Editor: May
Hiện tại Tôn Nham bị đánh, làm sao còn nhớ rõ lúc Kiều Ôn Noãn cho ông ta tiền, cảnh cáo ông ta nhất định phải giữ bí mật chuyện này, lập tức không chút do dự khai toàn bộ: “Là Kiều Ôn Noãn!”
Nghe xong tên này, sắc mặt Thẩm Lương Niên lập tức liền thay đổi trong nháy mắt, có kinh ngạc, có phẫn nộ, không thể tin nổi, cuối cùng lại hóa thành vẻ mặt âm trầm.
Tôn Nham nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lương Niên trầm thấp giống như có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào, không có dừng lại chút nào liền giơ hai tay, làm ra tư thế đầu hàng, cẩn thận nói ra toàn bộ mọi chuyện có thể nói: “Lúc trước là Kiều Ôn Noãn tự mình tìm tới tôi trước, nói với tôi, biểu diễn vai nữ số một trong bộ phim của tôi, hơn nữa mở miệng muốn phí studio rất thấp, nhưng mà có một điều kiện, đó chính là bảo tôi quay được video Cảnh Hảo Hảo làʍ t̠ìиɦ với người khác, sau đó chuyện thất bại, cô ta liền trực tiếp cho tôi một trăm ngàn phí bịt miệng......”
Thẩm Lương Niên nghe những lời này, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như đều bị tháo nước, cả người lung la lung lay hai cái, liền ngã thối lui về phía sau, đυ.ng vào xe bên cạnh.
Xe bởi vì người bên ngoài đυ.ng vào, phát ra tiếng báo động chói tai.
Thẩm Lương Niên lại như là hoàn toàn không biết, dựa vào xe, ánh mắt trở nên có chút dại ra.
Tôn Nham có chút nghi hoặc người đàn ông vừa mới hung ác bạo lực đánh mình, sao lại lập tức biến thành bộ dáng hoang mang lo sợ?
Nhưng rất nhanh, ông ta liền hồi thần, hoàn toàn không quản buồn bực nơi đáy lòng mình, chỉ thừa dịp khe hở hiện tại Thẩm Lương Niên hoàn toàn không có thời gian quan tâm ông ta, nhanh chóng chạy về phía khác.
Bởi vì Tôn Nham rời đi, bãi đỗ xe chỉ còn lại một mình Thẩm Lương Niên.
Bãi đỗ xe là ngoài trời, mùa đông gió lạnh, xen lẫn ẩm ướt của sông Hoàn Thành, gào thét thổi tới.
Trên ngã tư đường xa xa, xe lui lui tới tới, không gián đoạn chút nào.
Thẩm Lương Niên lại cảm thấy giờ phút này mình như là người câm ăn hoàng liên, có khổ lại nói không nên lời, trong dạ dày vốn bởi vì uống rượu đã ói không còn một mảnh, đột nhiên lại bắt đầu quay cuồng, anh miễn cưỡng nâng tay lên, vịn xe, khom người nôn khan.
Anh phân không rõ chính mình bởi vì uống rượu mới ghê tởm, hay là bởi vì chuyện Kiều Ôn Noãn làm mà buồn nôn, anh làm thế nào cũng không khắc chế được mình nôn mửa, đến cuối cùng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như đều bị vét sạch.
Toàn thân Thẩm Lương Niên không có khí lực, lảo đảo lui hai bước, liền ngã ngồi ở trên đất, ngơ ngác nhìn phía trước, gió lạnh vù vù từ trong cổ ngẩng lên của anh, chui vào trong ngực anh, phảng phất như sắp đóng băng trái tim của anh.
Lạnh lẽo như băng như vậy, khiến cho anh hơi thanh tỉnh một ít, trong đầu, chậm rãi có tư tưởng.
Anh rốt cục hiểu được, vì sao lúc trước Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe Lương Thần, khi thấy anh, trong ánh mắt lộ ra là tuyệt vọng và đau đớn kịch liệt, anh cũng rốt cục hiểu được, lúc mình ở vùng ngoại thành đón Cảnh Hảo Hảo trở về nội thành, cô vừa nhìn thấy Lương Thần xuất hiện, liền sẽ tội nghiệp cầu anh buông cô ra như vậy......
Nếu không phải hai năm trước, lúc đối mặt với ám chỉ của Kiều Ôn Noãn, anh động tâm, thì sao sẽ có những chuyện sau này?
Anh vẫn còn tưởng rằng, Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần là vì chính mình giới thiệu mới quen biết nhau......
Lúc ấy, anh còn nghĩ, sao Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên rời khỏi anh.
Hiện tại, cuối cùng anh mới hiểu được, thế gian này, làm gì có đột nhiên?
Tất cả đột nhiên, đều kém theo một dự báo rất dài.