Hơi thở mục nát tràn ngập ở trong không khí, nguyên tố hắc ám theo chất lỏng màu đen tích lại càng nhiều.
Mày Diệp Văn Nhã nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ngưu Hổ Vĩ cũng theo đó trở nên ngưng trọng hơn, lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ tới, mấy con dị thú ở chỗ này lại bị nguyên tố hắc ám ăn mòn từ bên trong rồi.
Tinh thần lực quét qua ký ức của nguyên chủ, Diệp Văn Nhã lúc này mới phát hiện dị thú ở toàn bộ tế thế giới nhỏ này, không chỉ có ba con trước mắt, mà là tất cả dị thú ở chỗ nào cũng vậy, toàn bộ cơ thể đều bị vật chất hắc ám xâm nhập.
Đời trước khi còn ở đại lục Lazefasia, Diệp Văn Nhã không hiếm khi nhìn thấy những con ma thú bị nguyên tố hắc ám ăn mòn. Những con ma thú đó, hoặc là trở nên điên cuồng thị huyết, không lâu liền tự nổ tung cơ thể mà chết, hoặc là cả người bị ăn mòn, mau chóng hóa thành bộ xương trắng......
Nhưng bất luận là loại tình huống nào, cơ thể bị nguyên tố hắc ám ăn mòn cuối cùng đều sẽ nhanh chóng điêu tàn, chỉ còn hướng tử vong, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không có biện pháp nào được an giấc ngàn thu. Đây cũng là nguyên nhân mà tất cả sinh mệnh trên đại lục Lazefasia đều chán ghét mấy người như pháp sư vong linh hắc ám hay ma pháp linh tinh.
Chỉ là không biết vì sao......
Diệp Văn Nhã có chút nghi hoặc nhìn về phía con dị thú đã sớm chết đi trên mặt đất kia, thường thì chỉ cần tinh thần lực qua lại tra xét một chút là có thể phát hiện năng lượng của nguyên tố hắc ám dao động, lần này phải sau khi sử dụng thuốc tinh lọc xong, cô mới phát hiện khác thường trong đó.
"Chắc đại khái cũng chính là duyên cớ mà mấy con dị thú này mặc dù trong người chứa một lượng nguyên tố hắc ám lớn như vậy, nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót đi?" Diệp Văn Nhã cẩn thận cân nhắc, nghiêm túc suy nghĩ về điểm khác nhau giữa hai thế giới.
Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì thịt dị thú trên mặt đất liền đã bị Tống Giai Nhạc hảo xử lí sạch sẽ, chuẩn bị bảo Bạch Hạ hỗ trợ chế biến đồ ăn.
Một đám người cả buổi sáng vốn chưa từng ăn cái gì, hơn nữa lại mới mới trải qua một hồi ác chiến, tìm được đường sống trong chỗ chết, trước mắt đúng là lúc cần được bổ sung năng lượng, khôi phục thể lực.
"Ha hả a...... Đã sớm nghe nói Bạch gia làm đồ ăn đặc biệt ngon, toàn bộ cả tộc của cậu đều là thú nhân hình hamster, thích nhất ăn các loại thức ăn ngon, nghiên cứu việc nấu nướng. Không nghĩ tới lần khảo thí này tôi lại có thể được ăn thỏa thích, vận khí thật sự là tốt quá rồi!" Tống Giai Nhạc mắt trông mong mỏi, thấy thịt dị thú được chế biến vô cùng hấp dẫn, hai mắt toả sáng, suýt chút là không màng hình tượng nước miếng tràn ra ngoài.
"Thịt dị thú có gì mà ngon chứ? Thịt dã thú thông thường còn ngon hơn thịt mấy con này nhiều...... Trường học phát cho chúng ta ba lô đựng đồ dã ngoại cơ bản, chỉ có những gia vị chủ yếu nhất...... Nếu như thật sự muốn ăn ngon, chờ rời khỏi tinh cầu K-0218 xong, tôi mời mọi người một bữa!" Bạch Hạ nuốt nuốt nước miếng, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ nói.
Ở thời đại này, sản vật phong phú, chủng loại đồ ăn cũng rất đa dạng, hơn nữa mấy năm nay đế quốc đều sống trong hoà bình, các loại tận hưởng như giải trí mỹ thực càng thêm phát triển mạnh mẽ, nếu là thức ăn ngon thì không ai không muốn thưởng thức, cho nên Bạch gia vốn thích ăn mỹ thực liền nhanh chóng bò lên trên địa vị cao.
Là thú nhân hình hamster, cả tộc Bạch gia đều thích ăn, mê chơi, tính cách hoạt bát nhát gan, cơ hồ mỗi người đều biết, Bạch Hạ sau khi thức tỉnh cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc, không muốn bạc đãi chính mình về mặt ăn uống. Đây cũng nguyên do tại sao Bạch gia rõ ràng gia sản phong phú, thể chất lại vẫn chỉ giậm chân mãi ở cấp B.
Hai người Tống Giai Nhạc, Bạch Hạ còn đàn thảo luận về 108 cách chế biến thịt thú, Diệp Văn Nhã lại chậm rãi rời khỏi đám người.
Nhìn thoáng qua Mai Na đứng ở cách đó không xa, từ đầu tới đuôi đôi môi nhấp chặt, một câu cũng chưa nói, giờ phút này tựa như thay đổi thành người khác, Diệp Văn Nhã cũng không nhiều lời, trực tiếp lui về phương hướng khi nãy đi đến.
Hai con Thanh Ngưu Hổ Vĩ hôn mê còn nằm trên mặt đất, là chiến lợi phẩm của Diệp Văn Nhã, không được cô cho phép, những người khác tuyệt đối sẽ không động thủ gϊếŧ chết chúng nó đoạt điểm. Trong tay cầm kiếm laser, giơ tay chém xuống, ngực của hai con dị thú liền bị nứt ra làm hai, đi đời nhà ma.
"Họ tên: Diệp Văn Nhã
Giới tính: Nữ
Tuổi: 20
Số báo danh: NO: 020625
Điểm cá nhân: 320
Thành viên tổ đội: Không
Xếp hạng tổ đội toàn khoá: Chưa lên bảng
Xếp hạng tổ đội toàn trường: Chưa lên bảng"
Âm thanh AI nhắc nhở đúng lúc vang lên, Diệp Văn Nhã tùy ý liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt, kiếm laser hoa lên, một khối thịt đỏ trên chân sau con trâu lớn bằng lòng bàn tay lọt vào bàn tay cô.
Lục lọi trong số đám ma thực đã hái được, tìm ra Thái Dương thảo và Tinh Quang diệp có chứa nhiều nguyên tố ánh sáng nhất, và một số dược liệu phụ trợ, xử lý đơn giản, điều chế một phen, một phần thuốc trị liệu cấp thấp chứa nguyên tố ánh sáng liền xuất hiện ở trong tay Diệp Văn Nhã.
Ở đại lục Lazefasia, thứ có thể chống lại nguyên tố hắc ám chỉ có thuốc trị liệu chứa nguyên tố ánh sáng mà thôi. Đây cũng là phương pháp thường dùng nhất, hữu hiệu nhất của tất cả sinh linh trên đại lục.
Sau khi chậm rãi nhỏ từng giọt thuốc trị liệu cấp thấp lên khối thịt nhỏ trong lòng bàn tay, nguyên tố hắc ám ẩn chứa trong thịt dị thú lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy được nhanh chóng biến đi, chất lỏng màu đen từ trong thịt dị thú chảy ra, còn chưa kịp khuếch tán trong không khí, liền bị nguyên tố ánh sáng cắn nuốt.
Một luồng khói đen mỏng manh đến mắt thường khó có thể phát hiện bốc lên không ngừng, theo thời gian trôi qua, dần dần biến thành luồng khí xám xịt màu xanh lá, thẳng đến cuối cùng hai lực lượng này quyện vào nhau, hóa thành hư vô, hoàn toàn biến mất......
Miếng thịt thú nhỏ cỡ lòng bàn tay dường như bị nước mưa rửa sạch qua, hết sức sạch sẽ, giống như lớp sương mù bao bọc lấy nó đã bị gió thổi sạch sẽ lên không trung, màu của khối thịt dị thú kia càng rõ ràng tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Cho dù có đem so sánh với miếng thịt được Tống Giai Nhạc dùng thuốc tinh lọc rửa qua cũng đẹp và hấp dẫn hơn nhiều, nếu để hai miếng thịt này ở cạnh bên nhau, sẽ lập tức phân được cao thấp!
Cho dù là không cần kiểm tra hay đo lường, người thường dùng mắt thường cũng có thể biết khối thịt thú trước mắt này hoàn toàn không giống với miếng thịt ban nãy.
Cầm thịt thú, đứng dậy, Diệp Văn Nhã muốn tìm một chỗ để xử lý miếng thịt mà mình mới thực nghiệm xong đây, nhưng mà trong nháy mắt vừa mới đứng lên này, Diệp Văn Nhã chỉ cảm thấy thân thể bị thứ gì không nhẹ không nặng đυ.ng phải một cái, cô còn chưa kịp phản ứng gì, thì thứ đồ vật chạm vào người cô lại " Păng ——!" một tiếng bay ngược ra ngoài.
Bên tai là tiếng gió thổi hô hô, trong nháy mắt bị đâm bay ra ngoài, toàn bộ đầu óc con mèo đen nhỏ đều là ngốc!