Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Triệu Liệt Húc bảo đến khách sạn, Dương Thanh Hà lắc đầu.
Ở nhờ nhà dân, vẫn lắc đầu.
Nhà đồng nghiệp nữ của anh, tiếp tục lắc đầu.
“Em muốn đi đâu?”
Dương Thanh Hà: “Nhà anh.”
Cô lẳng lặng quan sát vẻ mặt của anh, anh cong môi cười, giọng có chút lười nhác, cũng có phần trêu ghẹo.
“Nhà của tôi?”
“Đúng vậy, nhà anh. Không được sao?”
Triệu Liệt Húc: “Em nói xem có thể…”
Dương Thanh Hà cắt ngang: “Có phải làm phiền đến dì không ạ? Nhưng đêm nay em thật sự không dám ở bên ngoài nữa.”
Dương Thanh Hà biết rằng anh đã ra ngoài ở riêng. Bây giờ không biết ra sao nhưng 6 năm trước là như vậy.
Nụ cười trên môi anh càng đậm, cảm giác như bị cô gái này quay mòng mòng.
Triệu Liệt Húc: “Muốn ở mấy ngày?”
“Khoảng bốn đến năm ngày ạ, ký túc xá của trường em mở cửa vào ngày 25.”
“Trường?”
Dương Thanh Hà nghiêng đầu nhìn anh: “Em về rồi.”
Một giờ sáng, Cố Dung nhận được điện thoại của con trai, bà không bực, trái lại còn rất mừng, dù buồn ngủ đến đâu cũng lập tức tỉnh táo.
Anh ít khi về nhà, không phải gia đình xa cách mà do anh quá bận.
Hoài Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Từ chỗ anh về nhà, nếu không kẹt xe cũng đi mất 2 tiếng, đi qua đi lại mất 4 tiếng. Bà Cố thực sự rất thương con trai, bình thường có thời gian rảnh, bà đều khuyên anh ở nhà nghỉ ngơi lấy sức. Bà cũng thường xuyên sang căn hộ của anh dọn dẹp, nấu cơm nhưng không hay chạm mặt.
Cố Dung khe khẽ rời giường nhưng vẫn đánh thức Triệu Thế Khang.
“Ai gọi đến vậy?” Triệu Thế Khang hỏi.
“Là Liệt Húc, con nói sẽ về. Em đi hâm nóng lại cơm canh, có lẽ nó chưa ăn cơm.”
Triệu Thế Khang với lấy cặp kính trên bàn cạnh giường, đeo vào rồi cũng dậy theo.
Cố Dung kêu: “Anh dậy làm gì vậy? Mới ngủ được có một tiếng, sáng mai còn có cuộc họp. Anh đi ngủ đi.”
Tháng này Triệu Thế Khang đi công tác liên miên, vừa mới về đến nhà. Bình thường ông ngủ không ngáy, nhưng hôm nay cũng khò khè thành tiếng. Cố Dung biết ông thực sự mệt.
Triệu Thế Khang xua tay: “Anh đã lâu không gặp con trai, nói vài câu rồi sẽ đi ngủ ngay.”
Khi đến Lâm Loan Uyển, mưa phùn đã tạnh, bầu trời đen kịt, cả khu vô cùng yên tĩnh, mặt đất ẩm thấp, đèn đường mờ mờ in bóng trên mặt hồ.
Dương Thanh Hà hít sâu một hơi, mưa mùa hạ làm không khí mát mẻ và trong lành hơn rất nhiều.
Cây mộc lan vẫn sừng sững trong bồn hoa của tiểu khu, gạch lát lối đi vẫn là hoa văn ấy, ánh đèn trên tầng mười hai vẫn ấm áp như vậy.
Cố Dung mở cửa, thấy Triệu Liệt Húc cầm một chiếc vali trên tay, anh chưa kịp gọi “mẹ” thì một cô gái bỗng xuất hiện sau lưng anh.
Cố Dung mở to mắt, một giây, hai giây rồi ba giây, bà vui vẻ mỉm cười bảo hai người họ vào nhà. Bà mừng đến nỗi chân tay luống cuống hết cả.
“Gì đây…” TriệuThế Khang đẩy mắt kính, đầy kinh ngạc.
Cố Dung lén đánh Triệu Thế Khang một cái: “Gì cái gì mà gì.” Quay đầu lại cười: “Trong điện thoại A Húc chẳng bảo đưa con đến nên dì không làm món gì ngon. Đừng đứng, ngồi đi, ngồi đi.”
Dương Thanh Hà khá ngạc nhiên. Vậy mà Cố Dung vẫn còn nhớ cô, từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô.
Triệu Liệt Húc để hành lý của cô qua một bên, rót nước uống. Cố Dung lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Con có bạn gái từ khi nào? Sao dẫn người ta về mà không báo trước cho mẹ một tiếng?”
Triệu Liệt Húc: “Em ấy không phải bạn gái con đâu mẹ.”
“Không phải cái gì? Không phải thì biến thành phải, con cũng 30 tuổi rồi, cũng nên tìm bạn gái đi.”
“Em ấy chỉ là một đứa nhóc thôi.”
“Trẻ con?” Cố Dung ngó Dương Thanh Hà trong phòng khách, “Vớ vẩn, rõ ràng con bé là một cô gái đã lớn, nhìn rất lanh lợi.”
Triệu Liệt Húc mỉm cười: “Mẹ đã từng gặp cô bé này rồi, là cô bé mà sáu năm trước đã đưa về sống ở mấy ngày.”
“Hả?” Cố Dung thật sự không nhận ra, bà nhớ lại cô bé sáu năm trước, in sâu trong trí nhớ.
Khi đó, Dương Thanh Hà để tóc ngắn, xanh xao vàng vọt, hệt con trai.
Lần đầu tiên Triệu Thế Khang gặp tình huống này, vừa mừng vì con trai đã hiểu, vừa cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ. Chẳng biết vợ nói gì với con trai, mãi không ra ngoài.
Ông hắng giọng, cố gắng ôn tồn nhất có thể: “Cô gái này, con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Dương Thanh Hà cười ngọt ngào: “Con tên Dương Thanh Hà, 20 tuổi ạ.”
Triệu Thế Khang cầm tách trà trong tay: “Hai mươi sao?”
“Vâng ạ.”
Triệu Thế Khang lắc đầu, thầm nghĩ, thằng con mình khá quá nhỉ.
“Vẫn đang đi học sao? Con học trường nào?”
“Con học ở nước ngoài ạ. Năm nay làm sinh viên trao đổi quốc tế tại Trường Đại học Trung Tế ạ.”
“Đại học Trung Tế? Chuyên ngành gì vậy?”
“Con học tranh sơn dầu ạ.”
“Dì Cố của con cũng dạy ở Đại học Trung Tế, nhưng bà ấy dạy chuyên ngành tài chính.”
Dương Thanh Hà: “Đại học Trung Tế ạ?”
Trước kia cô biết dì Dung là giảng viên, nhưng không biết dì dạy ở trường nào.
Triệu Thế Khang định cất lời thì nghe thấy tiếng cười của Cố Dung vang lên từ phòng bếp, mơ hồ có chút hiểu lầm.
Triệu Thế Khang bất lực cười cười: “Dì của con là người hào phóng, hay cười to như vậy.”
Cố Dung rót một ly sữa cho Dương Thanh Hà, Triệu Thế Khang gọi Triệu Liệt Húc vào phòng đọc sách.
Cố Dung nhìn kĩ cô, lắc đầu cười: “Nếu A Húc không nói với dì thì dì cũng không nhận ra. Ban nãy dì còn mừng vì nghĩ cuối cùng nó cũng đưa bạn gái về.”
Dương Thanh Hà gật đầu rõ ràng, chẳng trách bà lại nhìn cô như vậy, đồng thời có ý khác… anh vẫn còn độc thân, chưa từng dẫn bạn gái về nhà ra mắt.
Dương Thanh Hà hớp một ngụm sữa, trong miệng ngọt ngào.
Cố Dung: “A Húc bảo hôm nay con gặp chút rắc rối, con có sợ không? Nghĩ lại thật đáng sợ.”
“Dì ơi, con xin phép làm phiền mọi người, có thể con sẽ phải ở đây mấy ngày, chờ trường…”
“Không sao đâu, nhà không có nhiều người, đông người càng vui. Thật sự đã lớn rồi, càng lớn càng xinh xắn.”
Cố Dung dịu dàng nhìn cô, như thể vừa đau lòng vừa vui mừng, yên tâm.
Cửa phòng đọc sách không đóng, loáng thoáng nghe được vài tiếng cuộc trò chuyện giữa hai cha con như cuộc giao lưu giữa những người lãnh đạo.
Cố Dung nhấc hành lý lên, “Con đừng để ý bọn họ, mỗi lần nói chuyện mà y như hội đàm tổng thống ấy. Đêm nay ngủ với dì, hơi chật một chút, đợi mai A Húc đi rồi con ngủ ở phòng nó.”
“Vâng ạ.”
Khi đi ngang qua phòng sách, cô nghe thấy tiếng ba Triệu thở dài, “A Húc, đã hai mươi năm rồi, bỏ đi con.”
Đương nhiên Cố Dung cũng nghe thấy, bước chân bà chậm lại.
Bên trong lại vang lên tiếng Triệu Liệt Húc.
“Ba, dù bốn mươi hay sáu mươi năm nữa, dù chết cũng phải tìm thấy xác.” Từng câu từng chữ trầm lắng mà kiên định.
Cố Dung hạ vai, bà lắc đầu như đang bất đắc dĩ.
Dương Thanh Hề liếc mắt nhìn phòng đọc sách, bên trong có ánh đèn, chỉ thấy đường nét sau lưng anh, bóng dáng cao lớn sừng sững như ngọn núi.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con kết thúc bằng tiếng thở dài của Triệu Thế Khang.
Lúc Triệu Liệt Húc ra khỏi phòng tắm đã thấy ba mình say ngủ, thoáng nghe tiếng ngáy khe khẽ.
Triệu Thế Khang bận quanh năm suốt tháng với chuyện điều hành công ty, số lần gặp gỡ giữa hai cha con đã ít ỏi lại càng hiếm hoi hơn.
Bấy giờ anh mới phát hiện, hai bên tóc mai của ba đã bạc.
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc ra ban công hút.
Đêm khuya, xa xa lác đác ánh đèn trong thành phố, trên lan can còn dính nước mưa, nhỏ giọt tí tách.
Cố Dung yêu hoa cỏ, hoa nhài bên ban công không bị mưa gió quật ngã, nụ hoa khép chặt nhưng vẫn vấn vít mùi hương.
Tách— Chiếc bật lửa bùng lên ngọn lửa, ánh lửa chập chờn. Triệu Liệt Húc dụi tàn thuốc, hút một hơi thật sâu, khói thuốc lờ đờ trong không khí.
Thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến nỗi người còn sống hay chết, mọi người cũng muốn từ bỏ hy vọng.
Anh vẩy tàn thuốc, tự cười nhạo chính mình, con ngươi tối đen và mịt mờ.
Rửa mặt xong, Dương Thanh Hà thả người trên chiếc giường.
Đèn ngủ ở đầu giường toả ánh sáng ấm áp, điều hoà từ từ phả gió, căn phòng được bày trí ngập hơi thở cổ xưa, có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng.
Cố Dung: “Con sống ở nước ngoài thế nào?”
Dương Thanh Hà trầm mặc vài giây, “Tốt lắm ạ.”
Ít nhất là tốt hơn trước, không, tốt hơn rất nhiều, sống an nhàn sung sướиɠ, y như một cô tiểu thư.
“Vậy tốt quá rồi, hôm nay mới về nước con có mệt không? Mau ngủ đi con.”
“Vâng ạ.”
Dương Thanh Hà trở người, đưa tay vuốt ve những hoa văn trên tấm chiếu với cảm giác kiên định không giấu được.
Đi đường mệt mỏi, cô nhanh chóng say giấc nồng.
Cố Dung có tâm sự nên không tài nào ngủ được, trong đầu bà cứ quanh quẩn cuộc đối thoại vừa rồi của hai cha con.
Dưới ánh đèn mờ, bà nhìn Dương Thanh Hà, khẽ thở dài rồi đắp chăn cho cô.
“Đều là những đứa trẻ số khổ.” Bà khẽ nói xong, trìu mến xoa đầu Dương Thanh Hà.
Bà nhớ lại sáu năm trước, lần đầu tiên gặp cô.
Ấy là vào cuối thu, mưa liên miên không ngớt, trời chuyển lạnh.
Đang lúc bà nấu cơm tối thì cánh cửa bật mở, chỉ thấy Triệu Liệt Húc và một đứa bé gầy nhom đứng trước cửa, hai mắt nó đỏ hoe, điệu bộ cứng đầu không chịu khuất phục.
Dương Thanh Hà lễ phép chào bà, từ lúc cô bé ăn cơm đến khi ngủ vẫn luôn yên lặng.
Con trai cũng không kể rõ đầu đuôi câu chuyện với bà, nhưng nhờ bà chăm sóc cô bé một thời gian, sau đó mẹ cô bé sẽ đến đón cô bé về.
Tuy không ở chung với nhau lâu, nhưng bà cảm thấy rất hợp với Dương Thanh Hà.
Điều thú vị nhất là hôm đó dọn dẹp nhà cửa thì phát hiện có gián, con bé sợ nhất côn trùng, ấy thế mà lại giúp bà tiêu diệt đến mười con gián, làm bộ không sợ trời không sợ đất. Khi con bé cười có hai má lúm đồng tiền, nhưng lại gầy quá, tóc tai cũng ít, hệt một đứa con trai. Nhưng nhìn trong cách lời ăn tiếng nói, con bé lại rất nghiêm chỉnh.
14 tuổi, ở cái độ tuổi đẹp ấy, khi thì hơi nghịch ngợm, có khi lại ngoan ngoãn thấu hiểu mẹ.
Sau Dương Thanh Hà đi, bà vô cùng nhớ đứa bé này, lúc ăn cơm, bà hỏi con trai mới vô tình biết được chuyện của con bé.
Nghĩ đến đây, hai mắt Cố Dung đỏ hoe, nghẹn ngào.
Bà nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ.
Dương Thanh Hà dậy sớm, nói cách khác cô chỉ ngủ được ba bốn tiếng. Quang cảnh năm giờ sáng mùa hạ, trời vừa rạng đông, sương mù trải khắp không khí như một tấm lụa mỏng, những giọt sương nhỏ đọng trên phiến lá xanh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng chim hót ríu rít.
Cô mở mắt, im lặng nhìn trần nhà, dì Cố nằm bên cạnh vẫn chưa dậy.
Những mảnh vụn rời rạc trong giấc mộng lướt qua tâm trí cô, dần dần chắp nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, rõ đến nỗi có thể thấy khe hở của vết nứt nơi góc tường, mùi ẩm mốc và tối tăm như nhấc cả được viên gạch đỏ phủ đầy rêu trong đống bùn nhầy nhụa.
Vầng trăng khuyết, gió lạnh buốt thấu xương, khuôn mặt đáng ghê tởm và mùi máu tanh nồng…
Cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên thẳng đỉnh đầu, Dương Thanh Hề che miệng, chân trần chạy thẳng vào nhà tắm, hai tay ôm lấy bồn cầu không ngừng nôn khan, mái tóc dài xõa xuống che đi nửa gương mặt, không thể thấy rõ đôi mắt cô.
Cố Dung chợt tỉnh vì tiếng động, tim bà thắt lại khi nghe thấy tiếng nôn mửa trong nhà tắm, bà vội chạy vào vuốt lưng Dương Thanh Hà.
“Làm sao con nôn thế này? Có phải không khoẻ ở đâu không?”
Dương Thanh Hà nôn không ngừng, không thốt được câu nào, Cố Dung phải nhanh nhẹn rót cho cô cốc nước.
Bà sững sờ trong nháy mắt khi thấy Dương Thanh Hà ngẩng đầu.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, đầy vẻ quật cường, hệt một người lính vũ trang đầy đủ, không phải mày chết thì là tao sống.
Y như sáu năm trước.
Dương Thanh Hà đón lấy cốc nước, nhẹ nhàng nói không sao cả.
Giọng hơi khàn.
Cố Dung mím môi, hai mắt rưng rưng.
Trên đời này, luôn có những người đáng ngũ mã phanh thây cũng chưa đủ.
Dương Thanh Hà uống một hơi cạn sạch, cố nén cơn buồn nôn trong cổ, “Dì, con không sao, có lẽ do không hợp khí hậu.”
Quý Dung gật đầu, khom người tìm thứ gì đó trong tủ, “Dì lấy cho con bàn chải và khăn mặt mới, con rửa qua đi, thế sáng muốn ăn gì?”