Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 45: Động lòng

Chương 45: Động lòng

Lục tung cả ba ngăn kéo, Hà Tư Ca vẫn không có thu hoạch gì.

Cô vừa tức vừa mệt, ngồi thẳng xuống cái ghế da thật của Phó Cẩm Hành, chạm mũi chân xuống đất, xoay trái xoay phải. sống chung với hắn nhiều ngày như vậy, Hà Tư Ca cũng phát hiện ra rồi, cuộc sống của Phó Cẩm Hành2hoàn toàn khớp với bốn chữ “đơn giản vô vị”

Trừ công việc, xã giao ra, hình như hắn đều không có hứng lắm với tất cả mọi chuyện khác. Ở trong mắt Hà Tư Ca, loại đàn ông giống như người máy này, quá nguy hiểm! Bởi vì hắn có thể khắc chế tất cả du͙© vọиɠ thừa thãi, chỉ chuyên8tâm đến chuyện hắn để ý nhất, loại năng lực tự khống chế này, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường sẽ có.

Mà như vậy cũng có nghĩa là, hắn kiên trì, cố chấp, quật cường, mạnh mẽ! “Không được, tìm lại lần nữa, chắc chắn có thể tìm được cái gì!”

Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, tự động6viên mình.

Trước lúc đi, Phó Cẩm Hành không nói lúc nào mình sẽ quay lại, cho nên, cô nhất định phải tranh thủ thời gian. Cô chạy đến cạnh giá sách, bắt đầu nghiêm túc quan sát những cuốn sách bày chỉnh tề trên giá. Trên giá sách có hơn trăm cuốn, dây mỏng đều có, nếu như lật từng cuốn3ra một, Hà Tư Ca tuyệt đối tin tưởng, cô còn chưa lật xong, Phó Cẩm Hành đã quay lại rồi! Cô chỉ có thể bắt đầu quan sát các chi tiết trước. “Phó Cẩm Hành, kiêu ngạo tự phụ, cho dù có giấu đồ cũng sẽ không lén lén lút lút, chắc chắn sẽ không để ở dưới cùng, hoặc5là trên cùng.” Hà Tư Ca lẩm bẩm một mình, loại bỏ hai hàng sách trên cùng và hai hàng dưới cùng ra. Sau đó, cô bắt đầu loại bỏ đến những cuốn sách nhìn mới tinh, có lẽ Phó Cẩm Hành mới chỉ đọc một hai lần. Sau năm phút, ánh mắt Hà Tư Ca sầm lại, cô phong tỏa một cuốn kinh tế học nguyên bản mà gáy sách đã bị hư hại nhiều. Cẩn thận rút cuốn sách ra, rất nặng, Hà Tư Ca chỉ có thể ôm trong lòng, cố gắng không để lại dấu vết. Cô lau tay, sau đó mới mở trang bìa cuốn sách ra.

Chỉ thấy những chỗ trắng trong trang sách có không ít chữ viết, không cần hỏi cũng biết, nhất định là do Phó Cẩm Hành viết ra.

Đối với nội dung trong sách, Hà Tư Ca hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.

Sách quá dày, cô chỉ đành ôm lấy nó, lật từ trước ra sau một lượt.

Lúc một tờ giấy bay từ trong sách ra ngoài, Hà Tư Ca cao hứng hô lên thành tiếng: “A!” Nhưng cô lập tức ngậm miệng lại, cảnh giác nhìn ra phía cửa. May mắn là chắc không có ai nghe thấy. Cô vội vàng đặt cuốn sách về vị trí cũ, để nó nhìn y như ban đầu. Sau đó, Hà Tư Ca vội vàng cúi người xuống, nhặt tờ giấy đã rơi trên mặt đất kia lên. Lật lại nhìn, cô ngẩn ra, vẻ mặt cũng ngơ ngác. Trên tờ giấy đã ố vàng, vẽ phác hoạ một bức chân dung, bút pháp tinh tế thành thạo, nhân vật sinh động như thật, không giống như tranh, ngược lại giống một bức ảnh chụp hơn. Nhưng những thứ đó đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, đây không phải là cô sao?! Hà Tư Ca hoàn toàn không hiểu, tại sao Phó Cẩm Hành lại có bức chân dung của mình, còn lén lút giấu ở trong một cuốn sách!

Nhìn có vẻ như bức chân dung này đã được vẽ mấy năm rồi, không phải là gần đây.

Dưới góc phải có một chữ ký quen thuộc, chính là ba chữ “Phó Cẩm Hành”, chắc chắn không thể nghi ngờ.

Thật sự là do hắn vẽ! Hà Tư Ca chặc lưỡi liên tục, không ngờ kỹ thuật vẽ của hắn lại giỏi như vậy!

Nhưng không thấy ở chung cư có một bức tranh nào cả!

Suy nghĩ một chút, Hà Tư Ca không dám kéo dài thời gian nữa, cô gấp tờ giấy kia thành miếng nhỏ, bỏ vào cái ngắn trong cùng của túi xách.

Sau đó, cô làm như không có chuyện gì xảy ra ôm lấy máy tính, tiếp tục ngồi trên sofa đánh máy.

Mấy phút sau, Phó Cẩm Hành đẩy cửa đi vào.

Hà Tư Ca thầm nói một câu trong lòng, thật nguy hiểm! Nếu như vừa rồi mình còn lề mề, có lẽ đã bị Phó Cẩm Hành bắt tại trận rồi!

May mà cô quyết đoán, thấy tốt là thu! “Lúc tôi đi, cô làm gì thế?”

Thấy Hà Tư Ca rất ngoan ngoãn ngồi đánh máy, trên màn hình máy tính chi chít những chữ là chữ, toàn là phương án thiết kế, Phó Cẩm Hành nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Hắn mới không tin cô sẽ nghe lời như vậy đâu.

“Đi vệ sinh, tôi nín gần chết, thối kinh khủng luôn.”

Hà Tư Ca trợn mắt với Phó Cẩm Hành, thuận miệng chém gió, cố ý làm hắn buồn nôn. Không ngờ, hắn lại tin, còn gật đầu với cô, vỗ về: “Đừng xấu hổ, tôi không chê cô.”

Phi!

Anh làm như tôi cần anh không chê tôi lắm ấy! Hà Tư Ca mắng ở trong lòng. Đến bốn giờ chiều, thỉnh thoảng Phó Cẩm Hành lại liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa nghĩ đến chuyện mình đồng ý gặp Đoàn Phù Quang trong cơn giận dữ, hắn lập tức có chút đứng ngồi không yên. Hà Tư Ca cũng chú ý đến sự khác thường của hắn, cô tùy tiện gập cái laptop trên tay lại, đứng lên khỏi sofa, vận động tay chân. “Phó Cẩm Hành, tôi chuẩn bị về nhà đây, anh có muốn về thay quần áo không?”

Cô nói một câu không nên nói.

Cuộc đời Phó Cẩm Hành không chịu nổi nhất là người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, vì vậy, hắn cũng nhếch mép lên: “Đương nhiên, còn cần cô chọn quần áo cho tôi nữa!”

Cả đường trở lại chung cư hai người đều không nói chuyện với nhau.

Hà Tư Ca vốn chỉ nói ngoài miệng vậy, không ngờ Phó Cẩm Hành lại thật sự mở phòng thay đồ ra, bảo cô chọn giúp. “Tôi đi tắm.” Hắn nhướng mày: “Có lẽ tối nay không về.” Giọng điệu này, giống như đang ám chỉ cái gì. Hà Tư Ca cũng học dáng vẻ của Phó Cẩm Hành nhướng mày lên, giơ hai ngón tay ra, nhét cái miếng nhỏ hình vuông vào trong túi áo khoác của hắn. “Tốt bụng nhắc nhở anh, nhớ dùng nó, đừng để tạo ra người.”

Cô chỉ chỉ đổ trong túi.

Khóe mắt hắn giật giật, hung dữ đáp lại: “Có một cái thôi à? Cô quá coi thường tôi rồi đấy, bình thường tôi đều ba cái trở lên.” Mang đầy lòng giận dữ, hắn rời khỏi nhà, đi gặp Đoàn Phù Quang.

Đến nhà hàng, mặc dù Phó Cẩm Hành không đến trễ, nhưng cô thiên kim nhà họ Đoàn trong truyền thuyết đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn ăn, đang thong thả uống cà phê.

“Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Hắn khách sáo nói, một tay đè lên vạt âu phục, khéo léo ngồi xuống.

“Đâu có, là tôi thích đến sớm thôi.”

Đoàn Phù Quang buông ly cà phê trong tay xuống, nói đúng mực. Cô ấy cũng là một mỹ nhân, suy cho cùng trẻ con xuất thân ở gia đình giàu có, dưới sức quyến rũ của đồng tiền, gen đời này truyền qua đời nọ, con cái dĩ nhiên đều càng ngày càng đẹp.

“Vì cô Đoàn dị ứng, nên tôi cũng không mua hoa nữa.” Phó Cẩm Hành giải thích. Trên thực tế, hắn cũng không thật sự xuất phát từ nội tâm muốn tùy tiện tặng hoa cho phụ nữ. Người ngoài cảm thấy chỉ là lễ nghi xã giao mà thôi, nhưng Phó Cẩm Hành tương đối bảo thủ trên một số vấn đề, hắn có nguyên tắc của mình.

“Không sao, tôi biết thật ra anh không muốn tặng.” Đoàn Phù Quang lộ ra một nụ cười thấu hiểu. Mặc dù hai người chỉ nói chuyện mấy câu, nhưng đều đã phán đoán đại khái được về đối phương, coi như là một trận chém gϊếŧ lẫn nhau không tiếng động. “Cô Đoàn, cô rất thông minh, tôi thích giao tiếp với người thông minh, bất luận già trẻ trai gái.” Phó Cẩm Hành cũng thể hiện tương đối thẳng thắn: “Tôi đã kết hôn rồi, là mẹ tôi ép tôi đi gặp cô, mong cô thông cảm cho.” Đoàn Phù Quang khẽ thở dài một cái, lộ ra vẻ không biết làm sao: “Ai không phải như vậy chứ? Nếu như tôi không đồng ý nhanh chóng tìm một người bạn trai khiến bọn họ hài lòng, đến thở thôi tôi cũng có tội rồi.” Bầu không khí nhất thời trở nên có chút u oán, hai người đều có thể cảm nhận được một loại không cam lòng bị ép buộc.

“Được rồi, trút hết ra rồi, nên bàn bạc chuyện chính thôi. Anh gọi đồ uống trước đi, buổi tối tôi không ăn, anh cứ tự nhiên.”

Đoàn Phù Quang lại cầm ly cà phê lên, uống một ngụm. Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cũng chỉ gọi một ly cà phê. “Sao thế, anh cũng giảm cân à?”

Cô ấy bật cười.

Hắn lắc đầu: “Tay nghề nấu nướng của người phụ nữ ngốc nghếch ở nhà cũng không tệ lắm.” Ý nói là hắn định về nhà ăn cơm tối.

Đoàn Phù Quang lấy tay che miệng, khẽ cười.

Đợi cà phê của Phó Cẩm Hành được mang lên, cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Anh Phó, như tôi đã nói, tôi thật sự rất cần một người bạn trai môn đăng hộ đối. Bây giờ người lớn trong nhà tôi và mẹ anh đều cho rằng cuộc hôn nhân của anh sẽ không lâu dài, cho nên ra sức giục giã, hy vọng hai chúng ta trở thành một đôi.”

Nghe Đoàn Phù Quang nói vậy, Phó Cẩm Hành hỏi luôn không cần suy nghĩ: “Bọn họ đều không suy nghĩ cho danh tiếng của cô à? Dù sao tôi cũng đã công khai là mình kết hôn rồi.”

Sao lại có kiểu người nhà như vậy chứ? Đây không phải là ép con gái mình đi làm tiểu tam sao?

Mặt cô ấy đỏ lên, lần đầu tiên lộ ra vẻ quẫn bách. Đoàn Phù Quang cắn môi, vẫn lên tiếng nói: “Anh Phó, tôi rất tôn trọng anh, cho nên tôi sẽ nói thật với anh. Thật ra thì tôi có thích một người, rất đáng tiếc, anh ấy đã kết hôn rồi, cũng rất yêu vợ anh ấy, bọn họ tuyệt đối không thể nào chia tay, cho dù là chết.” Phó Cẩm Hành có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều, hắn không có sở thích đi phê phán người khác trên phương diện đạo đức.

Càng huống hồ, hắn và Đoàn Phù Quang lại không thân. “Cho nên, ba mẹ tôi cảm thấy, dù sao tôi cũng đã hạ tiện như vậy rồi, nếu như điều kiện của anh tốt như thế, hơn nữa nhà mẹ đẻ của vợ anh lại không mạnh, nên bắt tôi nhất định phải bám chặt lấy anh.”

Nói cách khác, chính là dù sao con gái cũng thích một người đàn ông đã kết hôn, không quan tâm đến liêm sỉ, làm người nhà hổ thẹn, không bằng tối đại hóa lợi ích, bám lấy cái cành cao nhà họ Phó này.

Đoàn Phù Quang đã đủ thẳng thắn rồi, chuyện nên nói chuyện không nên nói, cô ấy đều nói hết. Cho nên, Phó Cẩm Hành cũng không vòng vo: “Vậy cô muốn thương lượng gì với tôi?” Mắt cô ấy sáng lên: “Anh có thể làm bạn trai của tôi không? Anh yên tâm, tôi thật sự không yêu anh!” Lời như vậy nói ra từ miệng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, Phó Cẩm Hành nghe rồi vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Hắn họ khẽ một tiếng: “Thứ cho tôi nói thẳng, làm như vậy đối với tôi cũng không có chút lợi ích nào cả.” Cũng không thể vì đối phương thẳng thắn mà hắn để bị kéo xuống nước được.

“Tôi biết, anh và cái cô minh tinh Trương Tử Hân gì đó có một mối quan hệ không rõ ràng, mà cô ta chắc chắn cũng biết chuyện anh kết hôn. Bây giờ anh đã không thể lợi dụng cô ta để thăm dò vợ anh được nữa, vả lại, Trương Tử Hân mang cái gương mặt giả đó, học hành lại không tốt, đọc lời thoại luôn đọc sai, cô ta thật sự có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thiên kim nhà họ Hà từ bé đã du học ở nước ngoài sao?”

Đoàn Phù Quang dứt khoát nói một hơi, nhìn về phía Phó Cẩm Hành đầy vẻ mong đợi. Hắn hiểu cô ấy nói gì. Trương Tử Hân mặc dù hot, nhưng dù sao cũng không phù hợp với cái thân phận “vợ chưa cưới của Phó Cẩm Hành”. Nhà giàu và nữ minh tinh, vĩnh viễn chỉ là quan hệ vui đùa mà thôi.

Nhưng Đoàn Phù Quang lại khác. “Anh không muốn biết, rốt cuộc trong lòng cô Hà có anh hay không ư? Lúc phụ nữ đang ghen, chính là lúc không đề phòng nhất, cũng không có cách nào ẩn nhẫn nhất!” Cô ấy không quên bổ sung thêm một câu.

Đến đây, Phó Cẩm Hành hoàn toàn động lòng.