Duyên Âm

Chương 5

Chương 5
Em mơ màng mở mắt, mới có 11h đêm. Sao lại tỉnh giờ này không biết... Từ hồi gặp ma chẳng bao giờ em tắt điện nên phòng lúc nào cũng sáng trưng.

Bất chợt em nhìn vào gương, tự dưng khẽ rùng mình. Phòng này thiết kế gương to đùng ngay đối diện giường nên dễ đập vào mắt. Trong gương mọi thứ trong căn phòng đẹp đến lạ, ga màu đỏ, chăn màu đỏ. Đến ngay cả cái lọ hoa hồng giả để trên bàn cũng màu đỏ. Trên cửa sổ chiếc chuông gió được treo ngay ngắn, thi thoảng lại rung rinh.

Em nghĩ bụng: Đóng cửa kín mít như thế này thì lấy đâu ra gió mà rung rinh được…

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng cốc cốc cửa kéo em về thực tại...

Đêm rồi mà ai còn gọi giờ này?!

Em ra mửa cửa, thấy 1 đứa bé chừng 5-6 tuổi đứng trước cửa phòng mình. Đứa bé đó nói giọng dễ thương lắm:

Cô ơi cho con xin cốc nước, con khát quá...

Em chưa kịp trả lời thì đã thấy 1 chị mặc chiếc váy maxi dài màu đỏ sang kéo tay đứa bé đi:

Về thôi con, để cho cô ngủ..

Nói rồi chị lôi bé lên tầng. Em vội vàng bảo:

Chị ơi phòng chị hết nước ạ? Để em lấy nước cho cháu uống đã...

Giọng chị nói vọng xuống:

- Thôi cháu nó trêu, em ngủ đi...

Đứa bé có khuôn mặt xinh lắm, mặc chiếc áo hoa ngắn cũn cỡn, lại còn đi chân đất nữa chứ... trẻ con xinh thật. Em thầm nghĩ... Còn chị mặc váy maxi kia thì em không nhìn rõ mặt chị ấy đi nhanh quá. Chả hiểu sao đêm rồi còn làm quả đỏ chót. Chắc vừa đi làm về.

Ngày hôm sau 6h con bạn gọi em dậy để đi ăn sáng xong 2 đứa đi xin việc. Bạn em có bà dì mở tiệm trang điểm ở trong này. 2 đứa tính vừa học vừa làm luôn...

Mới sáng sớm mà cô chủ nhà gọi hỏi đêm qua có ngủ ngon không?!

Con bạn em bảo trong này chủ nhà quan tâm thật. Em cũng không để ý lắm, lúc ấy không suy nghĩ sâu xa... Có ai nghĩ căn nhà khang trang ấy lại chưa bí mật kinh hoàng đến thế...

Vào mấy đêm hôm sau…

Trời mưa tầm tã, gió lạnh rít lên từng cơn, cánh cửa sổ bị gió giật đùng đùng. Em ra đóng cửa sổ thì thót tim thấy đằng sau cánh cửa phản chiếu lại, đứa bé hôm nọ quần áo ướt sũng đang giương mắt nhìn em, người nó run lên cầm cập.

Em quay lại thì không thấy ai...

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Lúc ấy em sợ chân đứng không vững, miệng hoảng hốt không nói lên lời. Trấn tĩnh 1 lúc em lên giường trùm chăn kín mít. Haizzz. Nghẹn ngào không nói được lời nào. Hình ảnh đứa bé đó cứ ám ảnh em mãi. Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu: Nó là ai???

Nhìn cứ thấy khổ khổ, nếu là vong hồn thì sao lại vất vưởng trong nhà này, tại sao lại thảm thương như thế? Và rồi em quyết định sẽ tìm hiểu cho rõ.

1h sáng...

Tiếng lạch cạch ngoài hành lang.

Tiếng à ơi mẹ ru con lúc gần lúc xa. Cái tiếng ru da diết như muốn xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Tiếng hát đó dường như từ 1 cõi vô hình vọng về, ai oán đau thương đến đáng sợ.

Em cố để mình chìm vào giấc ngủ chứ không muốn thức để gặm nhấm nỗi sợ hãi đang dâng trào trong l*иg ngực.

Cuộc đời trớ trêu, đến trốn vào tận đây rồi mà vẫn còn bị ma hành hạ.

Cái cảm giác bóng đè nặng cᏂị©Ꮒ ập đến. 2 mắt em nhắm nghiền lại nhưng tâm thức vẫn còn cực tỉnh. Em thấy toàn thân mình tê dại, dường như có ai đó đang ngắm nhìn em ở bên cạnh.

Tiếng cười đùa rúc rích. Em bị bóp mũi xong búng đầu, búng tai đủ kiểu. Điệu kiểu trêu này chắc chỉ có vong trẻ con thôi

- Cô ơi

- Cô ơi

Giọng điệu lanh lảnh vừa gọi vừa cười, hình như xung quanh em có rất đông trẻ con. Đứa cù chân, đứa nghịch tóc. Em thấy có đứa còn bảo:

- Đừng để cô ấy dậy, đùa cô ấy tiếp đi, lôi chân cô ấy đi...

Nói rồi em bị quay vòng tròn, đầu đau như búa bổ mà không biết íàm thế nào để tỉnh. Miệng muốn nói lắm mà không thể nào há ra được.

Ai bị rồi sẽ hiểu... thốn đến tận rốn.

Trêu chán cuối cùng bọn trẻ cũng buông tha cho em. Trước khi rời đi còn đòi: "mai cô mua xôi với sữa cho cháu"...

Ví dụ mà không trêu em, cứ báo mộng nhẹ nhàng có phải tốt không. Hoặc báo cho em con đề thì ngày nào cũng xôi với sữa ngập mồm.

Hôm sau em dậy rõ sớm, đi mua đồ cho bọn trẻ con, không quên mua thêm cây hương để đốt. Em để đồ ở ngoài cửa hành lang làm ai đi qua cũng nhìn em như thể sinh vật lạ. Vừa đốt em vừa khấn:

Các cháu sống khôn chết thiêng về nhận đồ xong thì đừng trêu cô nữa nhé. Có gì phù hộ để cô làm ăn rồi thi thoảng cô lại mua đồ cho. Tuy em không nhìn thấy nhưng em vẫn nghe thấy tiếng bọn trẻ trêu đùa rúc rích ở dưới chân... Tự dưng em chạnh lòng "không hiểu sao lại nhiều trẻ con thế, còn chị váy maxi đồ kia là ai"

Em chợt nhớ ra tối đó chị đi lên tầng 4 nên em cũng mạnh dạn đi lên tầng 4 xem có phát hiện được gì không.

Trên đây chỉ có duy nhất 1 phòng nhưng khoá kín cửa, bên cạnh là sân thượng để phơi đồ. Trên sân này em thấy trồng nhiều hoa lắm nhưng cứ rợn rợn kiểu gì ấy, em cứ thấy có ai đó đang để ý hành động của mình, nên sợ quá chạy xuống luôn.

Căn phòng khoá kín trên tầng 4 em đi qua ngửi thấy mùi hương cũng bay ngào ngạt, bên trong như có người đang nói chuyện... Em nghĩ bụng đời em cứ gắn liền với toàn chuyện ma mị, đen đủi thật...

Đang định vào phòng thì Trang - cô bé phòng bên cạnh hôm trước gọi em:

- Ơ, bạn vừa lên tầng 4 đấy à?

Em khẽ gật đầu. Trang bảo nó sợ chẳng dám lên 1 mình, có lần đang phơi đồ tí thót tim vì thấy có bóng người lướt qua làm nó sợ quá vất cả chậu quần áo chạy.

Xong Trang kể nó ở đây được 4 tháng rồi, phòng dán bùa kín mít, quần áo mang ra tiệm giặt chứ không dám mang lên kia phơi, "vì tớ trót nộp tiền 1 năm rồi với lại làm ngay gần đây nên chưa muốn chuyển. Giờ mà tìm được ai thuê lại là đi luôn."

Trang lắc đầu ngao ngán.

Trang dặn em cứ nhờ thầy cũng yểm cho mấy cái bùa để dán ngoài cửa. Nó làm thế đêm mới yên chứ không cửa phòng cứ tự mở rồi đập bình bịch, đáng sợ lắm!

Em hỏi: Thế không bảo với cô chủ nhà à?

Thì ra là cũng bái đủ kiểu rồi mà vẫn không ăn thua... Nghe đâu nhà này trước bán mãi không được nên giờ cho thuê giá rẻ.

Con bạn em nghe xong chuyện thì nhất quyết đòi đi. Nhưng đi giờ thì mất toi gần 3th tiền nhà. Em bảo nó cứ từ từ lên mạng tìm người thuê lại vậy.

Số đúng là nhọ, thuê đâu không thuê, thuê đúng nhà bị ma ám.

Em đúng là mệnh sao chổi.

Về sau tìm hiểu thì mới biết ngôi nhà này trước đây có người tự tử. Cô gái 25 tuổi đang mang thai 4 tháng. Do bị thằng sở khanh phụ tình, trầm cảm nặng quá mới uống thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời 1 xác 2 mạng...

Nhà âm khí nặng nên không bán cho ai được. Em cũng tìm được người thuê lại căn phòng đó sau 3 tuần thấp thỏm lo sợ.

Trước khi đi thì em còn mơ thấy đứa bé hôm em gặp. Nó cám ơn em, mấy đứa trẻ nữa cũng cám ơn em rốt rít. Nó bảo đây là nhà nó, không thích cho ai ở nên hay trêu để họ chuyển đi thôi chứ không hại ai.

Mấy đứa trẻ bên cạnh là bạn nó, toàn đứa bị bố mẹ phá bỏ nên đói khát rách rưới lắm, không có nơi thờ cúng tử tế, cũng không siêu thoát được nên cứ vất vưởng mãi.

Nghe thấy chuyện này em chạnh lòng cực, kiểu thương cảm. Hi vọng lũ trẻ con ấy sớm tìm được nơi để về hoặc đầu thai sang 1 kiếp khác hạnh phúc hơn...