Chương 34: VÌ CON, NGÀY NHỚ ĐÊM MONG
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Tưởng Thành Hủ nghe máy. Lúc anh nghe thấy Hà Tư Ca đã trở lại Nam Bình rồi, không nhịn được kinh ngạc: “Sao Phó Cẩm Hành lại chịu thả em đi thế?”
Trong này nhất định có bẫy!
Quả nhiên, Hà Tư Ca trả lời: “Đương nhiên hắn sẽ không tha cho em rồi, hắn chỉ là đến đây công tác, thuận tiện dẫn em theo, cũng không biết có ý đồ gì nữa!”
Nói xong, cô vội vàng hỏi: “Tân Tân đâu? Nó sao rồi?” Mặc dù trẻ con2hay bị sốt, nhưng không thể xem thường, nhất là đứa bé từ nhỏ sức khoẻ đã không được tốt lắm như Tân Tân thì càng không chịu nổi dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay.
“Đã hạ sốt rồi, đang ở bên cạnh anh đây, anh dẫn nó đến công ty, nhóc con không chịu về nhà, nằng nặc đòi đi theo anh.”
Trong giọng nói dường như không biết làm sao của Tưởng Thành Hủ tràn ngập sự thương yêu, anh luôn chiều chuộng Tân Tân, cùng với Hà Tư Ca thì hai8người hoàn toàn chính là mẹ hổ ba mèo.
“A?”
Hà Tư Ca vội vàng bảo tài xế đổi hướng đi, đến công ty của Tưởng Thành Hủ. Hai mươi phút sau, cô chạy ra khỏi thang máy, chạy thẳng đến phòng làm việc của anh. Vừa đẩy cửa ra, Hà Tư Ca đã thấy đứa bé mình ngày nhớ đêm mong đó: “Tân Tân!” So với bạn cùng lứa tuổi, Tân Tân hơn bốn tuổi gầy yếu hơn, nhưng da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to cực kỳ giống Hà Tư Ca, nhìn vô6cùng đáng yêu.
“Mę!”
Tân Tân vẫn không biết Hà Tư Ca sẽ đột nhiên xuất hiện, nó ngẩn ra một chút, sau đó lập tức tụt từ trên đùi Tưởng Thành Hủ xuống, chạy về phía cô.
Hà Tư Ca cúi người, ôm lấy con trai, không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó: “Tân Tân, mẹ nhớ con chết mất!”
Tưởng Thành Hủ đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Anh sợ tạm thời có thay đổi, ngộ nhỡ em không đến được, không muốn để nó thất vọng nên chưa nói cho nó3biết.” Hà Tư Ca ôm Tân Tân, gật đầu.
Mặc dù đã hạ sốt rồi, nhưng Tân Tân vẫn còn triệu chứng chảy nước mũi và ho.
Nó ôm chặt người mẹ đã biến mất rất nhiều ngày, thế nào cũng không chịu buông tay ra, còn khàn giọng nói: “Mẹ, mẹ thiếu tiền lắm à?” Hà Tư Ca bị hỏi mà ngẩn ra: “Hả?” “Ba nói mẹ đi làm rồi, đi làm là để kiếm tiền.”
Trong lô gic của Tân Tân, nếu như Hà Tư Ca vì công việc mà không trở về nhà, nhất5định là bởi vì thiếu tiền.
“Mẹ... mẹ không phải...” Cô bị hỏi cứng họng, không biết trả lời câu hỏi của Tân Tân thế nào. Thế giới của người lớn quá phức tạp, rất nhiều chuyện, căn bản không phải là thứ đứa bé mấy tuổi có thể hiểu được.
“Mẹ, ba có rất nhiều tiền, mẹ đừng đi làm nữa.” Tân Tân dùng một cái tay nhỏ khẽ nhéo má Hà Tư Ca, suy nghĩ một chút, nó lại bổ sung: “Con cũng có thể không ăn phô mai que nữa.”
Sau khi bắt đầu ăn dặm, Tân Tân rất thích ăn một loại phô mai trẻ em nhập khẩu, làm thành hình dáng cái que. Nhưng thứ này không thể ăn quá nhiều, vì vậy, Hà Tư Ca nói với con trai, phô mai que rất đắt, mẹ kiếm tiền rất khổ cực, cho nên mỗi ngày chỉ có thể ăn một cái, cùng lắm là hai cái.
Không ngờ nó lại vẫn nhớ lời của cô, hơn nữa, vì để Hà Tư Ca không phải làm việc vất vả như vậy, thậm chí còn từ bỏ phô mai que mà mình thích nhất.
Hà Tư Ca nghe hiểu ý của Tân Tân, cô lập tức thấy chua xót trong lòng, không biết có thể nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt khúc ruột của mình, nước mắt lăn dài.
Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng lại không ngốc, nó láng máng biết tình hình không đúng, vì vậy cũng ôm chặt mẹ mình.
“Anh xin nghỉ cho Tân Tân à?”
Hà Tư Ca xem giờ, đã đến thời gian đi nhà trẻ. Có điều nghĩ đến tình hình của Tân Tân, cô cảm thấy nghỉ ngơi thêm mấy ngày vẫn tốt hơn, cũng tránh lây cho những bạn nhỏ khác. Tưởng Thành Hủ gật đầu: “Anh xin nghỉ mấy ngày, có điều anh đã nghĩ rồi, sau này cũng không đi nữa.” Hà Tư Ca ngẩn ra: “Anh, ý anh là sao?”
Anh chăm chú nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tư Ca, anh không thể để em ở Trung Hải một mình được. Anh mặc kệ giữa em và Phó Cẩm Hành có ân oán tình thù gì, anh và Tân Tân đều không thể không có em!”
Đáy lòng cô nặng nề, mơ hồ đoán được suy nghĩ của Tưởng Thành Hủ. Quả nhiên, anh tiếp tục nói: “Anh vốn dĩ muốn phát triển chuyện làm ăn đến Trung Hải, cũng sai người đi khảo sát rồi, có điều luôn chưa hạ quyết tâm. Có lẽ, lần này chính là một cơ hội tốt để cho anh có thể đưa ra quyết định!” Hà Tư Ca biết, ở phương diện làm ăn, Tưởng Thành Hủ cũng là một người có dã tâm. Trung Hải muốn đến Nam Bình phát triển, Nam Bình muốn đến Bắc Thành phát triển, thật ra mọi người đều giống nhau, ăn trong bát ngó trong nồi, không ai cam tâm vĩnh viễn yên phận ở một nơi cả. “Thành Hủ, em biết anh muốn lên phía bắc, tìm cơ hội mới. Nhưng có Phó Cẩm Hành ở đó, anh ta sẽ không để anh yên ổn đâu! Vả lại, em cũng không hy vọng để cho anh ta biết đến sự tồn tại của Tân Tân!”
Hà Tư Ca vội vàng nói, hy vọng có thể thuyết phục anh, để Tưởng Thành Hủ thay đổi suy nghĩ. “Vậy anh thì sao? Em có biết là những ngày này em không ở đây, anh đã sắp phát điên rồi không? Anh rất muốn đuổi đến Trung Hải, đón em đi, nhưng anh lại không thể làm như vậy!” Mắt Tưởng Thành Hủ đỏ lên, ấn lấy vai cô, dùng sức nắm.
Hà Tư Ca cố nén đau đớn, không né tránh. “Rốt cuộc em đang sợ cái gì thế, hả?” Nhìn ra được sự sợ hãi trong mắt cô, Tưởng Thành Hủ hỏi ra nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay. Anh cảm thấy, từ lúc cô gặp Phó Cẩm Hành, cả người đều thay đổi. “Em không...” Hà Tư Ca yếu ớt trả lời, cô thật sự không dám đối mặt với anh, ngay cả ánh mắt cũng trở nên có chút hư vô mờ mịt. “Em đừng nói với anh là em yêu hắn rồi nhé?” Tưởng Thành Hủ do dự mấy giây, tức giận mở miệng chất vấn. Chẳng lẽ, năm năm bầu bạn và bảo vệ, lại không bằng hai tuần ngắn ngủi này hay sao?
Cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận ngay: “Sao em lại yêu anh ta được? Em chỉ muốn không có chút quan hệ nào với anh ta thôi! Nhưng mà...”
Không đợi Hà Tư Ca nói tiếp, Tân Tân trong lòng cô đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ lên, cắt ngang đối thoại của bọn họ.
“Mẹ, con đói rồi.” Lời của nó thành công ngăn cản Tưởng Thành Hủ và Hà Tư Ca tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, hai người lập tức dừng lại, dẫn Tân Tân đi xuống tầng ăn sáng. Ở dưới tầng cách công ty không xa có một cửa hàng ăn sáng, sạch sẽ, chủng loại phong phú, còn có bánh bao nhỏ Hà Tư Ca và Tân Tân đều thích. Tân Tân ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, yên tĩnh ăn bánh bao nhỏ, nhưng Hà Tư Ca lại đầy một bụng tâm sự, cô vẫn đang suy nghĩ về mấy câu nói vừa rồi của Tưởng Thành Hủ, tâm trạng bất ổn. “Tự Ca, em gặp được người nhà của em rồi, đúng không?”
Tưởng Thành Hủ đưa hai tờ khăn giấy qua, dịu giọng hỏi. Cô gật đầu: “Em không coi bọn họ thành người nhà của em được, ở trong mắt em, người nhà của em chỉ có anh, và Tân Tân thôi.” Anh cười gượng một tiếng: “Em coi anh là người nhà, không phải người yêu.” Hà Tư Ca mím môi, dứt khoát hỏi ra nghi ngờ chôn giấu ở trong lòng đã lâu. “Thành Hủ, anh nói thật cho em biết, chúng ta thật sự là người yêu sao?”
Thật ra cô đã sớm nghi ngờ, nhưng lại không suy nghĩ kỹ.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành xuất hiện, cho đến khi hắn lại một lần nữa chiếm đoạt cô, cô mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là cơ thể không biết nói dối.
Cô chán ghét Phó Cẩm Hành đυ.ng chạm vào mình, nhưng đó chỉ là xuất phát từ việc tự bảo vệ, và tôn nghiêm. Nhưng nhiều năm như vậy cô đều không có cách nào chấp nhận bất cứ một hành động thân mật nào của Tưởng Thành Hủ với mình, bao gồm ôm, hôn môi, còn về tiến thêm một bước nữa, Hà Tư Ca càng không chịu nổi.
Hai người thật sự yêu nhau, sẽ không thể không muốn tiếp nhận cơ thể của đối phương. “Em hỏi cái gì ngốc nghếch vậy? Nếu như chúng ta không phải là người yêu, vậy sao lại có Tân Tân?” Tưởng Thành Hủ dừng lại một lúc, tiếp tục cười nói. Anh giơ một tay ra, khẽ xoa đầu Tân Tân, vui vẻ nói: “Em xem, Tân Tân giống em cũng giống anh, không phải sao?”
Bọn họ đều là người có sống mũi thẳng, ngũ quan tuấn tú, quả thật có mấy phần giống nhau. “Vả lại, em nghĩ giám định cha con là giả à?” Tưởng Thành Hủ sử dụng đòn sát thủ, thành công chặn miệng Hà Tư Ca lại. Cô nhìn anh, há miệng, cuối cùng không nói được câu nào. Mình đang làm gì thế này? Chất vấn Tưởng Thành Hủ ư? Hy vọng anh và mình không có quan hệ gì, thì sẽ có thể có được sự giải thoát về tâm hồn à? Hà Tư Ca, mày quá tiểu nhân rồi! Cô không nhịn được phỉ báng mình. Ăn sáng xong rồi, không biết có phải là do bị trúng gió không, Tân Tân lại ho, ho đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ lên, làm cho người ta đau lòng.
“Tân Tân, chúng ta về nhà, có được không?”
Hà Tư Ca nhẹ giọng hỏi.
Từ lúc cô quay lại, Tân Tân chỉ cho cô bể, Hà Tư Ca cũng không ngại mệt, vẫn luôn ôm con trai trong lòng, hai cánh tay đều tê mỏi.
“Không.” Nó nghiêng mặt đi, phun ra một chữ, lại kéo tay Tưởng Thành Hủ.
“Vậy thì về phòng làm việc của ba đi.”
Tưởng Thành Hủ nói, anh nhìn Tấn Tân: “Ba bế con, được không?”
Nhóc con vẫn lắc đầu, không chịu đồng ý. Hà Tư Ca chỉ đành bế Tân Tân, lại cùng Tưởng Thành Hủ trở về. Sau khi uống thuốc, Tân Tân lại buồn ngủ, nó quấn lấy Hà Tư Ca đọc sách thiếu như một lúc, rồi ngủ thϊếp đi.
Đắp chăn cho Tân Tân xong, Hà Tư Ca rón ra rón rén rời khỏi sô pha.
Nhìn vành mắt biến thành màu đen của Tưởng Thành Hủ, biết mấy ngày nay anh chẳng được nghỉ ngơi tử tế, cô cũng đau lòng. “Anh nhớ em nhiều thế nào, em căn bản không tưởng tượng nổi đâu.”
Anh ôm chặt lấy cô, giống như Tân Tân, không chịu buông tay.
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người Hà Tư Ca, nghĩ đến hàng ngày cô đều sống chung với Phó Cẩm Hành, Tưởng Thành Hủ không nhịn được vừa ghen tỵ, vừa tức giận.
“Rốt cuộc hắn muốn cái gì?” Tưởng Thành Hủ ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám hỏi.
Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi trả lời luôn câu hỏi của anh: “Anh ta không muốn cái gì, trừ nhìn thấy em đau khổ ra cả”
Cô nói xong, hai người đều im lặng. “Anh xin lỗi.”
Tưởng Thành Hủ đau khổ xin lỗi cô: “ “Anh xin lỗi, những bức ảnh đó là anh tìm người tung ra.”
Lúc anh phát hiện ra Hà Tư Ca, cô đã hôn mê bất tỉnh ngã ở trong xe rồi.
Còn về ảnh, chính là Tưởng Thành Hủ tự mình làm chủ, phát tán ra ngoài. Anh cho rằng, chỉ cần khiến Phó Cẩm Hành vi ảnh bất nhã mà thân mình còn lo chưa xong, hắn sẽ không có cách nào truy xét được tung tích của Hà Tư Ca cả.
Sự thật chứng minh, cũng đúng là như vậy. “Em đã sớm đoán được rồi, bởi vì không phải em thì chỉ có anh, sẽ không có ai khác cả. Nhưng mà anh có biết tại sao em phải tiếp cận Phó Cẩm Hành, tại sao phải chụp những bức ảnh đó không?” Hà Tư Ca cụp mắt, thật sự không nhớ lại nổi.
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô, Tưởng Thành Hủ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: “Anh cũng không biết nữa. Có lẽ chuyện này căn bản là một sự hiểu nhầm.” Đương nhiên anh không thể nào nói thật, để cho cô tin, cô và Phó Cẩm Hành từng có hôn ước. Chung sống lâu như vậy, dĩ nhiên Hà Tư Ca nhìn ra được, Tưởng Thành Hủ không hề nói thật.
Chẳng lẽ, cô thật sự là vì đào hôn sao?
Chỉ vì một cái lý do buồn cười như vậy... Hà Tư Ca cảm thấy, mình trước đây thật là ngu xuẩn.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, điện thoại bàn trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, dọa cho hai người giật mình.
Nơi này dù sao cũng là Nam Bình, không phải Trung Hải, không phải địa bàn của Phó Cẩm Hành, tương đối mà nói, sức của cô cũng lớn hơn. Hắn cười: “Chuyện của vợ, chồng đương nhiên quản được. Còn về tự do của cô...” Phó Cẩm Hành cố ý dừng lại một chút, mặt đầy vẻ châm biếm nói: “Cô đã sớm không xứng có rồi!”
Có lẽ là nghe thấy tiếng bọn họ, Tưởng Thành Hủ chủ động mở cửa phòng làm việc ra. Nhìn ra trạng thái đứng sóng đôi của Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca, Tưởng Thành Hủ mở miệng hỏi trước: “Phó Cẩm Hành, anh tìm tôi có chuyện gì?” Trước kia là kiêng dè Hà Tư Ca ở trên tay hắn, cho nên Tưởng Thành Hủ mới ném chuột sợ vỡ bình.
Bây giờ, chắc chắn Hà Tư Ca vẫn ổn, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh mình, anh cũng dứt khoát buông thả, không cần có bất cứ chút tâm lý sợ hãi nào. “Không phải tôi đến tìm anh, tôi đến tìm vợ tôi. Tôi biết, sau khi cô ấy về Nam Bình nhất định sẽ đến thăm bạn cũ. Cho nên, tôi vừa họp xong đã đích thân đến đón cô ấy, cùng ăn trưa.” Phó Cẩm Hành cười như cây gặp gió xuân, trong giọng nói tràn đầy sự cưng chiều. Nếu như nếu đổi lại là một người không biết nội tình, nhất định sẽ hiểu nhầm rằng hắn là một kẻ cực kỳ yêu chiều vợ.
Đáng tiếc, chân tướng không phải là như vậy.
“Anh Tưởng, anh là người chính gốc Nam Bình, không bằng giới thiệu cho chúng tôi một nhà hàng đi?” Hắn được voi đòi tiên, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tưởng Thành Hủ.
“Anh đừng quá đáng quá!” Hà Tư Ca rít một câu ra khỏi kẽ răng, căm phẫn nhìn Phó Cẩm Hành.
“Anh chỉ muốn để em được ăn ngon thôi mà.” Phó Cẩm Hành cũng không tức giận, vẫn dịu dàng như cũ.
Cô sắp bị hắn làm tức chết rồi!
“Anh biết, tối hôm qua em ngủ không được ngon, đều tại anh, đừng tức giận nữa, ngoan.”
Ngay trước mặt Tưởng Thành Hủ, Phó Cẩm Hành nói chuyện cực kỳ ái muội không rõ.
Quả nhiên, nghe thấy lời hẳn, Tưởng Thành Hủ vốn cũng coi như bình tĩnh đã âm thầm siết chặt nắm tay lại, sự tức giận phát ra khắp người. “Phó Cẩm Hành, Tư Ca sẽ không theo anh trở về nữa đâu, anh tự giải quyết ổn thoả đi!” Tưởng Thành Hủ tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Hà Tư Ca, mạnh mẽ nói. “Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy, lời này nên để tự cô ấy nói tương đối thích hợp hơn, không thể để cho người ngoài làm chủ được. Vợ, em nói có đúng không?”
Ai ngờ, Phó Cẩm Hành cười mỉm nhìn về phía Hà Tư Ca, đặc biệt nhấn mạnh lên chữ “vợ”.
Hắn cố ý! Hà Tư Ca trùng hắn, chỉ muốn dùng ánh mắt thiều thành hai cái lỗ lớn trên mặt Phó Cẩm Hành.
Nhưng cô lại biết, nếu có thật sự nói như vậy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Hôm nay thời tiết không tệ, lát nữa chúng ta có thể chụp mấy bức ảnh trong nhà hàng, hoặc là, quay một đoạn video, làm kỷ niệm.” Tầm mắt hai người giao nhau, Phó Cẩm Hành nói như không có chuyện gì. Mặt Hà Tư Ca khẽ biến sắc, cô giành nói trước: “Phó Cẩm Hành, tôi chỉ qua đây thăm anh ấy chút thôi, anh đừng có quá đáng quá!”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Thành Hủ, trong mắt không nhịn được lộ ra một tia cầu khẩn: “Nếu như anh vẫn ổn cả, vậy em đi trước đây.”
Có Phó Cẩm Hành ở đây, cô có một bụng lời nhưng không dám nói, càng không dám nhắc đến Tân Tân.
Tưởng Thành Hủ quýnh lên, kéo lấy cánh tay cô: “Tư Ca, em làm sao thế? Em đã trở về rồi, tại sao còn phải sợ hắn? Nơi này là Nam Bình, không phải Trung Hải, anh không tin ở đây hắn vẫn có thể một tay che trời!”
Hà Tư Ca lúng túng nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.
“Không phải, vốn dĩ em cũng chỉ đến thăm anh chút thôi, thật đó.”
Bây giờ điều cô lo lắng nhất chính là Phó Cẩm Hành kia sẽ lên cơn thần kinh gì, tìm hiểu nguồn gốc, tra được Tân Tân.
Hắn bắt mình đi không sao, nếu như bắt Tân Tân đi...
Hà Tư Ca không dám nghĩ đến.
Cho nên, bây giờ cô chỉ mong nhanh chóng đuổi Phó Cẩm Hành đi, để hắn lập tức rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt, cũng không bao giờ đến đây nữa.
“Tu Ca, em...”
Tưởng Thành Hủ kinh ngạc gần như không nói ra lời. “Ở trong lòng em, có phải anh đã vô năng đến mức không thể bảo vệ em rồi không?”
Anh đau đớn hỏi cô.
Không, không phải vậy!
Hà Tư Ca phát ra một tiếng đau xót ở đáy lòng. Chính vì cô cảm kích anh đã chăm sóc và bỏ ra cho mình và Tân Tân, cho nên mới tuyệt đối không thể để cho Phó Cẩm Hành kéo cả anh xuống nước! “Thành Hủ, trước đó em luôn không đồng ý lời cầu hôn của anh, chính là vì em cảm thấy, chúng ta không thích hợp lắm.” Hà Tư Ca cắn môi, cụp mắt xuống, tránh cho mình khóc thành tiếng.
Cô khó khăn nói tiếp: “Người nhà anh không thích em, em cũng không có cách nào hoà hợp với gia đình anh được, hôn nhân không được chúc phúc khiến em cảm thấy áp lực rất lớn. Còn nữa, em đã nộp đơn từ chức rồi, sau này cũng sẽ không làm việc bên Ái Đô nữa.”
Chuyện đến nước này, Hà Tư Ca chỉ có thể giải thích như vậy. “Anh biết! Anh biết ba mẹ anh đã từng làm em tổn thương, nhưng bọn họ nhất định sẽ ủng hộ quyết định của anh, sau này sẽ không làm khó em nữa...” Tưởng Thành Hủ hiểu rõ, bề trên trong nhà bảo thủ truyền thống, bọn họ khinh thường Hà Tư Ca không rõ lai lịch lại còn có một đứa con, không chấp nhận cô có thể trở thành con dâu nhà họ Tưởng.
Cho nên, tiếp xúc mấy lần, thái độ của bọn họ đối với Hà Tư Ca tương đối tồi tệ. Mà chuyện này cũng hình thành lên một khoảng cách giữa Hà Tư Ca và Tưởng Thành Hủ. Nếu bây giờ cô đã nhắc đến, chứng minh thật ra cô vẫn vô cùng để ý.
“Anh sẽ thuyết phục bọn họ!”
Tưởng Thành Hủ bình tĩnh nói.
“Thành Hủ, sợ là anh đã quên mất một chuyện, em... em đã kết hôn rồi.” Dùng sức siết chặt nắm tay, mặc cho móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, Hà Tư Ca cố nén đau đớn, khàn giọng mở miệng nói. “Cho dù là tự nguyện cũng được, là không biết làm sao cũng được, trên phương diện pháp luật, em đã là một người phụ nữ đã kết hôn rồi.” Cô lui về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với Tưởng Thành Hủ, cúi người với anh.
“Xin lỗi, cảm ơn anh đã chăm sóc em.”
Miễn cưỡng nói xong một câu này, Hà Tư Ca cũng không nhịn được nữa, cô chạy về phía thang máy không quay đầu lại. Khóe miệng treo một tia cười như có như không, Phó Cẩm Hành giống như một người kỵ sĩ kiêu ngạo, một người lính không chiến mà thắng. Hắn khẽ gật đầu với Tưởng Thành Hủ: “Làm phiền rồi, có cơ hội gặp lại. Đợi anh đến Trung Hải, tôi thân là chủ nhà, nhất định sẽ hết sức tiếp đãi anh thật tốt.” Câu này nghe qua thì rất khách sáo, thật ra đã tràn đầy mùi vị uy hϊếp. Tin rằng Phó Cẩm Hành cũng láng máng nghe được tin tức, biết Tưởng Thành Hủ có dự định phát triển về phía bắc rồi. Hai bên cùng làm ăn trên một mảng, một khi vốn nhà họ Tưởng chảy vào thị trường Trung Hải, bọn họ ắt sẽ phải vật lộn, đây là chuyện có tránh cũng không tránh được. Tưởng Thành Hủ nghiến chặt hàm răng, tức giận nhìn chăm chăm Phó Cẩm Hành: “Anh hung hăng không được bao lâu nữa đâu! Nhà họ Phó trước giờ không hòa thuận, sớm muộn cũng sẽ mâu thuẫn nội bộ!” Điều anh nói là sự thật, so sánh với những gia tộc lớn khác, nhà họ Phó thật sự là năm bè bảy mảng, hơn nữa ai ai cũng mang lòng dạ nham hiểm, điểm này rất nổi bật. Phó Cẩm Hành thu lại ý cười, sầm mặt lại: “Cám ơn đã nhắc nhở. Địch trong giặc ngoài, trước giờ tôi đều không sợ hãi.” Hắn quay đầu rời đi, đuổi theo Hà Tư Ca Thang máy mãi không đến, Hà Tư Ca đợi nửa ngày, đã sắp điên rồi. Cô nghe thấy tiếng bước chân, đoán là Phó Cẩm Hành đã đuổi theo.
Chắc chắn hắn không phát hiện ra Tân Tân, Hà Tư Ca lại thở phào nhẹ nhõm. Cô hận đến nỗi vành mắt đỏ ửng lên: “Phó Cẩm Hành, bây giờ anh hài lòng rồi chứ? Anh đã sớm biết tôi sẽ xuất hiện ở nơi này, cho nên anh cố ý đến diễn kịch!”
Hắn cười nói: “Nếu như cô không đến, không phải là tôi chẳng thể nào diễn được sao? Suy cho cùng, vẫn là lỗi do cô, không trách được người khác.”
Đang nói chuyện thì thang máy đến. Hà Tư Ca bước vào trong, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Cô biết, nhất định Tưởng Thành Hủ rất thất vọng về cô. Hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Tân Tân, nhưng Hà Tư Ca cũng biết, cô là mẹ ruột của Tân Tấn mà bỏ đi như vậy, thật sự quá vô trách nhiệm rồi.
“Không đúng, sự sợ hãi của cổ quá nghiêm trọng, đã lớn đến nỗi vượt quá mong đợi của tôi. Rốt cuộc cổ đang sợ cái gì?”
Lúc cửa thang máy từ từ khép lại, Phó Cẩm Hành đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn lập tức áp sát vào Hà Tư Ca, vậy cô trong góc thang máy, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Trên người cô, vẫn có bí mật.”
Đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định. Hà Tư Ca bị dọa, cô dựa lưng vào tường thang máy lạnh giá, da đầu cũng đang tê dại. Hắn... hắn phát giác ra rồi sao?
Chắc là không đâu! Cô bình tĩnh lại rất nhanh: “Anh muốn nói thế nào thì nói, dù sao lúc nào anh cũng phát điện được, lại không phải là lần một lần hai!”
“Vậy sao? Chỉ mong là tôi đoán sai rồi thôi.” Phó Cẩm Hành bí hiểm nhìn cô, giọng nói mặc dù hòa hoãn hơn, nhưng cơ thể không hề rời ra, càng không vứt bỏ áp lực với cô.
Dưới loại hành hạ về tinh thần này, Hà Tư Ca chỉ có thể kiên cường chống đỡ.
May mà, thang máy đã đến tầng một rồi.
“Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có người đang đợi thang máy. Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người, Phó Cẩm Hành thoải mái ôm lấy vai Hà Tư Ca, thân mật ôm cô vào trong lòng mình, cùng cô đi ra ngoài. “Ở trên địa bàn của Tưởng Thành Hủ, tôi thật sự muốn làm ra một số chuyện không được tốt lắm với cô, nghĩ thôi đã cảm thấy rất thoải mái rồi. Thứ lỗi cho tôi là một người đàn ông độc ác, bà Phó.”
Hắn hạ thấp giọng, nhẹ giọng nói bến tại Hà Tư Ca.