Editor: May
Từ sau khi bức bách Cảnh Hảo Hảo trở về, hai người vẫn bị vây trong lạnh lẽo tận cùng, Lương Thần vẫn luôn nghĩ làm sao đánh vỡ cục diện bế tắc này, tuy rằng đáy lòng anh, vẫn chưa hề buông tha qua, nhưng có đôi khi, anh vẫn cảm thấy không nắm chắc, nghĩ chính mình và Cảnh Hảo Hảo có lẽ sẽ cả đời đều như vậy.
Hiện tại, thay đổi rất nhỏ này, giống như là ở trong thế giới tối đen, rốt cục khiến cho anh thấy được một tia sáng, lần đầu tiên Lương Thần cảm thấy cuộc đời của mình, có một chút hi vọng như vậy, chỉ là anh cũng không dám quá vui sướиɠ, anh muốn để cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn mở lòng ra đón nhận anh, vậy thì còn phải bỏ ra càng nhiều cố gắng.
Anh và Thẩm Lương Niên không giống nhau, anh không có chiếm hết tiên cơ, không có xuất hiện bên người Cảnh Hảo Hảo vào lúc cô hai bàn tay trắng, không có gặp mặt tốt đẹp với Cảnh Hảo Hảo, nhưng cả đời rất dài, chỉ cần có một chút hy vọng, anh liền sẽ nghĩa vô phản cố đi nắm chắc đoạn tình cảm này.
Hôm nay Lương Thần vẫn là rời công ty trước, lái xe đi Ảnh Thị Thành, lúc này đây khi ra khỏi thành phố, vừa mới vượt qua đường kẹt xe, đi vào Ảnh Thị Thành, anh còn chưa kịp mua phiếu, Cảnh Hảo Hảo đã muốn làm bạn đi ra từ bên trong với Tiên nhi.
Một đêm Tiên nhi viêm dạ dày kia, làm phiền Lương Thần giúp, vẫn muốn cảm tạ Lương Thần, nhưng không có tìm được cơ hội, hiện tại nhìn thấy Lương Thần, Tiên nhi lập tức nói: “Chị Hảo Hảo, đúng lúc đêm nay em mời chị và Lương tổng ăn bữa cơm đi, một đêm kia làm phiền hai người, bằng không trong lòng em vẫn rất băn khoăn.”
Tiên nhi nói xong, nhìn về phía Lương Thần, ngữ khí có chút câu nệ: “Lương tổng, người xem có thể chứ?”
Lương Thần nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, một ngụm ngữ khí thương lượng hỏi: “Hảo Hảo, em nói đi?”
Cảnh Hảo Hảo hạ mi mắt xuống, không có phản đối: “Tiên nhi chủ yếu vẫn là cảm tạ anh, anh quyết định là đơợc rồi.”
Lương Thần thực rất không ngờ, Cảnh Hảo Hảo lại có thể đồng ý cùng nhau ăn cơm tối với mình, thần thái trên mặt dừng một chút, sau đó kéo một nụ cười, nói: “Thời gian còn sớm, anh lái xe mang hai người đi địa phương tốt.”
......
Ngày Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi sinh nhật của anh, nói mang Cảnh Hảo Hảo đi ăn món ngon nhà nông.
Món ngon nhà nông nấu rất đặc sắc, có một mảnh vườn rau lớn, đều là thực vật gieo trồng thiên nhiên tinh khiết, không có chất xúc tác nào, hơn nữa muốn ăn cái gì, đều là tự mình đi hái.
Chuyện những người ở nông thôn này chán ghét, đến trong thành phố, cũng là một loại hạng mục hưởng thụ hưu nhàn, Cảnh Hảo Hảo còn tự mình tiến vào trong vườn rau, hái được hai trái cà tím, mấy trái ớt xanh, ba quả cà chua.
Đều là một ít vài món ăn nhỏ, dùng khả năng lưu lại hương vị rau dưa lớn nhất, ăn nhẹ ngon miệng.
Cơm tối chính là Tiên nhi mời khách, kết quả cuối cùng vẫn là Lương Thần tính tiền, trên nửa đường lái xe trở lại Ảnh Thị Thành, trời đột nhiên thay đổi, vốn bầu trời đêm đầy ánh sao, trong nháy mắt mây đen dầy đặc, cùng với gió và tiếng sấm tia chớp thật lớn, ở ngoại ô hoang vắng, thoạt nhìn có vài phần khủng bố dữ tợn như vậy.
Xe còn chưa có chạy đến dưới lầu khách sạn, mưa liền lộp bộp rơi xuống, nện lên cửa kính xe, như là tiếng trống, vang bộp bộp không ngừng.
Đợi cho lúc đến cửa khách sạn, mưa tựa như mưa to tầm tã, tưới xuống ào ào từ chân trời, toàn bộ thế giới, liếc mắt nhìn lại một cái, đều là mưa, trở ngại tầm mắt nghiêm trọng.
Lương Thần lấy ô che từ trên xe, đưa cho Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi mỗi người một cái: “Hai người chạy nhanh vào đi, anh đợi một lát, mưa tạnh rồi liền đi.”