Edited by Cigar.
Mặc Lý nhìn thấy bóng dáng quyết đoán của Lý Thiếu Thiên, trước mắt bao người, cậu cũng ngại làm chuyện dư thừa.
Vừa rồi Lý Thiếu Thiên lại đây tìm cậu cũng đã hấp dẫn vài tầm mắt, tuy rằng đều là người trong giới không đến mức sẽ đi nói lung tung khắp nơi, nhưng cậu cũng không thể rất đường hoàng.
Hà Mân đã muốn vội vàng đi tới nắm lấy tay cậu kéo đến góc sáng sủa, chỉnh lại tóc và quần áo cho cậu.
“Tôi xin cậu đấy, đừng có gần gũi Lý Thiếu Thiên như vậy được không, còn ngại không đủ loạn sao. Cậu ôn lại kịch bản đi, lát nữa ngàn vạn lần đừng mắc lỗi trước mặt đạo diễn.”
“Đạo diễn cũng đến đây?”
“Đương nhiên, đừng nhìn đạo diễn Phương danh tiếng lớn địa vị cao, ở phương diện công tác ông rất cẩn thận và tỉ mỉ. Hơn nữa đừng đối cứng với ông trong công việc, nói hùa cũng đừng hùa, xem như không biết ông, diễn tốt vai của cậu là được.”
Mặc Lý đối với vị đại đạo diễn Phương Hiến Hoa này chính là như sấm bên tai, tuổi không tính lớn nhưng đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn kể cả trong nước hay ngoài nước, khán giả Trung Quốc đại khái không có ai là không biết ông. So với lưu lượng như phù dung sớm nở tối tàn bọn họ, độ quốc dân của người ta mới là kim cương hàng thật giá thật.
Không có chút thực lực ấy, thì đâu ra dám không chừa chút mặt mũi nào cho nhà đầu tư.
Không nghĩ tới nhân vật như vậy lại tự mình đến đây trấn, Mặc Lý cũng trở nên có chút khẩn trương, lấy kịch bản ra chuẩn bị ôn lại lần nữa.
Hà Mân còn có lời phải dặn cậu.
“Đúng rồi, còn một chuyện cậu cần phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt đạo diễn Phương có hành vi thân thiết với Lý Thiếu Thiên. Xã giao là đủ rồi, đừng có kêu thân mật sư ca sư ca.”
Mặc Lý vốn cũng không tính toán cùng Lý Thiếu Thiên thân thân thiết thiết, nhưng Hà Mân trịnh trọng nghiêm túc như vậy, làm cậu có chút nghi hoặc.
“Vì sao? Quan hệ của tôi với sư ca có gì không thể gặp người sao?”
“Mới vừa dặn cậu xong, cậu còn nói.” Hà Mân trừng mắt liếc cậu một cái. “Đồ ngốc nhà cậu, tôi nghe Yến Lẫm nói cậu và Lý Thiếu Thiên hồi Tết vừa rồi từng cãi nhau một trận, lý do là vì anh ta lợi dụng những người lớn tuổi trong gánh hát Mặc gia nói đỡ cho anh ta, giúp anh ta tẩy trắng. Chẳng lẽ cậu không biết Lý Thiếu Thiên vì đâu mà phải làm như vậy?”
Mặc Lý thật đúng là chưa từng suy nghĩ sâu xa nguyên do trong đó.
“Anh ta vì sao phải làm như vậy?”
“Chính là bởi vì muốn đóng phim của đạo diễn Phương.” Hà Mân chỉ chỉ vào phòng hội nghị đóng chặt cửa, hạ giọng xuống, lôi Mặc Lý vào trong góc nói nhỏ: “Đạo diễn Phương đặt nhân phẩm trong sạch lên hàng đầu. Lúc trước chuyện của Lý Thiếu Thiên và gánh hát Mặc gia của các cậu bị bung bét đăng lên mạng, Lý Thiếu Thiên bị người ta chỉ trích vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ sư môn. Đạo diễn Phương rất nhạy cảm với phương diện này, ông có một người bạn đồng môn cũng phản bội sư môn, cho nên không có hảo cảm với Lý Thiếu Thiên. Bởi vì có nhà tư bản đề cử anh ta, đạo diễn Phương đã dùng mấy lời không được hay lắm, đánh giá không quá khách khí. Lý Thiếu Thiên lúc này mới quay về gánh hát Mặc gia diễn một tuồng kịch, phải vãn hồi danh dự trước mặt đạo diễn Phương.”
Mặc Lý như có như không gật đầu, cũng tả không rõ trong lòng là tư vị gì.
Sư ca đó giờ vẫn luôn là người làm việc gì cũng có mục đích, người đại sư ca thuần túy tốt với cậu, có trách nhiệm với gánh hát trong suy nghĩ của cậu trước đây đại khái hẳn là chưa từng bao giờ tồn tại. Cậu đã sớm biết điều này, sau này có nghe được chuyện gì thì trong lòng cũng chỉ cảm thấy một câu “Quả thế”, còn tức giận hay thất vọng, tựa hồ cậu cũng không có nhiều tinh lực để làm vậy.
Nhưng trong lòng vẫn là có điểm trống vắng hụt hẫng.
“Tốt lắm, tôi không làm phiền cậu nữa, cậu mau ôn lại kịch bản đi. Đây là phân cảnh hôm nay phải diễn thử.” Hà Mân nhét vài tờ giấy vào tay Mặc Lý.
Mặc Lý thu hồi tâm tư, chuyên chú lật xem lời thoại của bản thân.
Đây là một bộ phim truyền hình võ hiệp thể loại có chút huyền huyễn. Hiện giờ xu thế võ hiệp đang dần tàn lụi, hai năm nay những đạo diễn nổi danh thử sức trong lĩnh vực võ hiệp đều thu kiếm gãy rút lui.
Xem nhiều những tu sĩ tiên gia bay tới bay lui yêu tà ma vật, chiêu thức quyền cước trăm chiêu như một của võ hiệp đã không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi thần kinh của khán giả.
Đã quen cảm động trước yêu hận tình cừu mà khoảng cách thời gian nghìn năm vạn năm mang đến, hạt giống tinh thần ở trong thế giới võ hiệp quá mức ngắn ngủi lại còn không thú vị. Một trăm năm quá ngắn, ngay cả một tầng tu vi cũng không thể đột phá, thì từng ấy thời gian đủ để làm gì đâu?
Đánh nhau có phấn khích đến mấy thì cũng chẳng qua chỉ là hai người bình thường, bay cao đến đâu cũng không vượt qua mười thước tám thước, thì còn có ý nghĩa gì.
Thế giới võ hiệp từng làm cho vô số người xem lâm vào si mê, không biết khi nào đã bị vứt bỏ ở trong đống giấy lộn và quá khứ, ngẫu nhiên có người hồi tưởng lại nhắc đến thì cũng kích không nổi một gợn sóng.
Trong tình thế này mà đạo diễn Phương còn dám nếm thử võ hiệp, Mặc Lý cũng là thực bội phục ông.
Cậu cảm thấy đạo diễn Phương rất giống cậu, cậu đang thủ vững những câu hí cổ xưa không người hỏi thăm, ý đồ khiến thế nhân lại một lần nữa trải nghiệm hoa chương nghệ mỹ của nó.
Chẳng qua đạo diễn Phương tùy hứng chơi trò hoài niệm thì lập tức tìm được nhà đầu tư lớn vung tiền cho ông chơi, còn cậu chỉ có chính mình khổ ha ha vác gạch kiếm tiền…
Song cho dù là đại đạo diễn bốc đồng cũng không dám hoàn toàn không xem thị trường, kịch bản tuy rằng không có tiên ma, nhưng là mấy phân cảnh đánh nhau bạo hơn võ hiệp truyền thống rất nhiều, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tiêu đại hiệp trong cái hệ thống giá trị vũ lực trong kịch bản ước chừng còn không đạt nổi một thứ hạng. Hơn phân nửa tiền đầu tư đều đổ vào hiệu ứng, đầu tiên phải khiến khán giả mãn nhãn.
Vai diễn của Mặc Lý là sư đệ của nam chủ. Thành Thanh Đồng của đôi sư huynh đệ này là một môn phái mạnh về vũ khí được chế tạo tinh diệu, nhờ vậy trụ vững trong giang hồ mấy trăm năm. Vô số đao thương lợi kiếm sắc bén đều có nguồn gốc từ thành Thanh Đồng. Mỗi đời thành chủ đều nhất định phải sở hữu một vũ khí tuyệt thế danh chấn giang hồ, đây là quy củ đã hình thành suốt mấy trăm năm qua.
Mỗi lần thành chủ mới kế nhiệm đều là sự kiện được cả giang hồ võ lâm nhìn chăm chú, bởi vì đây chẳng những là đại sự của thành Thanh Đồng, mà còn là đại sự của cả giang hồ. Điều này ý nghĩa lão thành chủ tại ngày thoái vị sẽ hiến tế thanh thần binh rung động thế gian mà bản thân dùng tâm huyết cả đời ngưng kết.
Mở đầu phim, thành chủ Thanh Đồng vì muốn rèn ra một món vũ khí tuyệt thế mà lúc xuất thế có thể khiến cho cả thiên hạ chú ý, dốc hết tâm huyết hơn mười năm, dẫn đến bệnh nặng nhập thể, té xỉu ở trước lò.
Vì muốn chữa khỏi sư phụ tuổi già, hai sư huynh đệ nghe lời dặn của thần y, ra ngoài tìm kiếm kỳ tài dị thảo mà thần y miêu tả.
Kỳ tài dị thảo này ngoại trừ cần cây cỏ dược liệu chỉ mọc ở thâm sơn cùng cốc, còn thêm vài món rất kì dị, yêu cầu thân kiếm của thần binh đời này Hàn Lộ, cần dị bảo mà võ lâm danh môn truyền lại cho đời sau, còn có một thứ không thể tưởng tượng nhất, là nước mắt của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Mặc Lý nhịn không được lén diss, này đại khái là mánh khóe để mạnh mẽ tăng tiến tuyến tình cảm của nam chủ, chẳng qua điểm này đặt ở trong thế giới thần thần điêu điêu siêu bựa cũng không có thứ khác có thể bựa hơn.
Đi vào nơi thâm sơn cùng cốc tìm cây cỏ lạ đương nhiên là chuyện của nam phụ là cậu, còn hành tẩu giang hồ tinh phong huyết vũ làm chuyện muốn làm chính là chuyện của sư huynh kiêm nam chủ.
Ánh mắt của cả giang hồ đều tập trung ở thành Thanh Đồng, đơn giản là vì đồn đãi thành chủ đời này rèn ra được vũ khí siêu việt hơn tất cả các thần binh trước đây.
Vì vũ khí tuyệt thế này, người giang hồ cũng không thể trơ mắt nhìn lão thành chủ đức cao vọng trọng chết ở trước khi thần binh xuất thế.
Vì mục đích chữa khỏi bệnh của thành chủ, ba kiện kỳ vật kia đương nhiên là muốn đưa tới tay của thành chủ Thanh Đồng. Nhưng mà “của người phúc ta (1)” thật dễ, còn người sở hữu kỳ tài dị bảo thì không nghĩ như vậy.
Chủ nhân của thần binh Hàn Lộ, mấy đại môn phái tự nhận có được dị bảo, còn có mấy nữ nhân tự nhận mỹ mạo vô song bắt đầu một đoạn dây dưa không rõ nguyên do, không phân định nổi đúng sai.
Buổi thử vai hôm nay chính là phân cảnh sư huynh đệ hai người bái lạy sư phụ, rời thành xuống núi.
(1): Nghĩa là lợi dụng tài sản của người khác để gặt hái nhân tình, tài sản của người khác thì rất rộng rãi.