Editor: May
Ánh mắt mẹ Lương Thần trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị theo Lương Thần cùng nhau hô tiếng “Bác gái”, mẹ Lương Thần lập tức đi tới, lôi kéo tay Cảnh Hảo Hảo, nhìn từ trên xuống dưới hai vòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa lòng: “Con chính là Hảo Hảo đi, bộ dạng quả nhiên xinh đẹp, còn đẹp hơn ảnh chụp A Thần gửi cho bác nhiều.”
Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ đến, trong gia đình cao không thể chạm như vậy, người khẳng định là cao quý mà lại khó có thể trao đổi, cô không nghĩ tới, đại BOSS đỉnh đầu - mẹ Lương Thần mà mình vẫn nhìn ở xa xa, ngược lại rất bình dị gần gũi.
Tâm lo lắng đề phòng của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền thả lỏng, không hề gắt gao buộc chặt như vậy nữa.
......
Ba và anh cả Lương Thần cùng nhau trở về nhà cũ.
Lương Thần đặc biệt trịnh trọng lôi kéo Cảnh Hảo Hảo chào hỏi một tiếng với ba và anh cả của mình.
Anh cả Lương Thần tên Lương Viễn, giống như ba bọn họ, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, có nghiêm túc trời sinh, làm cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm.
Cảnh Hảo Hảo đứng lên quy củ chào hỏi.
Lương Viễn cười cười với Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng ba Lương Thần chỉ gật gật đầu, nhưng sau khi nhìn cả người Cảnh Hảo Hảo xong, ánh mắt trở nên có chút nhu hòa.
......
Mọi người đều ngồi ở trước bàn ăn, Lương Thần phân biệt giới thiệu một lần tất cả mọi người nhà họ Lương với Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo lần lượt chào từng người, nhưng bởi vì quá nhiều người, thật ra cô cụ thể cũng không nhớ kỹ người nào là người nào.
Cũng may lúc ăn cơm, có người hỏi cô, Lương Thần đều thận trọng quay đầu, nói một câu với Cảnh Hảo Hảo: "Bác gái lớn hỏi em đấy.”
“Cho tới bây giờ bác ba cũng chưa bao giờ gắp món ăn cho anh đâu.”
“Những món ăn này là sở trường của chị dâu cả, nhanh nếm thử một chút.”
Những lời này, Lương Thần nhìn như nói vô tình, thật ra Cảnh Hảo Hảo biết, anh là sợ cô không biết ai là ai, nháo ra khó chịu, đang biến thành nhắc nhở cô.
Lúc ăn cơm đến một nửa, Lương Thần buông đũa xuống, nhìn người một bàn, dùng ngữ khí đặc biệt bình tĩnh, nghiêm trang mở miệng, nói: “Nếu hôm nay mọi người đều đến đủ, con liền nói thẳng, con và Hảo Hảo chuẩn bị sắp tới sẽ kết hôn, càng nhanh càng tốt.”
Mẹ Lương Thần nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng đáy lòng bà thực hy vọng con mình sớm kết hôn một chút, nhưng vậy thì không phải quá gấp gáp rồi: “A Thần, gần đây công việc của ba và anh con có chút bận, qua một thời gian nữa, kết hôn cũng không muộn.”
Lương Thần cười cười với mẹ của mình, sau đó làm như không biết đáy lòng mẹ nghĩ cái gì, tiếp tục giống như không có việc gì mở miệng nói: “Thật ra hiện tại tuổi của con và Hảo Hảo cũng không lớn, thật đúng là không vội kết hôn, nhưng hai tụi con không vội, không có nghĩa là đứa nhỏ trong bụng Hảo Hảo không vội.”
Lương Thần cố ý cắn nặng mấy chữ “đứa nhỏ trong bụng” này, sau khi nói xong, anh liền bất động thanh sắc
đảo mắt qua sắc mặt từng người ba, mẹ, cùng với mọi người ở đây.
Đứa nhỏ, đứa nhỏ...... mẹ Lương Thần ngây ngốc trong chốc lát, liền dừng tầm mắt ở trên bụng Cảnh Hảo Hảo, sau đó nói: “Có?”
So sánh với khϊếp sợ của mẹ, biểu hiện Lương Thần càng bình tĩnh, ngữ khí anh nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.
“Hảo Hảo, con mang thai?” Mẹ Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo kinh hỉ hỏi một câu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo gật đầu, mẹ Lương Thần lập tức xoay qua, nói với ba Lương Thần: “Lương Chu Thiên, tôi nói cho ông biết, công việc của ông và Lương Viễn, tận lực đều dừng lại cho tôi, hết thảy thời gian đều tăng cường cho hôn lễ của A Thần và Hảo Hảo.”