Editor: May
Lương Thần cởϊ áσ khoác, ném ở trên ghế sô pha một bên, liền đạp bước chân đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Lúc sắp tới gần bên người Cảnh Hảo Hảo, bước chân Lương Thần kìm lòng không đậu thả nhẹ đi.
Trước kia ban công mở ra, sau lại bởi vì cô thường xuyên ban đêm đến trên ban công ngây ngốc một mình, anh tìm người gắn một tầng thủy tinh trên ban công.
Hiện tại ánh mặt trời cách thủy tinh chiếu vào trên ban công, độ ấm ngược lại rất ấm áp, rất thoải mái.
Cảnh Hảo Hảo nửa nghẹo đầu, mặt trắng nõn khéo léo ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ như là sứ trắng, lộ ra một tầng ánh sáng, cánh môi hồng hồng khẽ nhếch, không tiếng động hít vào thở ra, mắt nhắm chặt, lông mi thật dài như là hai cánh quạt nhỏ, rũ ở chỗ hốc mắc của cô, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra một bóng râm.
Cô vốn thoạt nhìn đã làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, hiện tại trên mặt phủ một tầng màu vàng kim, thoạt nhìn giống như là thiên sứ thần thánh.
Lương Thần nhìn đến cả người kìm lòng không đậu liền mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thưởng thức.
Trong phòng rất im lặng, ánh mặt trời ấm áp, năm tháng yên tinh tốt đẹp, đáy lòng Lương Thần dâng lên một loại cảm giác an nhàn chưa bao giờ có, giống nhau trong nháy mắt, cách xa nhân thế hỗn loạn và thương giới anh lừa tôi gạt lục đυ.c với nhau, làm cho anh không khỏi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ truyền đến một đạo tiếng vang, Lương Thần nhanh chóng quay đầu, làm một cử động chớ có lên tiếng với thím Lâm đi vào, sau đó trước chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo ngủ say, rồi mới chỉ chỉ tấm mền một bên.
Thím Lâm thức thời cầm lấy tấm mền, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, muốn phủ thêm cho Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần lại giành trước một bước nhận lấy, động tác ôn nhu cẩn thận phủ lên trên người Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới quay đầu, chỉ chỉ ngoài cửa, mang theo thím Lâm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thần thiếu gia, nhà cũ bên kia vừa mới gọi điện thoại tới, nói là lập tức tới tết âm lịch, hỏi ngài khi nào thì dời đến nhà cũ bên kia ở?”
Đổi lại trước kia, lúc này Lương Thần đã sớm vào nhà cũ ở, hàng năm tới tết âm lịch, là ngày đoàn viên của nhà họ Lương, nhưng mà năm nay, trong biệt thự của anh nhiều hơn một Cảnh Hảo Hảo, nếu anh qua đó ở, tất nhiên nơi này chỉ còn lại Cảnh Hảo Hảo mừng lễ năm mới một mình.
Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, nói: “Quá vài ngày nữa đi.”
Thím Lâm biết Lương Thần không muốn để Cảnh Hảo Hảo lại một mình, liền cười gật gật đầu, đi về phía dưới lầu.
“Chờ một chút.” Lương Thần đột nhiên lên tiếng, thím Lâm dậm chân, lúc này Lương Thần mới nói: “Có phải gần đây Hảo Hảo vẫn luôn không ra cửa không?”
“Cảnh tiểu thư nói chuyện trong tổ phim bận xong rồi, thời tiết lại lạnh, cho nên liền không muốn ra ngoài.”
Thật ra cô chỉ dùng lạnh lẽo qua loa tắc trách đi, tuy rằng chuyện đυ.ng Kiều Ôn Noãn
đã giải quyết đi, nhưng trong lòng của cô, ít nhiều vẫn có chút kiêng kị.
Lương Thần có chút không chút để ý “Ừm” một tiếng, sau đó, liền nói: “Đêm nay đừng chuẩn bị bữa tối, chờ cô ấy tỉnh ngủ, tôi mang cô ấy ra ngoài ăn.”
......
Buổi tối Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo đi Nam Kinh ăn.
Khách sạn tọa lạc ở bên canh sông Hoàn Thành.
Ngồi ở trước cửa sổ, nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy cảnh đêm sông Hoàn Thành.
Trong khách sạn trang hoàng đặc biệt có hương vị, cổ hương cổ sắc, nơi nơi treo đầy đèn l*иg dài màu đỏ sậm, bên trong tản mát ra ánh đỏ mơ màng.
Lúc Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo tiến vào khách sạn, đúng lúc đối mặt với một người đàn ông mập mạp, người đàn ông kia nhìn Cảnh Hảo Hảo thêm mấy lần.