Vô Kỵ Triệu Minh (Dâm Hiệp)

Chương 4

- Bây giờ hai người đối với ta như thế nào?

- Trên đảo này chỉ có ba chúng ta - Thúy Sơn nói- Tốt nhất là nên làm lành để sống tựa vào nhau...

Tạ Tốn đồng ý. Hắn thú thật với hai vợ chồng Thúy Sơn là nhiều khi hắn nổi cơn

- đúng như tên hiệu Kim Mao Sư Vương - như một con sư tử điên, gϊếŧ người tùm lum. Chỉ có một cách làm cho hắn hạ cơn điên là phải thỏa mãn thú tính cùa hắn mà thôi. Cái này thì hai vợ chồng Thúy Sơn biết quá rồi. Hắn không nói ngoa. Thấy Thúy Sơn còn ngần ngại thì Tố Tố nói liền:

- Thế ra tiền bối vì chỉ mắc bệnh mà sinh ra như vậy thôi. Thôi thì như vầy...Mỗi lần tiền bối lên cơn, tiện thϊếp xin hầu tiền bối vậy. Chỉ mong tiền bối nhẹ tay...

- Quả thật cô nương muốn vậy à? -Tạ Tốn hớn hở nói- Cám ơn Hân cô nương, tôi sẽ cố không bạo động...Còn Trương ngu hiệp thì nghi sao?

- Thôi cung được. Tốt nhất là khi tiền bối biết mình sắp sửa lên cơn thì nên đến tìm vợ tôi ngay. Mong rằng sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra.

Từ đó ba người sống chung với nhau vui vẻ, hòa thuận trên Băng Hỏa đảo. Họ cất một căn nhà lá trên bãi cho Tạ Tốn ở riêng, còn vợ chồng Thúy Sơn thì ở trong cái động thiên thai của họ. Giữ đúng lời hứa, Tạ. Tốn mỗi lần biết mình sắp nổi cơn điên là mò đến động mà hỏi; " Hân cô nương đâu rồi?" thì Tố Tố phải bỏ ngay công việc đang làm mà trao thân cho Tạ Tốn thỏa mãn cơn dâʍ ɖu͙©. Ðược một cái là những lần đυ. như vậy, Tạ Tốn phần lớn là đυ. vào l*и nàng. Chỉ khi nào hắn tới trễ cơn điên đã phát hay lên cơn bất tử thì hắn bắt Tố Tố chổng mông lên để hắn đυ. vào đít. Nhưng đút vào l*и hay vào đít, lần nào Tạ Tốn cung dập ©ôи ŧɧịt̠ to lớn dị thường của hắn vào người Tố Tố cả tiếng đồng hồ mới xuất tinh. Trung bình khỏang hai lần một tuần là Tạ Tốn mon men tìm đến Tố Tố, không kể những lúc lên cơn bất tử. Tố Tố phục vụ Tạ Tốn và cung phải phục vụ cho Thúy Sơn nữa. Mỗi người một lối đυ., nàng đều thích cả hai. Tạ Tốn với thân thể cao lớn, mạnh khỏe, ©ôи ŧɧịt̠ bự, làʍ t̠ìиɦ vu bão, xáp vô là dộng ©ôи ŧɧịt̠ vào người nàng ào ào như muốn chẻ người nàng ra làm hai. Mỡi lần làʍ t̠ìиɦ với Tạ Tốn xong là Tố Tố mệt mỏi rã rượi nhưng sung sướиɠ tột cùng, nằm thở dốc mà thân người tê dại tới tuyệt đỉnh của sướиɠ khoái. Lối làʍ t̠ìиɦ của Thúy Sơn thì nhẹ nhàng, điệu nghệ hơn. Thân thể chàng dong dỏng, ©ôи ŧɧịt̠ trung bình, nhưng chàng biết chiều chuộng đưa Tố Tố từ tuyệt đỉnh này đến tuyệt đỉnh khác. Cơn sướиɠ mà Thúy Sơn đưa đến nó day dứt, kéo dài, lâng lâng bất tuyệt. Tố Tố thầm xếp hạng lối đυ. của hai người: Tạ Tốn có lối "đυ. võ" (làʍ t̠ìиɦ vu bão) làm nàng "sướиɠ võ" (da^ʍ khí ra ào ào, sung sướиɠ rã rượi), còn Thúy Sơn có lối "đυ. văn" (làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng) làm nàng "sướиɠ văn" (da^ʍ khí rỉ ra liên tục, sung sướиɠ lan man). Làʍ t̠ìиɦ với hai người như vậy làm nàng thấy đời sống của nàng thật đầu đủ, tìиɧ ɖu͙© được thỏa mãn vẹn bề. Nàng là người đàn bà sung sướиɠ nhất trần gian.

Mất tháng sau Tố Tố báo là nàng đã có thai. Cả ba đều mừng rỡ. Thúy Sơn và Tạ Tốn nhìn nhau, "Con ai đây?". Tuy không bảo nhau nhưng cả hai đều cho rằng điều này không quan trọng. Có thêm một người trên cái đảo hoang này càng vui. Họ vẫn sống sung sướиɠ, vẫn ăn, vẫn đυ.. Nhưng Tố Tố, vì có tính đàn bà, lúc nào cung hoang mang, đặt dấu hỏi. Thúy Sơn đυ. nàng nhiều hơn, hầu như mỗi ngày, nhưng Tạ Tốn mỗi lần xuất tinh ra cả thúng, l*и nàng như ngập trong biển tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn, dễ mang thai. Mãi rồi nàng không nghi đến nữa. Con của Thúy Sơn cung được, vì chàng đẹp trai, tuấn tú. Con của Tạ Tốn cung được, vì hắn to con vặm vỡ, điên cung chỉ vì luyện tập Thất Thương quyền mà thôi.

Năm tháng sau, vì sợ động thai, Tố Tố không cho Thúy Sơn và Tạ Tốn đυ. nàng nữa. Tạ Tốn bực lắm, nhưng không biết làm gì hơn vì Tố Tố vẫn bú ©ôи ŧɧịt̠ hắn mỗi khi hắn nứиɠ hoặc lên cơn. Nhìn đôi môi xinh xắn, đỏ mọng bú ©υ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ của nàng chụp lên ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ của mình rồi bắn tinh vào họng nàng, trên mặt nàng cung làm hắn đủ thỏa mãn. Có còn hơn không. Nhưng khi cái thai được tám tháng thì Tố Tố thôi luôn cái vụ làʍ t̠ìиɦ bằng miệng. Thúy Sơn thì còn nhịn được chứ Tạ Tốn thì nóng nẩy, càng ngày càng hung tính. Biết hắn thế nào cung nổi cơn điên, vợ chồng Thúy Sơn bắt đầu đề phòng. Quả nhiên mấy ngày sau Tạ Tốn lên cơn sắp ra tay cầm đao Ðồ Long gϊếŧ hai người thì ngay lúc đó đứa nhỏ ra đời. Tiếng khóc của nó làm Tạ Tốn hạ cơn điên, tỉnh lại. Ðể chiều lòng Tạ Tốn, Tố Tố đặt tên con là Vô Kỵ, đứa con đã chết cua Tạ Tốn. Vả lại nàng nghi là Vô Kỵ có 50% cơ may là con của Tạ Tốn lắm, vì Vô Kỵ tuy đẹp trai như Thúy Sơn nhưng y lại có c̠ôи ŧɧịt̠ rất bự so với số tuổi.

Vô Kỵ lớn lên dưới sự thương yêu và chiều chuộng của ba người. Càng lớn, y càng tinh tường. Y đã nhiều đêm thấy Thúy Sơn và Tố Tố làʍ t̠ìиɦ với nhau, mẹ nó bú ©ôи ŧɧịt̠ cha nó say mê, cha nó nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mẹ nó dồn dập. Nhiều hôm, Tạ Tốn vô cớ xuất hiện là nó thấy mẹ nó mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ nghia phụ nó đến khi mặt mẹ nó đầm đìa nước nhờn hoặc nghia phụ nó đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и và đít mẹ nó đυ. đến lúc hai người gục xuống rã rượi. Vì còn nhỏ tuổi và đã thấy nhiều lần, Vo Kỵ coi những cảnh đó là chuyện tầm thường, tự nhiên.

Sau đó Tạ Tốn ở lại Băng Hỏa đảo để hai vợ chồng Thúy Sơn và Vô Kỵ kết bè trở về trung thổ.



Trên núi Võ Ðang, Thúy Sơn và Tố Tố bị các chính phái xúm lại bức tử. Còn Vô Kỵ thì bị đánh một Huyền Minh Thần Chưởng vào lưng, khí hàn độc xâm vào ngu tạng, thập tử nhất sinh, đến Trương Tam Phong, trưởng môn phái Võ Ðang, cung không chữa khỏi. Người thằng nhỏ càng ngày càng xanh mướt. Một hôm, sau khi thấy Vô Kỵ lên cơn run cầm cập vì bị khí hàn độc hành hạ, Trương Tam Phong liền quyết định đưa y lên núi Thiếu Lâm xin chữa bệnh. Chữa không xong, trên đường về, Trương Tam Phong cứu được gia đình cô bé Chu Chỉ Nhược thoát khỏi tay Mông Cổ. Lúc này, Vô Kỵ bị nằm liệt giường, cô bé Chu Chỉ Nhược phải săn sóc cho y, đút cơm, lau người, thay áo. Con bé, tuy mới mười tuổi, nhưng xuất thân từ Ma giáo, nên cung ranh mãnh lắm. Lúc thay đồ cho Vô Kỵ, con bé không thể không để ý tới c̠ôи ŧɧịt̠ của thằng nhỏ. Vô Kỵ đang ở tuổi mười hai, dáng người đã dong dỏng cao, nhưng vì bị bệnh lâu ngày nên thân hình ốm yếu xanh xao. Tuy vậy c̠ôи ŧɧịt̠ của y vẫn vượt hẳn kích thước bình thường. Khi lau người cho Vô Kỵ, con bé Chỉ Nhược cố ý săn sóc phần hạ bộ của thằng nhỏ kỹ và lâu hơn hết. Thình thoảng con nhỏ còn gỉa bộ vô ý chạm bàn tay nhỏ nhắn vào bìu dái và c̠ôи ŧɧịt̠ đang từ từ cương lên của Vô Kỵ. Mỗi lần như vậy, Vô Kỵ nhận thấy một cảm giác sung sướиɠ dâng lên từ cu nó. Vì nằm liệt nên nó chỉ nhắm mắt để mặc cho c̠ôи ŧɧịt̠ từ từ nở to ra, trước con mắt tinh quái và hóm hỉnh của Chỉ Nhược. Mấy ngày sau, con bé dạn hơn, cầm cu Vô Kỵ mà vuốt ve rồi lại bóp nhè nhẹ. Cu thằng nhỏ cương cứng lên trong bàn tay mềm mại âm ấm của con bé. Trong lúc Vô Kỵ nằm yên hưởng sướиɠ thì Chỉ Nhược tròn mắt lên nhìn thẳng vào c̠ôи ŧɧịt̠ dựng lên như nhánh gỗ mà thè lưỡi ra liếʍ lên môi. Con bé chưa biết phải làm gì hơn nữa. Chỉ Nhược chỉ thấy thích thú khi được nghịch cu của Vô Kỵ để nó từ từ lớn lên trong tay mình. Con bé có cảm tưởng cái vật của người con trai mà đang ngọ ngoậy, đang nở lớn trong bàn tay nghịch ngợm của nó sẽ là một nguồn sung sướиɠ vô tận của người con gái như nó sau này. Nhưng ước đoán vậy thôi chứ con bé Chỉ Nhược cung không biết chắc là c̠ôи ŧɧịt̠ sẽ làm cái gì cho nó được sung sướиɠ. Nghi vậy nên con bé rất thích mân mê, ve vãn c̠ôи ŧɧịt̠ của Vô Kỵ, một nguồn hạnh phúc của nó trong tương lai.

Khi biết Thường Ngộ Xuân, người của gia đình Chỉ Nhược, có quen một danh y có thể chữa khỏi bệnh cho Vô Kỵ, Trương Tam Phong liền nhờ hắn đưa Vô Kỵ đi chữa, còn ông thì đem Chỉ Nhược về dạy võ. Ngộ Xuân đem Vô Kỵ tới Hồ Ðiệp Cốc nhờ Ðiệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tìm cách cứu chữa. Y Tiên tính tình cổ quái, thấy Vô Kỵ có bệnh lạ, dùng dằng chữa cho Vô Kỵ ngày này qua tháng nọ. Ngộ Xuân gửi Vô Kỵ lại Hồ Ðiệp Cốc rồi bỏ đi. Một thời gian sau, bệnh của Vô Kỵ chỉ giảm bớt được một tí, không khỏi hẳn, vẫn bị hàn khí hành hạ.