Editor: May
Lương Thần vừa lái xe, vừa
nghĩ nghĩ, hỏi: “Lẩu đi?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Ăn lẩu dễ nóng.”
“Món ăn Nam Kinh?”
“Ngày hôm qua vừa ăn xong.”
“Món ăn Quảng Đông?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lần này ngay cả nói cũng không nói.
“Món ăn Bắc Kinh?”
“Món ăn Hàng Châu?”
“Tôm hùm thành nam?”
Lương Thần liên tục hỏi vài cái, Cảnh Hảo Hảo vốn nói tùy tiện, nhưng món nào cũng bới móc ra điểm xấu, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, nói: “Lương Thần, anh cũng thật lợi hại, chọn món ăn nửa ngày, vẫn không có chọn được một tiệm em thích ăn.”
Lương Thần bị trào phúng, trên mặt vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt như trước, lưu loát đánh chuyển tay lái, sau đó mở miệng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện.”
“......” Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục chọn mấy nhà hàng hỏi.
Lần này Cảnh Hảo Hảo trực tiếp một chút phản ứng cũng không cho Lương Thần, mà là trực tiếp lấy di động của mình ra, nhấn mở lời bình của mọi người, tìm ở bên trong một lúc, sau đó chỉ một chỗ nói: “Chúng ta đi tiệm này ăn đi, bình luận rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều khen ngợi.”
“Được.” Lương Thần ngoan ngoãn phục tùng, không hề nghi ngờ.
Cảnh Hảo Hảo rời khỏi lời bình của mọi người, “Hừ một tiếng với Lương Thần, không có chút ngượng ngùng mở miệng nói với Lương Thần: “Lương Thần, anh còn không có lợi hại bằng lời bình của mọi người đâu, tìm một nơi ăn cơm cũng không tìm được!”
Lương Thần lái xe, khóe môi hơi nâng một chút, không có hé răng, chỉ thuần thục khống chế xe, đi nơi Cảnh Hảo Hảo chọn.
Tới nơi, lúc Cảnh Hảo Hảo bỏ điện thoại di động vào trong túi, nhìn thấy có tin nhắn nhắc nhở, liền thuận tay nhấn mở một chút, phát hiện là ngân hàng gửi đến.
Nhắc nhở cho cô là: Số tài khoản của ngài còn lại một đồng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình di động của mình sửng sốt trong chốc lát, lật tìm một chút, xem ghi chép cà thẻ của mình một chút, sau đó nghĩ đến ban ngày lúc mình mua áo sơ mi cho Lương Thần, quên tiền gửi ngân hàng ttong thẻ của mình không nhiều lắm, lại có thể không nghĩ qua liền quét thẻ chỉ còn 1 đồng.
Cô vội vàng lật xem ví tiền của mình một chút, nhìn thấy bên trong chỉ có môt tờ mười đồng và năm xu, tâm cả người, đột nhiên lập tức trầm xuống.
Tiền lương của cô, phải tới 20 mới phát, hiện tại tài sản toàn thân cô, chỉ có mười đồng trong ví và 1 đồng trong thẻ
Còn thời gian gần nửa tháng, cô phải vượt qua như thế nào đây?
Bởi vì lần trước gặp chuyện không may trong công ty, cô vay tiền Phương Lộ bị cự tuyệt, tuy rằng lần đó ôố tiền có chút lớn, tình huống đặc thù, nhưng sau khi bị cự tuyệt, Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ rất ít tiếp xúc, cho dù ngẫu nhiên gặp mặt, cũng cảm thấy đặc biệt lúng túng, cho nên Cảnh Hảo Hảo thật có chút chướng ngại tâm lý với vay tiền.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn thoáng qua Lương Thần bên người, sau đó liền lắc lắc đầu, không được, cô không thể mở miệng vay tiền anh, nếu cô mở miệng, anh khẳng định là đưa tiền cho cô, mà không phải mượn.
Tuy rằng cô thích anh, anh đang theo đuổi cô, nhưng cô còn chưa có đáp ứng làm bạn gái của anh, dùng tiền của anh như vậy...... Tựa hồ có chút không thể nào nói nổi......
Cảnh Hảo Hảo “Tâm sự nặng nề” đi theo Lương Thần vào tiệm ăn, vào lúc Lương Thần gọi món ăn, cô đột nhiên nghĩ đến, trong thẻ xe buýt của cô có tiền, không cần phát sầu về tiền xe đi làm, nếu mỗi ngày Lương Thần đều gặp mặt với cô, tiền ăn cơm cô có thể để cho anh trả......
Đơn giản là cô không cần xài một xu đến ngày phát tiền lương mà......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, tâm tình rốt cục yên ổn một chút.
Lương Thần ngồi ở đối diện cô, nhìn thoáng qua di động, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Hảo Hảo, ngày mai anh có thể phải đi công tác, ít nhất phải tới ngày 20 mới có thể trở về.”