Vũ Sinh Quân Đã Lão

Chương 14: Gặp Mặt Chính Thức

“Được, được.” Quân Yên Trúc nhìn làn da lộ ra ngoài của nàng, mặt đỏ bừng, vội đứng dậy đi ra ngoài, “Muốn ăn gì, ta gọi người làm.”

“Cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo và trứng chiên.” Vũ Duyệt lăn trên giường vài cái.

“Được.” Hắn khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Căn phòng lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng thút thít trầm thấp. Vũ Duyệt lăn lộn trên giường, không cách nào ngủ được, rời giường mặc quần áo, nhân dịp hắn chưa quay lại còn trang điểm một chút, trang điểm nhẹ khiến sắc mặt của nàng đẹp hơn nhiều, hơn nữa Quân Yên Trúc sẽ không nhìn ra.

“Duyệt Duyệt, sao không ngủ?” Quân Yên Trúc trở về, thấy Vũ Duyệt đã mặc quần áo chỉnh tề nên không khỏi sửng sốt.

“Ngủ không được nên dậy.” Vũ Duyệt nói thật.

“Ngủ không được cũng là chuyện bình thường.” Quân Yên Trúc trêu chọc: “Nàng cả ngày chỉ ăn và ngủ, còn ngủ thêm nữa chẳng phải là heo sao.”

Vũ Duyệt hừ một tiếng, tỏ vẻ muốn làm lơ hắn.

“Ui chao, tiểu công chúa giận rồi à?” Quân Yên Trúc chọt mặt nàng, “Ta chỉ đùa chút thôi, ngoan nào, cười một cái đi.”

“Hừ!” Vũ Duyệt hừ, nhưng lại bật cười.

“Vậy mới ngoan.” Quân Yên Trúc xoa tóc nàng.

“À, có thể nhờ chàng chút chuyện được không.”

“Của ta là của nàng, đừng nói nhờ vả, ta sẽ giận.” Quân Yên Trúc cũng hừ lại.

“Khụ khụ, ta muốn A Thất gửi chút tiền đến thôn ta từng ở trước đây, người thím ở đó đã có công nuôi dưỡng ta, ta không thể làm hài tử và báo hiếu cho họ, nhưng muốn đền đáp công lao.” Vũ Duyệt lúng túng bẻ ngón tay.

“Nếu nàng muốn, nàng có thể đưa họ về Nam An Vương phủ.” Quân Yên Trúc nhìn thẳng vào mắt Vũ Duyệt.

“Chuyện này… Hay là thôi, đường xa mệt nhọc, hơn nữa họ không quen nhiều người ở Nam Hải, chắc sẽ buồn chán.” Vũ Duyệt lắp bắp.

“Vũ Duyệt.”

“Dạ?”

“Nàng nhớ đã hứa gì với ta chứ?”

“… Nhớ rõ.”

“Nàng sẽ không gạt ta, đúng không?”

“Ta, ta… Ta nhất định sẽ không.”

“Vũ Duyệt.” Quân Yên Trúc ôm nàng, “Ta tin nàng, đừng làm ta thất vọng.”

“…” Vũ Duyệt cảm thấy tim mình quặn đau, hít thở khó khăn, nàng hơi há miệng, nhưng phát hiện mình không khóc được. Những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy xuống.

Xin lỗi chàng, có lẽ sẽ làm chàng thất vọng.

“Phải sống thật tốt, nếu ta thấy nàng ở âm phủ, ta nhất định sẽ lơ nàng.”

Không, không… Sao làm như vậy được…

Không làm được…

Sao chàng ích kỷ vậy… Chàng nhất quyết muốn ta sống cô độc trên cõi đời này…