Chương 20: Chớ chọc ta!
Sau khi dàn xếp tốt Lục Tâm Doanh và An Bích Vân, Cuồng Nguyệt liền xuống bếp làm một bữa ăn ngon an ủi một chút Lục tiểu thư đáng thương.
Lúc ăn cơm tối, Lục Tâm Doanh và An Bích Vân biết được đồ ăn ngon như vậy là do Cuồng Nguyệt tự mình làm, cảm động không thôi, thì ra tiểu tặc này vẫn có một ưu điểm như vậy. Đỗ Tư Nhiên lặng lẽ ăn, ngày xưa món ăn mỹ vị hiện tại chung chồng, trong lòng một trận quặng đau. Lục Tâm Doanh lại vui vẻ vì Cuồng Nguyệt gắp thức ăn, săn sóc nói "Tiểu Nguyệt, ngươi ăn nhiều một chút."
Cuồng Nguyệt nể tình bưng bát ăn cơm liền ăn điên cuồng, An Bích Vân vừa nhìn, thiên a, có nữ tử nhà ai ăn cơm như thế không, so với nam nhân còn thô lỗ hơn! Bất quá không chống cự nổi thức ăn ngon mê hoặc, nàng cũng không có không nể mặt rời đi, trái lại nhanh chóng gắp thức ăn, rất sợ Lục Tâm Doanh đem thức ăn ngon đều gắp cho tiểu tặc Cuồng Nguyệt cái. Đỗ Tư Nhiên càng ăn càng giận, thấy cảnh Cuồng Nguyệt và Lục Tâm Doanh ngươi người ta ta, nàng ba một tiếng để chén cơm xuống, đứng dậy rời đi.
Cuồng Nguyệt sửng sốt, Lục Tâm Doanh lại càng hoảng sợ, hai người liếc nhau, Lục Tâm Doanh nói "Đỗ tỷ tỷ giận rồi!"
"Ừ, không có chuyện gì. Buổi tối ta đi hống nàng là được. Hắc hắc! Tâm Doanh a, nàng ăn nhiều một chút, nhìn nàng gầy như vậy, phải nuôi mập một chút, sau này ta ôm mới có cảm giác nha!" Cuồng Nguyệt vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lục Tâm Doanh, Lục Tâm Doanh lại bị lời nói của nàng làm cho đỏ cả mặt, nhưng thật ra An Bích Vân một bên nghe không vô, nói "Ngươi tiểu tặc này, Lục muội muội tại sao phải cho ngươi ôm a? Nàng sau này phải lập gia đình, làm sao có thể cùng một tên da^ʍ tặc như người cùng một chỗ, huống chi ngươi còn là một nữ nhân!" nàng chính là nhìn Cuồng Nguyệt không vừa mắt, mọi việc sẽ cùng nàng đối nghịch, nhớ tới nàng đã từng lừa mình xoa bóp ngực, nàng lại vừa thẹn vừa giận.
Lục Tâm Doanh vốn đang xấu hổ chợt nghe An Bích Vân nói, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nàng ấy cũng không phải nam tử, mình không thể gả cho nàng! Nàng mặt xám như tro tàn, ngồi yên một chỗ. Cuồng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng Lục Tâm Doanh như bị đả kích rất lớn thì lửa giận bùng phát, mắng "Ngươi bà cô ế chồng, Tâm Doanh đã là người của ta, còn gả cho người nào a? Lẽ nào ta nuôi không nổi nàng sao? Nếu ngươi còn xen vào việc của người khác, ta lại không hái ngươi, ngươi tội gì luôn cùng ta đối nghịch. Hừ!" nàng tức giận ôm Lục Tâm Doanh nói "Ta cũng mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nếu nàng thích ta phải ở cùng với ta, nếu không thích ta, ta cũng không miễn cưỡng, ta cũng không phải da^ʍ tặc bá đạo. Đối với nàng, ta là thật lòng thích."
Nhìn vẻ mặt bá đạo của Cuồng Nguyệt, còn tự xưng không bá đạo, Lục Tâm Doanh mỉm cười, nói "Nếu như ngươi có thể không làm da^ʍ tặc, ta sẽ ở cùng với ngươi!"
Cuồng Nguyệt nghe vậy phẫn nộ trừng nàng "Nàng ở đây cùng ta nói điều kiện, đáng ghét! Đó là nhiệm vụ của ta, nàng muốn ta làm một người không có trách nhiệm sao?"
"Thế nhưng, làm da^ʍ tặc cũng không phải chuyện tốt lành gì, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy, ngươi có thể học buôn bán a!" Lục Tâm Doanh kiên nhẫn khuyên bảo, không chút nào sợ ánh mắt căm tức của Cuồng Nguyệt.
"Buôn bán? Cái quỷ gì a? Ta không hiểu, không làm da^ʍ tặc, ta làm cái gì a?" Cuồng Nguyệt vừa nghe Lục Tâm Doanh nói thì biết nàng đang tính toán cái gì, hừ hừ, nhà nàng chính là theo việc buôn bán, nhất định là muốn mình cùng nàng về nhà. Hừ hừ, bất quá Cuồng Nguyệt ta cũng không thể không có khí phách như vậy, phải về nhà cũng là nàng cùng mình trở về.
"Ta có thể dạy ngươi!" Lục Tâm Doanh vội vã hứa hẹn, nàng chính là nổi danh tài nữ, tin chắc muốn dạy Cuồng Nguyệt khẳng định không thành vấn đề.
"Vấn đề là ta không có hứng thú a, được rồi, đừng nói nữa, chuyện này để sau này hãy nói, An Bích Vân, ta đã nói với ngươi, sau này nếu ngươi theo ta đối nghịch, ta liền hái ngươi!" nàng không nhịn được cắt đứt Lục Tâm Doanh, sau đó quay đầu cảnh cáo An Bích Vân.
An Bích Vân thấy nàng lớn lối như thế mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, giận không kềm được nói "Ngươi dám! Nếu ngươi dám ta liền thiến ngươi!"
"Thiến ta? Hắc hắc, ngươi không có bản lãnh kia!" Cuồng Nguyệt nghe vậy vô lại cười, ở trong đầu Lục Tâm Doanh nàng lại mắc cở không thể gặp người, hai người này vậy mà...
"Ngươi..." An Bích Vân bị nàng chọc giận đến nói không nên lời, không biết như thế nào cho phải!
Cuồng Nguyệt cau mày, cảnh cáo mà nhìn An Bích Vân. Nếu như nàng lại chọc mình, cũng đừng trách mình không khách khí!
An Bích Vân thầm nghĩ: Hảo nữ không chịu thiệt trước mắt, nếu như tiểu tặc này thực sự đùa giỡn gì, Lục muội muội bên phe của nàng ấy, bản thân mình không phải rất thảm sao! Trừng mắt nhìn Cuồng Nguyệt, nàng đem lửa giận nhịn xuống. Cuồng Nguyệt đắc ý cười, Lục Tâm Doanh thấy Cuồng Nguyệt hư hỏng như vậy, trong lòng không vui vẻ, đưa tay nhéo nàng một cái, Cuồng Nguyệt đau đến hét to một tiếng, nàng mới cười sung sướиɠ.
An Bích Vân nghĩ thầm: Ha ha! Không sao, ta bị chọc tức thì để Lục muội muội ra mặt thay ta là được! Sau này phải khiêu khích Lục muội muội nhiều chút, bắt nạt chết Cuồng Nguyệt! Ha ha!