Chương 63: An tiểu thư phải xuất giá!
Ân Dụ Tranh ngầm cho phép Cuồng Nguyệt qua đêm trong phòng mình, mà Diệp Thư Đồng vẫn như trước không bỏ qua mà chỉnh Cuồng Nguyệt, có đôi khi lúc Cuồng Nguyệt tắm rửa, nàng lại lẻn vào lấy y phục của Cuồng Nguyệt, khiến Cuồng Nguyệt tức giận đến giậm chân.
Dưới sự giám sát của Cuồng Nguyệt, bụng của Diêm Lăng rất nhanh lớn dần, Cuồng Nguyệt tự mình xuống bếp làm đủ loại thức ăn bổ dưỡng bồi bổ cho Diêm Lăng. Mà Ân Dụ Tranh thì sao, có tin vui sao? Đáp án chính là không biết được. E là Cuồng Nguyệt vì cuộc sống hạnh phúc của mình, không muốn để cho nàng mang thai nhanh như vậy, cho nên tạm thời cũng sẽ không để nàng mang thai.
Lâm Tử Uyển ở kinh thành một mặt chữa bệnh cho thái tử, một mặt chờ Cuồng Nguyệt, hài tử trong bụng cũng ngày một lớn lên, ban đêm, nhìn ánh trăng, nàng luôn sờ hài tử nghĩ đến Cuồng Nguyệt.
Sau tin tức Thiên Hạ Bảo và Ma giáo quyết chiến , trên giang hồ lại truyền tới một tin tức vô cùng chấn động, đó chính là Nhị tiểu thư An Bích Vân của sơn trang đệ nhất thiên hạ, Bạch Vân sơn trang sắp xuất giá, đối tượng chính là môn chủ Nhạc Đao Môn tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, Nhạc Vĩ Phàm.
Đắm chìm trong mỹ nhân dịu dàng, sau khi Cuồng Nguyệt nghe được tin tức này thì vội vàng nói với Diêm Lăng và Ân Dụ Tranh: "Ta phải đi cướp An tiểu thư về, nữ nhân của ta sao có thể để nam nhân khác cướp đi, các nàng ở đây chờ ta! Ta đi vài ngày sẽ trở lại."
Diêm Lăng và Ân Dụ Tranh nhìn nhau một cái, mấy ngày nay, hai người nhiều ít có ăn ý, cộng thêm Diệp Thư Đồng, ba người quản thúc Cuồng Nguyệt gắt gao, thế nhưng có đôi khi sắc đảm của người này thực sự rất lớn, cho nên lúc này phải gia tăng đồng minh!
*máu dê
Được hai đại lão bà ân chuẩn, Cuồng Nguyệt lập tức ồ ạt xuất phát đi giành tân nương. Tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng thích tham gia náo nhiệt lúc này ngược lại rất ngoan ngoãn nghe Diêm Lăng nói, không có quấn lấy Cuồng Nguyệt. Bất quá trong lòng nàng lại nói thầm: Dù sao còn nhiều thời gian, đến lúc đó vẫn như cũ chỉnh đến ngươi kêu cha gọi mẹ, hắc hắc! Gian ác, tuyệt đối là nụ cười gian ác, Cuồng Nguyệt đáng thương, không có cửa hối hận.