Editor: May
“Thần thiếu gia......” Thím Lâm hô một tiếng, ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt trời còn chưa rơi xuống chân trời, nhịn không được kinh ngạc lên tiếng: “Sao hôm nay ngài về sớm như vậy?”
Lương Thần đưa chìa khóa xe cho thím Lâm, trực tiếp vượt qua vấn đề thím Lâm, lên tiếng hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Cảnh tiểu thư ở phía sau bụi cỏ, một mình chơi đùa rất vui vẻ, bộ dáng thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là có chuyện gì.”
Lương Thần không để ý đến thím Lâm, trực tiếp đi đến phía sau biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo nắm viên đá, đang ở nơi đó ngơ ngẩn nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Thần vội vàng đi tới đây, cô vội vàng kích động bỏ đá ở trong lòng bàn tay vào trong túi áo khoác của mình, thu hồi tất cả tâm tư, thần thái bình tĩnh nhìn Lương Thần.
“Một mình ở trong này ngây ngốc cái gì?” Lương Thần nhìn nhìn chung quanh một chút, trên bãi cỏ lớn như vậy, không có một bóng người, nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu.
“Vừa rồi nơi này có một con thỏ nhỏ.” Cảnh Hảo Hảo nói xong, có chút kỳ quái nhìn Lương Thần: “Bây giờ anh trở về lấy văn kiện à?”
“Ừ.” Đáy lòng Lương Thần yên lặng suy nghĩ một câu, còn không phải bởi vì lo lắng cho em mới chạy trở về như vậy sao.
Nhưng cả đời này anh còn chưa bao giờ lo lắng đề phòng như vậy vì một người phụ nữ, cho nên chỉ nghĩ như vậy, sắc mặt liền hơi có một chút xấu hổ, anh thanh thanh cổ họng, nói: “Trong công ty không có chuyện gì, cho nên liền tan việc trước.”
Cảnh Hảo Hảo cổ quái nhìn Lương Thần hai lần, rõ ràng buổi sáng anh vừa nói gần đây trong công ty bề bộn nhiều việc, sao hiện tại lại biến thành không có việc gì?
Lương Thần nhìn ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, không biết có phải có tật giật mình hay không, anh bất giác nghĩ đến ý đồ trở về của mình bị Cảnh Hảo Hảo nhìn thấu, ngay lập tức tìm một đề tài, nói: “Vừa rồi trở về gặp được thím Lâm, nói là đang chuẩn bị bữa tối, hiện tại chúng ta đi qua nhìn xem có cái gì ăn ngon không.”
Mấy thứ bữa tối này, từ trước đến nay đều không cần bọn họ đi xem, thím Lâm, đầu bếp và thợ dinh dưỡng chuyên nghiệp có thể giúp cho bọn họ ăn không trùng lặp món ăn trong một tháng
Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, đáy lòng lại cảm thấy ngạc nhiên, anh đây là đang nói sang chuyện khác sao?
Trong lòng Lương Thần có chút suy nghĩ không rõ Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ cái gì, cũng không biết rốt cuộc cô có đoán được mình là bởi vì cô mới trở về nhà sớm như vậy không, cho nên, liền ra vẻ trấn định hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo không có vạch trần Lương Thần, chỉ lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Lúc này Lương Thần mới hạ tâm xuống, dắt Cảnh Hảo Hảo đi vào trong nhà.
Cảnh Hảo Hảo đi theo bên người Lương Thần, vụиɠ ŧяộʍ nâng mí mắt lên, liếc mắt đánh giá anh một cái, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại có thể nhìn thấy Lương Thần thở ra một hơi như trút được gánh nặng, như là đang may mắn chuyện gì đó.