Biệt thự nhỏ trong trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, tuy đã không còn mới nhưng khu đất rất tốt, đi lại thuận tiện, vẫn khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Dặn tài xế dừng xe ở khu đất trống trước cổng biệt thự, Phó Cẩm Hành xuống xe trước.
Đi được hai bước, phát hiện Hà Tư Ca không đi theo, hắn dừng lại, quay đầu giục: “Tôi không phải là một người đàn ông biết nhẫn nại, tốt nhất cô đừng có thách thức tôi nhiều lần.”
Vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi đã nhanh chân bước xuống bậc thềm cửa, giọng điệu tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng: “Anh Phó?”
Hà Tư Ca nghiêng đầu nhìn là Hà Thiên Nhu, con gái vợ kế của Hà Nguyễn Chính, cô ta là con của Đỗ Uyển Thu và chồng trước. Sau khi ly hôn, Đỗ Uyển Thu dẫn theo con gái kết hôn với Hà Nguyên Chính, lại đổi cả họ của con gái, lấy theo họ Hà của ba dượng. Hà Thiên Nhu nhỏ hơn Hà Tư Ca hơn nửa tuổi, nhưng hai người sinh cùng năm.
“Cô Hà.”
Vừa thấy cô ta, Phó Cẩm Hành đã khách sáo gật đầu.
Hắn chỉ chào hỏi, không có ý tiếp tục hàn huyên.
“Người này là...”
Hà Thiên Nhu thấy trong xe có người, nhìn bóng dáng mơ hổ là con gái, cô ta lập tức cảnh giác. Dĩ nhiên, cô ta chỉ cảnh giác trong lòng, không dám biểu hiện một chút gì ra ngoài mặt.
Theo Hà Thiên Nhu thấy, chỉ cần có thể lấy được Phó Cẩm Hành, trở thành con dâu của nhà họ Phó giàu có, cho dù có cười đến cứng mặt, cũng là điều xứng đáng! “Em yêu, đến nhà rồi, xuống xe đi.”
Trước mặt người ngoài, Phó Cẩm Hành cố tình gọi thân mật.
Nghe tiếng, Hà Tư Ca chỉ đành bất chấp, xuống xe. Vừa nhìn thấy cô, Hà Thiên Nhu lập tức kinh ngạc: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Cảm giác giữa người với người quả thật rất huyền diệu, mặc dù Hà Tư Ca không nhớ cô gái trước mặt mình là ai nữa, nhưng bản năng của cô đã sản sinh ra một loại cảm giác chán ghét.
Vậy nên, cô lựa chọn im lặng, không hề để ý đến đối phương. “Tôi cùng cô ấy về nhà mẹ, đúng rồi, chúng tôi đã kết hôn.”
Phó Cẩm Hành nói qua loa. Hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự nhà họ Hà một cái, không biết Hà Nguyên Chính đã về chưa.
“Cái gì?”
Hà Thiên Nhu hét lên chói tai.
Nghe thấy tiếng hét, Hà Nguyên Chính vừa vào nhà không lâu cũng đi ra ngoài. Nhìn thấy Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca lại cùng nhau đến đây, ông ta nghệt mặt ra, có chút không hiểu rõ tình hình.
“Sau này mọi người đều là người một nhà.”
Phó Cẩm Hành đưa giấy chứng nhận kết hôn ra, cười lạnh lùng nói.
Nói xong, không chờ Hà Nguyên Chính phản ứng lại, hắn đã giơ tay ra kéo Hà Tư Ca, cùng cô bước vào nhà họ Hà.
Phó Cẩm Hành dáng cao chân dài, bước chân lại nhanh, Hà Tư Ca ở phía sau bị hắn lôi suốt quãng đường, đi thất tha thất thểu.
“Cậu Phó, cậu đã tới rồi à? Vừa hay Thiên Nhu cũng ở nhà, hai người...” Đỗ Uyển Thu đang tập yoga ở trên tầng cũng vội vàng đi xuống, vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, bà ta lập tức niềm nở chào hỏi.
Nhưng còn chưa nói xong, Đỗ Uyển Thu đã nhìn thấy khuôn mặt thân quen đó!
Hà Tư Ca?!
Sao Hà Tư Ca lại trở về rồi?!
Đã năm năm không có bất cứ tin tức gì liên quan đến cô, đến cả Hà Nguyên Chính cũng từ bỏ việc tìm kiếm, coi như đứa con gái này đã không còn trên đời nữa.
Thật không ngờ... Cùng lúc Đỗ Uyển Thu đang quan sát Hà Tư Ca, bà ta không ngờ rằng thật ra Hà Tư Ca cũng đang quan sát mình. Cô nhớ rất rõ, Phó Cẩm Hành vừa mới nói đây là mẹ kế của cô, cũng chính là người vợ thứ hai của Hà Nguyên Chính. Vốn dĩ, Hà Tư Ca tưởng Đỗ Uyển Thu sẽ là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng trên thực tế, tuổi tác của bà ta cũng xấp xỉ Hà Nguyên Chính. Nếu đã không phải dựa vào tuổi tác hoặc là ngoại hình để có được cái địa vị này, vậy thì nhất định là dựa vào mưu mô và ẩn nhẫn rồi!
Hà Tư Ca ngay lập tức đã nghĩ thông suốt, biết đây không phải là một nhân vật dễ đối phó. Quả nhiên, sau kinh ngạc, Đỗ Uyển Thu nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt bình thường. Thậm chí bà ta còn cười đi tới, kéo tay Hà Tư Ca, dịu dàng nói: “Về là tốt rồi, ba con vì nhớ con mà hai năm trước cả ngày không ăn không uống, đến sức khỏe cũng suy sụp nhiều. Sau này không được quá buông thả, không nói một tiếng đã biến mất, để người trong nhà phải lo lắng như thế nữa đấy.”
Câu này ngoài mặt là nói Hà Nguyên Chính nhớ thương con gái, nhưng thật ra lại đang chỉ trích Hà Tư Ca thân là con gái mà quá bất hiếu.
Hà Tư Ca nắm ngược lại tay Đỗ Uyển Thu, rồi lại dùng một bàn tay khác vỗ vai bà ta, lúc này mới tỉnh bơ rút tay mình ra. “Đúng vậy, tôi thấy khí sắc của ông ấy rất kém, nhưng đi lại trẻ ra đó, xem ra phụ nữ vẫn phải chăm sóc nhan sắc mới được.”
Cô bình tĩnh nói, ngầm châm biếm Đỗ Uyển Thu trong mấy năm mình mất tích ngược lại càng thoải mái hơn, rõ ràng là vui nhiều hơn buồn.
Vừa nghe thấy câu này, Đỗ Uyển Thu hơi ngẩn ra, có chút không giữ được nụ cười trên mặt nữa. Ký ức của bà ta đối với Hà Tư Ca vẫn còn dừng lại ở đứa con gái kích động, buông thả, vì vài câu nói của mình mà có thể nổi giận đùng đùng, mất đi lý trí năm năm về trước.
Trong lúc nói chuyện, Hà Nguyên Chính và Hà Thiên Nhu cũng đã vào nhà. “Kết hôn?”
Nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn trên tay Hà Nguyên Chính, cuối cùng Đỗ Uyển Thu cũng thất thố. Bà ta giật lấy, nhanh chóng mở ra, nhìn đi nhìn lại.
Thật sự là giấy chứng nhận kết hôn, Đỗ Uyển Thu vừa tức giận vừa thấy tiếc.
Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi!
Vốn dĩ, bà ta định cùng Hà Nguyên Chính tổ chức một buổi tụ tập tại nhà, chính là hai ngày nay, nhất định phải mời được Phó Cẩm Hành tới, bàn bạc với hắn chuyện hôn ước năm đó. Nếu như thuận lợi, để hắn và Thiên Nhu kết hôn, vừa có thể bảo đảm được chuyện làm ăn của nhà họ Hà, vừa có thể để con gái có một nơi chốn tốt, một mũi tên trúng hai đích!
“Đây là... hai người...”
Đối mặt với giấy chứng nhận kết hôn trên tay, đến cả Đỗ Uyển Thu trước giờ miệng lưỡi sắc bén cũng không nói được lên lời.
“Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với mọi người một tiếng, tôi không định tổ chức hôn lễ, cũng sẽ không chuẩn bị sính lễ. Có điều, tôi biết chuyện làm ăn của nhà họ Hà gần đây gặp chút khó khăn. Nếu bây giờ mọi người đã là người một nhà, vậy tôi cũng không thể làm ngơ không quan tâm được.”
Đảo mắt một vòng, Phó Cẩm Hành thong thả nói, Nghe thấy hắn nói vậy, Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, vẫn là Hà Nguyên Chính mở miệng trước: “Kết hôn là việc hệ trọng của đời người! Nếu như không tổ chức hôn lễ, thể diện hai nhà còn coi sao được?”
Trong lòng ông ta nghĩ, nếu như không tổ chức tiệc tùng, thông báo người thân bạn bè, vậy sao có thể nhận tiền mừng đây!
“Bên phía nhà tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi quyết. Tư Ca, em có ý kiến gì không?”
Phó Cẩm Hành hỏi Hà Tư Ca, cố ý đẩy câu hỏi khó này cho cô. Cô cười lạnh, hỏi lại một câu: “Tôi dám có ý kiến sao?” “Vậy thì tốt.” Hắn khiêm tốn nhã nhặn cười với cô, dường như đang âm thầm nhắc nhở cô, đừng quên bây giờ ai mới là người đang chi phối tất cả! Phó Cẩm Hành vừa nói xong, Hà Thiên Nhu vẫn luôn đứng ở phía sau cũng không nhịn được nữa. Cô ta đỏ mắt lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hà Tư Ca: “Tại sao chị lại trở về!”
Hà Tư Ca đã mất tích năm năm rồi, trong mắt người nhà, sớm đã là một người chết! Quả nhiên giống với bà mẹ đoản mệnh của chị ta, đều là yêu tinh hại người! Nghe thấy lời của Hà Thiên Nhu, rồi nhìn bộ dạng uất ức đáng thương của cô ta, Hà Tư Ca ngẩn ra một chút, sau đó đã phản ứng lại rất nhanh.
Thì ra, mẹ kế và đứa em riêng này lại ôm cái tâm tự như vậy...
Bọn họ muốn thay thế cô, nhắc lại chuyện cũ, nối tình thông gia với nhà họ Phó. Thật nực cười, người muốn gả không được gả, ngược lại mình một lòng muốn đào hôn lại bị bắt trở lại!
rn