương của Nghiên Tần một chút, nhất định là bị người đánh không nhẹ! Từ khi ta vào cung tới nay, thế gia cô nương có rất ít người bị trách phạt như vậy qua. Chậc chậc, thật đáng thương!” Thụy phi lập tức nhảy ra châm ngòi thổi gió, nàng ta vừa nói vừa lắc đầu nhìn về khuôn mặt sưng đỏ của Nghiên Tần, trong lời nói đều là ý thương xót.
Thẩm Vũ không khỏi lườm một cái trong lòng, trong cung nếu là nói người thích trách phạt kẻ có phân vị thấp, Thụy phi nhận thứ hai thì không có ai dám xưng thứ nhất. Thế mà giờ nàng ta cũng có thể mở miệng nói ra lời này!
“Được rồi, Xu Uyển nghi, người là ngươi đánh? Nói nguyên nhân cho ta nghe một chút.” Trang phi có chút nhức đầu phất tay, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Thẩm Vũ phúc thân với bọn họ, dịu dàng nói:”Nguyên bản cũng không phải chuyện gì to tát. Tần thϊếp vừa xuống khỏi kiệu, Nghiên Tần muội muội liền vọt tới trước mặt, chất vấn ta nhìn nàng xui xẻo có phải rất đắc ý không? Tần thϊếp thấy nàng ngôn ngữ không ra dáng, lại một mực không hiểu quy củ, thấy nàng hẳn là đã quên quy củ liền cho người đến đặc biệt dạy dỗ nàng.”
Thẩm Vũ kể lại qua loa sự tình đã xảy ra, trong lời nói không hề có ý thiên vị bản thân.
“Xu Uyển nghi lời này thật là buồn cười, quy củ khi nào không dạy, lại cứ phải dạy trước mặt mọi người, đây không phải là đánh vào thể diện Nghiên Tần sao? Khó trách nàng sẽ không lễ phép!” Thụy phi không đợi nàng nói xong liền lên tiếng phản bác, trong giọng nói có vài phần soi mói.
Thẩm Vũ phúc thân lần hai với Thụy Phi, dịu dàng đáp:”Là tần thϊếp suy nghĩ không chu toàn, chỉ là lúc đó Nghiên Tần một mực muốn xông tới xô ngã ta thì không có gì đáng ngại, nề để lần sau là nàng xông tới Hoàng Thượng, Thái Hậu hay các vị tỷ tỷ thì không tốt. Đây chỉ là đề phòng cẩn thận thôi!”
Thụy phi bị nàng nói mấy câu không phản bác được, bực bội nhìn nàng vài lần rồi nghiêng đầu sang chỗ khác làm như không để ý.
Nghiên Tần nhìn Thụy phi nhiều lần nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ đều bị Thẩm Vũ tứ lưỡng bạt thiên cân
[2]
đẩy lại, thế cục rõ ràng nghiêng về phía Thẩm Vũ, nàng ta lại hu hu khóc, bày ra bộ dáng đau khổ.
[2] Ý là dùng lực lượng rất nhỏ để giải quyết vấn đề rất lớn, lấy nhỏ thắng ít.
Trang phi thở dài một hơi, vung tay lên, một cung nữ liền từ phía sau nàng đi ra, từ từ đi lên phía trước đỡ Nghiên Tần đứng dậy.
“Muội muội tốt chớ khóc! Ngươi cũng coi như là lão nhân trong cung, sao
sánh được với Uyển nghi yêu kiều vừa tiến cung. Kỳ thực ngươi cũng không thể trách Xu muội muội, hôm nay Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng từ Cẩm Nhan điện đi ra, Xu muội muội bị dọa sợ, sao có thể không tát ngươi hạ hỏa sao?” Lệ phi vẫn đứng bên cạnh vội vã đi lên mấy bước, giả vờ giả vịt từ trong lòng móc ra khăn gấm thay Nghiên Tần lau nước mắt.
Nàng miệng không nhường ai, tiện thể còn chế nhạo Thẩm Vũ một phen. Ánh mắt người xem kịch vui bốn phía nhìn Thẩm Vũ lập tức thay đổi. Thì ra tin tức từ Cẩm Nhan điện truyền tới không giả, vị Xu Uyển nghi này không phải muốn bay lên ngọn cây mà là đã đắc tội Hoàng Thượng rồi.
Ăn nhiều thì chán thôi, đáng đời nàng ta!