Editor: May
Trong phòng sách, Lương Thần cũng vẫn luôn duy trì một tư thế, cũng không động chút nào.
Trong hoàn cảnh tối đen, cực kỳ yên lặng.
Thực thích hợp để Lương Thần chậm rãi tɧẩʍ ɖυyệt tâm của mình, tɧẩʍ ɖυyệt đến cuối cùng, Lương Thần phát giác chính mình thật sự không phải Cảnh Hảo Hảo là không thể, cả người anh ngược lại liền tâm bình khí hòa lên.
Tâm tình bình tĩnh lại, lý trí Lương Thần cũng thanh tỉnh theo.
Anh và Cảnh Hảo Hảo từng là hai người không có cảm tình lắng đọng gì, xác thực không thế nào thích hợp kết hôn, nhưng hiện nay cô đã mang thai, anh phải làm là phụ trách.
Một người đàn ông, nói yêu nhiều hơn nữa, đều là tồn tại giả dối, chỉ có hành động thực tế, mới là căn cứ xác thực nhất.
Cho nên, mặc kệ Cảnh Hảo Hảo có muốn sinh đứa nhỏ kia không, nhưng về phía anh, anh muốn, anh cần làm đầu tiên, là cho Cảnh Hảo Hảo danh phận “Lương phu nhân” này.
Còn có, đối với Lương Thần mà nói, tuy rằng hoàn toàn sẽ không tồn tại cách nói mẫu bằng tử quý này, có chính là tử bằng mẫu quý, nhưng anh vẫn là cần trước khi tự cho Cảnh Hảo Hảo danh phận, anh nhất định phải nhớ cho cô thấy lập trường của mình, không phải là bởi vì đứa nhỏ mà cưới cô, mà là chính bản thân anh đã muốn cưới cô làm vợ.
Như vậy, sẽ không làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy, cô là mẫu bằng tử quý.
Trong đầu Lương Thần cẩn thận an bài và loại bỏ mọi thứ lại một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh liền nâng tay lên, ấn tắt thuốc trong tay, chậm rãi đứng lên, đi về phía trước cửa sổ, thổi tan một thân mùi thuốc, sau đó chậm rãi xoay người, đi ra phòng sách, chuẩn bị đi tìm Cảnh Hảo Hảo nói chuyện.
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo mở cửa phòng ngủ ra, thím Lâm đúng lúc đi ra từ thang máy, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, thím Lâm lập tức như là nhìn thấy cứu tinh, nói: “Cảnh tiểu thư, bây giờ Thần thiếu gia còn chưa ăn cơm tối, cô đến hỏi hỏi ngài ấy có muốn ăn chút gì không?”
Cảnh Hảo Hảo không tiếng động gật gật đầu với thím Lâm.
Thím Lâm giống như hoàn thành một chuyện rất khó khăn, lập tức nói một tiếng “Cám ơn”, liền xoay người đi xuống lầu.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa một lúc, mới xoay người, đi về phía phòng sách.
......
Lương Thần đi đến trước cửa phòng sách, nâng tay lên, nắm tay cầm cửa, hít sâu một hơi.
......
Cảnh Hảo Hảo đứng ở ngoài cửa phòng sách, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trấn an nội tâm gợn sóng của mình một chút, nâng tay lên, lúc chuẩn bị đi gõ cửa, cửa trước mặt, đột nhiên gian bị người kéo ra từ bên trong.
Tay Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc cứng ngắc ở tại chỗ.
Lương Thần đang chuẩn bị cất bước ra bên ngoài, nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt, bước chân anh hơi dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, cả người có chút sững sờ, như là hình ảnh nháy mắt bị người bấm dừng lại.
Sau một lúc lâu, Lương Thần mới mở miệng, hỏi: “Em......”
Cùng lúc đó, giọng nói Cảnh Hảo Hảo cũng vang lên theo: “Anh......”
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đồng thời im lặng.
Lại là một trận trầm mặc.
Một lát sau, hai người lại trăm miệng một lời mở miệng: “Anh/Tôi......”
Lúc này Lương Thần cũng không có trực tiếp ngừng nói chuyện, mà là ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Em nói trước đi.”
Đứng ở cửa, xác thực không phải nơi tốt để nói chuyện, Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, trầm tư trong chốc lát, lựa chọn trước làm chuyện thím Lâm nhờ mình.
“Thím Lâm nói anh vẫn chưa đi xuống ăn cơm tối, anh có muốn đi xuống ăn chút gì không?”
Lương Thần nhìn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo không chuyển mắt, giọng nói thấp thuần: “Anh có chuyện muốn nói với em, nói xong rồi ăn.”
“Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Cảnh Hảo Hảo cong khóe môi: “Ăn xong rồi nói.”