Cứ thế cho tới khi trời sắp sáng rồi, Sở Dụ mới cùng Lục Thời trở về thành phố.
Bị gió bên ngoài thổi lạnh thấu tim, Sở Dụ xông vào phòng tắm, tắm qua nước nóng rồi mới cảm thấy mình ấm áp trở lại.
Khi cậu quấn áo tắm màu đen bước ra, Lục Thời đang ngồi trên sô pha nghe điện thoại, thấy Sở Dụ tắm xong bước ra, Lục Thời làm khẩu hình miệng, “Qua đây.”
Sở Dụ đi dép lê quà đó.
Sô pha chật hẹp, cậu vừa chen ngồi xuống đã bị Lục Thời kéo ôm vào lòng.
Sở Dụ có chút mệt, sau khi tắm rửa xong cả người mềm mại, dựa vào người Lục Thời như không có xương, chuyên tâm dùng ngón tay sờ hầu kết Lục Thời.
Không biết có phải do thức cả đêm hay không, Sở Dụ mệt thì hơi mệt, nhưng không buồn ngủ chút nào, ngược lại tinh thần còn có chút phấn chấn.
Cậu đang suy nghĩ trong đầu, Lục Thời tách Lục Thiệu Chử và ông nội ra trước, có lẽ là muốn dựa vào sự chênh lệch thời gian, nhân dịp hai người chưa phản ứng lại được đánh phủ đầu.
Nhưng phải làm thế nào, mới có thể làm cho phía Lục Thiệu Chử không ra tay bảo vệ Phương Vi Vân?
Còn chưa đợi cậu nghĩ ra được lí do, Lục Thời đột nhiên ấn loa ngoài, để ra xa, sau đó Lục Thời hung hãn hôn xuống, còn ngậm môi của cậu cắn cắn.
Sở Dụ trừng lớn mắt, lùi về phía sau, muốn nhắc nhở Lục Thời, anh đang nhận điện thoại, hôn cái gì mà hôn?
Nhưng Lục Thời không cho cậu chút cơ hội để nói chuyện, phat hiện cậu muốn lùi, anh đưa tay lên đặt sau gáy Sở Dụ, không để cho cậu lùi bước.
Bị quấn lấy đầu lưỡi liếʍ hôn, chẳng mấy chốc Sở Dụ đã không còn khí lực, dứt khoát dựa vào lòng Lục Thời để anh tùy ý hôn.
Trong điện thoại, người bên kia vẫn đang nói chuyện.
Tuy rằng biết đối phương không nhìn thấy, nhưng cái cảm giác có một giọng nói lạ vẫn luôn nói bên tai làm Sở Dụ có chút căng thẳng.
Lục Thời thì ngược lại, khi đối phương dừng nói, anh buông môi ra, trả lời, “Phương án thứ hai, mới có thể làm cho sự việc có mức ảnh hướng lớn nhất trước khi Lục Thiệu Chử kịp phản ứng sao?”
“Có thể. Phương pháp cụ thể là…..”
Lục Thời vừa nghe, vừa khẽ cọ lên môi Sở Dụ.
Vào thời khắc này, lưu luyến và lạnh lùng dung hợp cực hạn trong mắt anh.
Sở Dụ cảm thấy, đối diện với Lục Thời thế này, ai cũng không thể chịu nổi, cậu chủ động dán lại gần, hôn càng thêm sâu.
Tay Lục Thời đỡ sau lưng Sở Dụ, vô cùng phối hợp.
Tới cuối cùng, Sở Dụ bị hôn mơ hồ, ngay cả cuộc gọi kết thúc lúc nào cậu cũng không biết.
Cậu dựa vào trong lòng Lục Thời, không cần dùng gương soi, cũng có thể đoán được dáng vẻ bây giờ của mình.
Cố gắng làm biểu tình đứng đắn, Sở Dụ hỏi, “Xác định muốn làm như vậy sao?”
“Ừ.”
Lục Thời nói rất rõ ràng, “Phía Lục Thiệu Chử không thể phản ứng kịp thời, có thời gian cho chúng ta hoạt động. Đợi bọn họ biết được chuyện Phương Vi Vân gϊếŧ người đã bại lộ, nghĩ muốn tiếp tục che giấu chuyện này cũng không giấu nổi nữa. Phía Lục Thiệu Chử coi trọng nhất chính là thanh danh và thể diện. Cho nên, cậu có biết bọn họ sẽ làm như thế nào sao?”
Sở Dụ thuận theo mạch suy nghĩ, “Biết rồi! Vì thanh danh và thể diện của nhà họ Lục, lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là giả vờ như hoàn toàn không biết chuyện này, vô cùng đau đớn, sau đó đẩy toàn bộ chuyện này lên người Phương Vi Vân, Lục Thiệu Chử lập tức ly hôn với bà ta, chuyện này liền không dính dáng gì tới nhà họ Lục cả.”
“Đồng thời, bọn họ giả vờ như không hề biết gì về chuyện năm đó, mọi việc đều do Phương Vi Vân làm sau đó che giấu, nếu như cậu muốn hận, hận Phương Vi Vân là đủ rồi, sẽ không lục đυ.c với bọn họ!”
Nói tới vế sau, mũi Sở Dụ hơi xót.
Những chuyện Lục Thời gặp đều là những chuyện thối nát. Mười mấy năm trước sống trong dối trá, những thứ nhìn thấy cũng không phải là thật. Người mẹ thân cận nhất, là hung thủ gϊếŧ mẹ ruột của mình. Người bố cùng huyết thống, ông nội đều là đồng phạm của kẻ gϊếŧ người.
Cuộc sống của anh từ trước tới giờ đều như bao trùm trong bùn đất.
Sở Dụ không quan tâm tới áo ngủ lỏng lẻo của mình, cậu ngồi xổm lên sô pha cố gắng vươn tay ôm lấy Lục Thời.
Lục Thời dán bên tai Sở Dụ, “Đau lòng tôi sao?”
Sở Dụ vùi mặt vào cổ Lục Thời, Sở Dụ rầu rĩ trả lời một câu, “Ừ, đau lòng.”
Nghe thấy câu trả lời này, Lục Thời không nói gì.
Anh rũ mi nhìn thấy hình bóng hai người chồng lên nhau trên thảm.
Đau lòng tôi cũng tốt, càng đau lòng, càng không nỡ rời khỏi tôi.
Sở Dụ và Lục Thời ở thành phố A hơn một tuần.
Trời rất lạnh, cậu không thích ra ngoài, chỉ rúc ở trong khách sạn, đọc truyện tranh chơi game, thỉnh thoảng tâm sự với Dương Vũ Sàn tiến triển của hạng mục đầu tư. Có đôi khi gặp chỗ nào không hiểu hoặc là không nghĩ ra, cậu sẽ gọi điện làm phiền anh chị cậu.
Sở Huyên và Sở Hy đột nhiên bị tinh thần học tập của em trai chấn động, ngạc nhiên mừng rỡ có thừa, lại nhao nhao chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của Sở Dụ.
Sở Huyên còn hỏi Sở Dụ, là đàn ông, đều muốn có xe của chính mình, hỏi cậu có cần xe hay không, nếu như thích cái nào thì lập tức mua cho cậu cái đó.
Sở Dụ nghĩ ngợi, lại hỏi anh cậu, “Em không cần xe có thể lấy tiền mặt được không?”
Biết Sở Dụ gần đây đang kinh doanh đầu tư, Sở Huyên không hỏi thêm nhiều, “Được, nếu như muốn kiếm tiền, số tiền hoa hồng nên chia tuyệt đối không thể ít!”
“Đương nhiên!” Sở Dụ đồng ý ngay, “Em sẽ cố gắng hết sức để không chịu thiệt quá nhiều!”
Cùng lúc đó, chiếc lưới mà Lục Thời giăng ra cũng bắt đầu thu lại.
Đầu tiên là tung tin tức ra, ở dưới chân một cây cầu tại ngoại thành thành phố A, phát hiện một thi thể đóng trong bê tông, bị xích sắt buộc chặt dưới chân cầu. Rất nhanh, lại lộ ra những sự kiện có liên quan tới nhà họ Phương.
Cuối cùng trải qua xét nghiệm DNA, xác định người chết là một người phụ nữ họ Giang. Cảnh sát phát hiện vân tay in trên bê tông, qua quá trình đối chiếu vân tay, vết vân tay này thuộc về Phương Vi Vân.
Khi ông lớn nhà họ Lục và Lục Thiệu Chử vội vội vàng vàng quay về, giấy đã không gói được lửa, ồn ào xôn xao dư luận. Vô số ánh mắt trong giới đều nhìn chằm chằm nhà họ Lục.
Lục Thời đứng dựa vào tường, cúi đầu, không nói chuyện.
Ông của Lục Thời được chăm sóc thỏa đáng ngồi trên ghế sô pha, tức giận, “Tại sao lại có cảnh sát mai phục ở chỗ đó? Đã tra rõ chưa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Từ lúc Lục Thiệu Chử xuống máy bay, chuyện trong tay loạn cả đống, trong lòng ông nghẹn nóng giận, nhưng lại không thể phát ra, biểu tình cũng không dễ nhìn, “Hỏi rồi, tình huống không rõ ràng, tin tức có lẽ là từ thầy tới làm phép bên chỗ Phương Vi Thiện tiết lộ ra. Không biết là có chuyện gì, cuối cùng chạm phải phe cảnh sát, đúng lúc bắt được Phương Vi Thiện! Vấn đề lớn nhất chính là, vân tay in trên đó bị phát hiện, chuyện này xong rồi, có muốn rửa sạch tội danh cũng không tẩy nổi!”
Nói tới đây, Lục Thiệu Chử vô thức nhìn Lục Thời, nuốt những lời chưa nói xuống.
Lục Thời dường như không quan sát được, hai tay đút trong túi, “Bây giờ mọi người chuẩn bị làm thế nào?”
Lục Thiệu Chử trả lời, “Còn có thể làm thế nào? Rốt cuộc chân tướng chuyện này là thế nào, dù sao tội danh không thể thoát khỏi người Phương Vi Vân được!”
Ông lại nói với Lục Thời, “Lục Thời, bố và ông nội con không ngờ rằng, Phương Vi Vân là con người như vậy! Sao có thể….”
Dường như ông ta không thể nói tiếp, nặng nề thở dài một hơi.
Lục Thời lạnh lùng nhìn bọn họ diễn kịch.
Đợi khi Lục Thiệu Chử nói ra vấn đề thoát tội, Lục Thời mới mở miệng, “Phương Vi Vân thoát tội thế nào? Chuyện này mọi người đều biết cả rồi, không ai ngốc cả. Cho dù bảo vệ Phương Vi Vân, tất cả mọi người sẽ đều biết, bà Lục Phương Vi Vân là hung thủ gϊếŧ người.”
Nghe được ra ý trong lời nói của Lục Thời, ông Lục Thời gật đầu, “Lục Thời nói đúng. Giả tạo cảnh thái bình không phải là thượng sách, nhà họ Lục không thể chứa chấp người phụ nữ phá hoại thanh danh gia tộc như vậy! Thiệu Chử, nên cắt thì phải cắt.”
Lục Thiệu Chử nghĩ tới Iris trở về cùng mình.
So với người phụ nữ trước đây, Iris còn hợp ý hắn hơn, nếu như không có Phương Vi Vân…
Biểu tình Lục Thiệu Chử vẫn do dự, “Dù sao tình cảm vợ chồng nhiều năm….”
“Thiệu Chử, thể diện của nhà họ Lục quan trọng hay là tình cảm vợ chồng quan trọng? Chuyện này là do Phương Vi Vân tự mình thủ tiêu mầm tai họa! Nếu như năm đó xử lý sạch sẽ….”
Ý thức được mình nói như vậy không thích hợp, ông Lục Thời lại sửa lại lời nói, “Nếu như năm đó chúng ta biết được chuyện này, giao Phương Vi Vân ra, việc này căn bản sẽ không liên lụy tới nhà họ Lục!”
Không ai chú ý tới, khóe miệng Lục Thời, cong lên một nụ cười lạnh.
Nghe tới đây, Lục Thiệu Chử mới giống như đau đớn ra quyết định, “Được, con biết mình nên làm gì rồi.”
Có nhà họ Lục ở sau lưng điều khiển, không bao lâu sau vụ án này đã xong tất cả quy trình.
Ngày xét xử, Lục Thời có mặt ở hiện trường.
Phương Vi Vân đeo còng tay, mặt không biểu tình, hai mắt dại ra, hoàn toàn không đẹp đẽ như bình thường, toàn bộ quá trình không hề phản ứng với âm thanh ở bên ngoài.
Cho tới khi kết quả xét xử được ông bố, trong giây phút tuyên án, Phương Vi Vân mới ngẩng đầu, tầm nhìn không biết đang hướng về phía nào.
Rời khỏi ghế bị cáo, tầm nhìn không tiêu cự của bà đảo qua biểu tình trên mặt mọi người, đột nhiên dừng lại.
Lục Thời ngồi ở hàng ghế dự thính thứ hai từ dưới lên.
Lục Thời nhìn lại, ánh mắt không hề né tránh.
Đột nhiên, Phương Vi Vân như nhớ ra gì đó, lảo đảo bước mấy bước về phía hàng ghế dự thính, dường như bà không nghe thấy tiếng quát lớn của cảnh sát tòa án, nhìn chằm chằm Lục Thời, môi giật giật, “Là mày….là mày động tay! Là mày!” Âm thanh hai từ cuối cùng cực kỳ chói tai, làm cho màng nhĩ người ta phát đau.
Lục Thời ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích, trong mắt không có chút biến hóa, chỉ có sự hờ hững.
Cảnh sát tòa án vươn tay kéo lấy cánh tay Phương Vi Vân, không cẩn thận bị Phương Vi Vân vùng ra.
Bà ta vọt tới dãy dự dự thính, “Tao biết, đều do mày làm! Do mày làm! Cái thằng tạp chủng như mày, có phải là do mày làm không!”
Không ít người đều bị cảm xúc chợt bùng nổ và giọng nói của bà dọa sợ.
Xuyên qua khe hở giữa đám người, Lục Thời đối diện với ánh mắt tràn đầy điên cuồng của Phương Vi Vân, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của bà.
“Là tôi.”
Phương Vi Vân nhìn được.
Bà ta kích động vùng vẫy, vẻ mặt vặn vẹo muốn xông lên chỗ ghế ngồi dự thính, nhưng lại bị cảnh sát tòa án khống chế, ấn chặt xuống mặt đất, tiếng còng tay bằng sắt va chạm nổi bật rõ ràng trong tiếng ồn ào.
Lục Thời nhìn Phương Vi Vân lần cuối rồi rời khỏi.
Trong khách sạn, Sở Dụ và Ngụy Quang Lỗi đang chơi game cùng nhau từ xa, cậu không nhịn được nhìn thời gian.
Đã tám giờ tối rồi, Lục Thời còn chưa về.
Sở Dụ biết, hôm nay là ngày xét xử. Nhưng mà tính theo thời gian, phán quyết cuối cũng cũng đã có rồi. Ở giữa còn có nhà họ Lục tạo áp lực, tuyệt đối sẽ không có sự cố.
Nhưng Lục Thời còn chưa về.
Trong tai nghe Ngụy Quang Lỗi hỏi, “Cậu chủ nhỏ, có chơi ván nữa không? Ván này chắc chắn là thắng, nếu như thua tôi sẽ viết ngược hai chữ Thạch Đầu!”
“Đầu Thạch? Không bằng gọi luôn là Đầu Sắt đi, không ngờ trình độ của cậu còn gà hơn cả tôi.”
Sở Dụ không yên tâm nổi, “Đừng đánh nữa, Lục Thời còn chưa về, tôi gọi điện thoại hỏi thử.”
Vừa mới đăng xuất khỏi trò chơi, điện thoại Sở Dụ vang lên.
Lục Thời gọi tới.
“Lục Thời?”
Đối diện không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở dồn dập. Loáng thoáng có tiếng còi xe, cùng với tiếng kêu của mèo hoang.
“Lục Thời, cậu đang ở đâu?”
Sau đó Sở Dụ nghe thấy, trong điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp.
Không giống như bình thường, tiếng cười của Lục Thời rất khàn, lại còn che giấu nghẹn ngào.
Sở Dụ vừa nghe, đôi mắt đã chua xót.
Cậu ấn ấn khóe mắt, phát hiện khoảng thời gian này mình động một chút là rơi nước mắt.
Như vậy không được.
“Sở Dụ, bà ta bị phán tử hình.”
Dường như mây đen tản ra.
Sở Dụ nhảy xuống giường, đi chân trần dưới đất, đi tìm giày đeo, “Ừ, tôi biết rồi, Phương Vi Vân bị phán tử hình, bà ta lấy mạng đền mạng.”
Khắc chế không để cho âm thanh mang theo nghẹn ngào, Sở Dụ nói nhanh hơn, “Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi định vị qua đây cho tôi, tôi tới đón cậu.”
Cậu lo lắng trạng thái Lục Thời.
“Ừ, được.”
Sở Dụ luôn cảm thấy giọng Lục Thời có gì đó không ổn, cậu truy hỏi, “Cậu vừa mới….làm gì vậy?”
“Đánh nhau một trận.”
Tim Sở Dụ lại bị kéo lên cao, “Có bị thương không?”
“Tay bị rạch một dao, không sâu.”
“Bị cắt một dao?” Sở Dụ mặc áo khoác lên, “Đậu, cậu chờ tôi, tôi lập tức tới!”
Cậu vừa đi ra bên ngoài, vừa nói vào điện thoại, ngữ khí rất hung ác, “Che miệng vết thương lại, không được để chảy máu biết không, máu của cậu đều là của tôi cả!”
Lục Thời cười nhẹ, “Được, đều là của cậu cả.”
Khi Sở Dụ gọi xe, đi tới địa chỉ mà Lục Thời gửi qua, không quá nửa tiếng đồng hồ.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, loáng thoáng truyền tới tiếng mèo hoang kêu từ đâu đó truyền tới.
Bên bờ tường phủ đầy rêu xanh, Lục Thời đang đứng lười nhác, khóa áo khoác không kéo để lộ ra eo thon gầy.
Ánh đèn đường xa xa chiếu tới, kéo dài chiếc bóng của anh.
Sở Dụ bước lên trước hai bước, đã ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào.
Mùi máu của Lục Thời.
Cảm giác đói khát bốc lên từ cổ họng, Sở Dụ cảm thấy được sau lưng mình bắt đầu nóng lên, tay chân đã có chút mềm nhũn.
Cậu tiếp tục lại gần.
Xung quanh Lục Thời như báo săn đang phòng bị, cảm nhận được tiếng động, anh nhạy bén nhìn qua.
Xác định người tới là Sở Dụ, không khí sắc bén xung quanh đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Sở Dụ đứng trước mặt Lục Thời, đưa bông băng trong tay cho Lục Thời, “Có cần băng bó miệng vết thương một chút không?”
Lục Thời nhận lấy.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt, có thể thấy được một vết thương bị dao sắc rạch ngang trong lòng bàn tay Lục Thời. Sở Dụ dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của mình, nhìn ra miệng vết thương không phải là sâu lắm.
Động tác của Lục Thời thành thạo xử lý miệng vết thương, tay phải cầm băng vải màu trắng quấn từng vòng quanh lòng bàn tay trái.
Kéo chặt, anh cúi đầu, hàm răng cắn băng vải dùng sức, “roẹt” một tiếng, băng vải bị xé ra, Lục Thời thuận tay buộc lại một nút không mấy đẹp.
Mấy động tác này Lục Thời làm không chút mới lạ, có chút dễ nhìn, còn có chút khí chất vô lại thờ ơ.
Băng xong, bàn tay quấn chặt băng vải của Lục Thời vươn tay tới trước mặt Sở Dụ, “Băng xong rồi, không chảy nhiều máu.”
Đáy mắt Lục Thời hơi đỏ, có tơ máu, nhớ tới câu nói “máu của cậu là của tôi”, lại nói thêm một câu, “Không mất của cậu nhiều đâu.”
Sở Dụ gật đầu.
Trong ngõ nhỏ gió thổi qua, vừa trống rỗng lại vừa tĩnh mịch.
Sở Dụ ngửi mùi máu còn chưa tan đi trong không khí, vô thức liếʍ môi.
Lục Thời cong ngón tay, chạm vào khóe môi Sở Dụ, “Đói rồi?”
“Ừ, đói rồi.”
“Muốn cắn sao?”
Vừa dứt lời, Lục Thời hoàn toàn không phòng bị, bị Sở Dụ đẩy lùi mấy bước, dựa vào trên bờ tường.
Sở Dụ không trả lời, ngậm lấy môi của Lục Thời, khẽ dùng sức, cắn rách một vết nhỏ.
Máu trào ra, tràn ngập khoang miệng hai người.
Sở Dụ bắt đầu mυ'ŧ vào, thậm chí còn không có ý khắc chế bản năng, ngậm lấy môi Lục Thời, dùng sức hút vào.
“Ưm….”
Lục Thời đau nhói hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng cảm giác đau đớn này, lại làm cho sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ truy đuổi của giống đực trào dâng.
Thậm chí sự nóng nảy tích tụ qua năm tháng đều giảm bớt một chút.
Tay Lục Thời đặt lên ngực Sở Dụ, vỗ vỗ hai cái, khàn giọng nói, “Ngoan, cắn sâu hơn một chút, anh chịu được.”