“Hội đồng niên cậu nói là hội nào? Không phải là cái hội bát nháo của Cynthia đấy chứ?” “Không phải đâu, là hội du học sinh Mỹ, chắc là cậu cũng nghe qua rồi. Anh Khúc rất nổi tiếng trong hội đó. Nghe nói bài tập của cậu rất tốt, phân tích cũng rất độc đáo nên rất nhiều người muốn làm quen với cậu đấy. Tớ nghe nói cậu và anh Khúc chuẩn bị một Quỹ tự bảo hiểm rủi ro, có thật không vậy? Cậu mới năm nhất mà đã bỏ xa bọn tớ rồi...” “Lần nào tụ tập hội du học cậu cũng tham gia à?” Triệu Hàm Như cảm thấy rất thú vị. Từ Bình Vĩ chưa để tâm tới nghiệp học như việc xã giao, gần như có buổi tụ tập nào cũng đến. “Đúng rồi đó, gần như tuần nào cũng tụ tập một lần, nhưng quy mô không giống nhau. Có lúc nhiều người, có lúc ít người. Dù sao thì mọi người cũng đều bận rộn, không thể lần nào cũng có mặt được, nên tần suất tới nhiều hơn thì các mối quan hệ cũng chặt chẽ hơn. Nhưng tớ tham gia nhiều lần như vậy nhưng chưa có ai chủ động làm quen với tớ cả.” Từ Bình Vĩ gãi đầu xấu hổ. Hai người bọn họ là bạn học cùng lớp nhưng lại chên lệch quá nhiều. Triệu Hàm Như suốt ngày ru rú trong nhà nhưng có rất nhiều người muốn làm quen với cô. “Buổi tụ tập tối nay quy mô cũng khá nhỏ, anh Khúc cũng đi đó, cậu có muốn tới không?” Từ Bình Vĩ mong đợi nhìn cô. “Được, lần này nhất định tôi sẽ đi.” Vừa nghe thấy Khúc Nhạc cũng đi, cô liền an tâm. Từ Bình Vĩ thở phào, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà Khúc Nhạc giao. Quy mô của lần tụ tập hội du học sinh này quả nhiên là phạm vi nhỏ, không phải chính thức như Triệu Hàm Như tưởng tượng, mà chỉ là một cuộc tụ được tổ chức ở nhà của một đàn chị. “Đây là bạn học của em, Triệu Hàm Như.” Từ Bình Vĩ nhiệt tình giới thiệu. “Chào mọi người.” Triệu Hàm Như cười ngọt ngào, để lộ hai lúm đồng tiền, trông có vẻ dịu dàng e thẹn, khiến mọi người đều yêu mến. “Em thật đáng yêu, tới đây ngồi đi.” Mắt mấy nam sinh sáng lên, bọn họ nháo nhào chào hỏi. Đã gặp không ít phụ nữ mạnh mẽ độc lập gợi cảm, họ chẳng mấy khi được nhìn thấy em gái đáng yêu như vậy. Triệu Hàm Như cười xấu hổ, phát hiện bên cạnh Từ Bình Vĩ đã không còn chỗ trống. Thật là không thể hiểu nổi, vừa rồi còn nhiệt tình như vậy, sao mà thay đổi nhanh thế? Đến chỗ ngồi cũng không thèm giữ cho cô. Triệu Hàm Như còn đang do dự thì Khúc Nhạc đã đi vào, vừa nói chuyện điện thoại vừa vẫy tay với cô, ra hiệu cô ngồi cạnh anh. Lúc này, cô không do dự gì nữa, lập tức qua đó ngồi. “Ồ…” Mọi người ồ lên với vẻ thấu hiểu. Khúc Nhạc cúp điện thoại, nở nụ cười: “Mọi người ồ à gì vậy, đây là đối tác của tôi.” “Phì!” có mấy người phụt nước ra. “Khúc Nhạc, cậu xấu xa thật, lại đi lừa gạt em gái nhà người ta sao?” “Đúng rồi đó, công ty khoa học kỹ thuật tốt như vậy không làm, đến chỗ chúng tôi lăn lộn làm gì?” “Em gái, đừng nghe mấy lời nhảm nhí của cậu ta. Anh có nghe giáo sư Heidy nhắc đến em, năng lực chuyên ngành của em rất được, có hứng thú tới ngân hàng bọn anh làm thực tập sinh không?” Một người đàn ông tóc hơi dài nâng rượu với cô. “Cậu cướp người ngay trước mặt tôi như vậy hả?” Khúc Nhạc cười giễu. “Sao? Không được hả? Tôi cảm thấy cái Quỹ tự bảo hiểm rủi ro của mấy cậu chẳng có chút hấp dẫn gì so với ngân hàng Morgan* bọn tôi hết.” * Morgan Stanley là một ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán có trụ sở chính tại Hoa Kỳ. “Mọi người đừng quên, mấy cổ phiếu mà Khúc Nhạc và Hàm Như chọn mua trước đó đều rất tốt, tôi thấy cậu ấy rất có mắt nhìn đó.” Một chị gái tóc xõa ngang vai cười nói. “Vậy sao cô không làm đối tác của cậu ấy đi?” “Nói đùa gì vậy, cậu ấy là người ngoài nghề đó. Tôi chỉ tiện mồm an ủi cậu ấy một câu thôi mà, các cậu tưởng thật sao? Lúc mẹ tôi đầu tư cổ phiếu trong nước, tôi cũng hay khích lệ bà ấy như vậy.” Triệu Hàm Như cố nín cười, xem ra mọi người cũng đều không coi trọng Khúc Nhạc. “Có phải em có cảm giác đã lên thuyền giặc không?” Khúc Nhạc quay sang nhìn cô, nhỏ giọng hỏi. “Không đâu, cả hai chúng ta đều là dân ngoài nghề, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” “Không sai, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Nói không chừng chân lý đang được nắm giữ trong tay mấy người chúng ta ấy chứ.” Khúc Nhạc nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng tự tin. “Nào, vì chân lý!” Có người trẻ tuổi nhìn có vẻ rất cợt nhả, nâng chén lên hét to. “Vì chân lý!” Tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười ồ lên. “Đây là Hạ Chấn, mới tốt nghiệp Học viện St năm ngoái, bây giờ đang làm chuyên gia phân tích ở Morgan. Đây là Trần Tử San, đang theo học MBA ở trường chúng ta, đang làm ở Big4*...” Khúc Nhạc giới thiệu từng người với cô. * Big4 là cách gọi quen thuộc của bốn hãng kiểm toán lớn nhất thế giới về quy mô và doanh thu, bao gồm: Pricewaterhouse Coopers, Deloitte, Ernst and Young, KPMG. “Vậy xem ra trừ em và Từ Bình Vĩ ra thì anh là người trẻ tuổi nhất ở đây à?” Triệu Hàm Như gật đầu ghi nhớ từng người một. Mấy anh chị đang ngồi ở đây đều đã ít nhiều dính mùi đời. Khúc Nhạc mặc dù trông có vẻ chín chắn, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng thuần khiết. “Em gái, tuổi trẻ cũng không phải chuyện tốt đâu. Người trẻ tuổi kinh nghiệm không đủ.” Người nhìn có vẻ cợt nhả kia quay đầu lại cười mờ ám với bọn họ. Người này là Vu Hạo, cũng chơi Quỹ tự bảo hiểm rủi ro, nên trông có vẻ phóng khoáng hơn so với mấy người đang làm kiểm toán viên ở Big4. Anh ta cũng có khí thế “Anh hùng thiên hạ, ngoài ta còn ai” như phần lớn những người chơi Quỹ tự bảo hiểm rủi ro. Triệu Hàm Như âm thầm phân tích tính cách của anh ta, không bị sự trêu chọc của anh ta làm ảnh hưởng, khiến anh ta cảm thấy rất vô vị. Bình thường không phải mấy em gái đáng yêu nên đỏ bừng cả mặt rồi thẹn thùng nói “đáng ghét” sao? Còn Khúc Nhạc thì càng bình tĩnh hơn, chỉ nhấp một ngụm rượu, hoàn toàn không không thèm để ý đến mấy lời trêu ghẹo của Vu Hạo. Triệu Hàm Như cười với anh ta: “Kinh nghiệm của đàn anh chắc chắn là rất phong phú.” “Đương nhiên rồi,” Vu Hạo đắc ý gật đầu, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, hình như đây không phải câu nói tốt đẹp gì. Trần Tử San bật cười: “Cô dâu mới nhà người ta đang nói chuyện, cậu chen vào làm gì? Tự chuốc lấy nhục nhã chưa hả?” “Thế này gọi là thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn.” Hạ Chấn cũng cười nói bổ sung. Triệu Hàm Như hơi xấu hổ. Bọn họ thật sự không phải kiểu quan hệ như thế mà. “Đầu óc của mấy người có thể bình thường hơn một chút được không? Giữa nam nữ chẳng lẽ không thể có quan hệ hợp tác trong công việc à? Hạ Chấn, cậu và Từ Hiểu Đình đều đang làm ở Morgan, chẳng lẽ hai người cũng là một đôi hả?” Khúc Nhạc châm biếm nói. “Được rồi, cậu đừng rủa tôi chứ.” Hạ Chấn vội giơ tay đầu hàng, không dám động đến hố lửa này nữa. “Từ Bình Vĩ, tôi nghe nói con gái ông chủ Cmart là bạn học của bọn cậu à?” Hạ Chấn nhấp một ngụm rượu hỏi. “Đúng vậy, cô ấy đẹp bốc lửa luôn! Nhưng gần đây có vẻ hơi tiều tụy.” Thừa dịp chếnh choáng, Từ Bình Vĩ không che giấu nữa mà nói toạc hết ra, dáng vẻ đầy dung tục. “Không tiều tụy sao được? Giá cổ phiếu Cmart trượt dốc lâu vậy rồi, tôi thấy chẳng mấy chốc nữa là sẽ phải tuyên bố phá sản.” Vu Hạo hăm hở nói. Hạ Chấn chỉ vào Vu Hạo, cười nói: “Trong chuyện này nhất định có công lao của mấy người đúng không? Mấy người chơi Quỹ tự bảo hiểm rủi ro như bọn cậu cứ như kền kền ấy. Người ta mà còn chưa ngỏm đã tranh nhau rỉa thịt đến chỉ còn lại xương cốt! Không đúng, phải là không chừa lại cả xương.”