Chương 10
Chắc mấy trường hợp bị ma nhập như thế này thầy gặp như cơm bữa, còn em với Ngọc miệng cứng đơ kinh hãi chả nói được lời nào.- Tôi không có gì để nói. Để tôi yên.
Linh đập bàn, răng nghiến ken két. Ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Nó lườm em, rít lên:
- Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm gặp cô sớm thôi.
Em cứng họng. Thề là sợ dã man. Em bảo:
- Sao lại đi theo hành hạ bạn tôi khiến nó khổ sở thế này, bạn tôi có làm gì lên tội đâu.
Vừa dứt lời nó lao ra vứt cái ghế chỏng chơ giữa nhà, lớn tiếng: - Im đi, cô thì biết cái gì?
Thầy Huy quát:
- Ngồi xuống, có oan ức gì thì từ từ nói. Vong đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh. Ta vẫn đang nói chuyện tử tế với vong đấy, nhặt ghế lên!
Mặt nó câng câng ra cái vẻ thách thức. Chỉ đến khi thầy Huy lôi ra cái hình chữ thập ở dưới gầm bàn thì nó mới nhặt ghế và mềm giọng:
- Ông muốn gì?
- Ta mới là người phải hỏi câu đó mới đúng. Vong uống trà đi.
Nó cầm cả bình rít 1 hơi. Em để ý thấy bình trà vừa pha khói còn bốc nghi ngút mà nó uống xong khói tắt luôn.
- Vong có oan tình gì, sao lại đi theo người này?
Nó không nói gì cả, mắt lơ đễnh nhìn ra phía ngoài.
- Vẫn cứng đầu à? Được.
Thầy Huy dán lên hình chữ thập 1 tờ bùa. Sau đó dùng roi mây vυ't mạnh mấy phát vào lưng nó. Vừa đánh vừa đọc bùa chú.
Bị đánh đau quá hay sao mà nó ôm mặt khóc, ngồi xuống đất giãy nảy:
- Xin thầy đừng đánh tôi mà, xin thầy mà!
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
- Chịu gọi là thầy rồi cơ à? Thế đứng lên đi ta hỏi chuyện. Vong và người này là thế nào?
Nó đáp: - Đây là mẹ tôi
Em tí sốc. Ngay từ đầu cứ nghĩ kiểu duyên âm hoặc ma chết đường chết chợ đi theo. Ai ngờ...
- Vong nói tiếp đi ta đang nghe đây.
- Tôi bị bỏ rơi, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, đau đớn lắm... Tôi tự nhủ người đàn bà xấu xa này đã tước đi mạng sống của tôi nên nhất định không để cô ta yên. Tôi phải lôi cô ta xuống âm tào địa phủ để cô ta nếm trải nồi đau mà tôi phải chịu đựng.
Thầy gật gù:
- Ta hiểu. Ta biết vong rất oán hận, nhưng có thể 1 lí do gì đó mà người này không thể giữ vong lại được. Duyên mẹ duyên con không có, thôi thì vong cũng hành hạ đủ rồi. Tha cho người này đi có được không? Vong như thế là vi phạm phếm âm dương. Ta có thể nhốt vong lại nhưng vì vong có nỗi khổ riêng nên muốn cho vong 1 cơ hội để đầu thai sang kiếp khác…
Nó oà khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
- Không, tôi không tha cho cô ta đâu thầy ạ... tôi không có người mẹ nhẫn tâm bỏ mặc con mình. Tôi đau thế nào, tôi bắt cô ta chịu đựng gấp đôi.
Đến lúc này em mới sụt sịt nói:
- Cô xin lỗi cháu, cô không biết chuyện này. Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi. Cô biết bạn cô cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Ngọc cũng ùa theo:
- Đúng đấy thôi cháu tha cho mẹ Linh đi nhé. Cú sốc thời gian qua là hình phạt lớn đối với Linh rồi.
Nó vùng vằng: - Tôi không nói chuyện với 2 cô.
Thầy Huy bảo:
- Thế vong có gì cần nói với mẹ thì nói đi. Ta cho 2 người gặp nhau. Mọi ân oán thù hằn có gì hôm nay giải quyết hết.
Nó khẽ gật đầu.
Thầy lầm bầm câu chú gì đó Linh ngã vật ra đất. Nằm sõng soài.
Đến lượt Ngọc khóc như mưa:
- Tôi hận cô ta, tôi căm thù cô ta.
Em biết vong vừa nãy nhập vào Ngọc rồi (cũng hú hồn, may người bị mượn xác không phải là em).
Linh mở mắt. Em đỡ nó dậy, nó kêu bị chóng mặt rồi hỏi em:
- Tớ xảy ra chuyện gì vậy, tớ không nhớ gì hết chỉ nhớ bước chân đến cửa phòng thì lịm hẳn đi.
Em cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Linh lay lay tay Ngọc.
Ngọc hất tay Linh ra hét lên:
- Tôi không phải là Ngọc. Đừng chạm vào người tôi. Tôi ghét cô...
- Giọng cậu...
Linh nhìn em như cầu cứu.
- Đây là con cậu đấy. Cậu định giấu tớ đến bao giờ?
Linh há hốc mồm, lắp bắp: - Là con tớ?...
Thầy Huy bảo Linh:
- Ta cho 2 mẹ con nói chuyện với nhau có gì cần nói thì nói đi. Cháu cần xin lỗi vong vì hành động dại dột của mình. Tuổi trẻ bồng bột quá.
Linh khóc nấc lên, quỳ xuống.
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm. Hàng đêm mẹ vẫn bị ám ảnh trong từng giấc mơ. Mẹ chỉ mong con hiện về trách móc mẹ dù chỉ 1 lần. Mẹ biết mẹ sai rồi...
- Cô không xứng làm mẹ tôi, cô đừng giả tạo nữa. Có người mẹ nào vứt bỏ con mình như cô không. Tôi không bao giờ tha thứ cho cô đâu... không bao giờ…
Nhìn cảnh đấy em không kìm được nước mắt, khóc theo luôn.
- Mẹ xin lỗi. Do mẹ không thể chịu được điều tiếng của xã hội khi bói con không cho mẹ 1 danh phận. Mẹ không muốn sinh con ra phải thiệt thòi khi không có bố, phải chịu đựng khi bị gắn mác là con hoang. Con trừng phạt thế nào mẹ cũng đồng ý hết...
Linh vẫn khóc nấc lên từng cơn.
Cháu nhập vào người Ngọc thì trông có vẻ đau lòng lắm, cứ quằn quại khóc không thốt được thành tiếng. Thầy Huy bảo lúc ấy vong đang tủi. Thầy lại xoa đầu vong nói:
- Vong ngoan, ta biết vong buồn lắm nhưng con nghĩ xem Linh tuổi còn quá trẻ chưa lường trước được sự việc. Đáng trách thì cũng đã trách rồi. Thôi thì buồn đến đây thôi nhé, rồi vong đi đầu thai vào nhà khác... Sống 1 kiếp khác... chứ cứ ôm nỗi thù hận thì biết đến bao giờ mới siêu thoát được.
- Nhưng tôi hận lắm, đáng lẽ tôi đã trở thành một con người, đằng này cứ lang thang làm ma đói ma khát, rách rưới... Đến đồ người ta cũng ở ngoài đường cũng không giành giật được để mà ăn...
Linh lại càng khóc to, miệng không ngừng nói: - Mẹ xin lỗi.
- Thế giờ mẹ Linh sẽ cùng ta làm lễ để gửi vong vào cửa chùa, nương nhờ cửa Phật để vong có thể học hành tu tập, sớm đầu thai vào kiếp khác. Vong có đồng ý không. Ta biết vong không phải là 1 đứa trẻ xấu...