Editor: May
Lương Thần cười khẽ ôm lấy Cảnh Hảo Hảo nằm xuống một lần nữa, tay vuốt ve lúc có lúc không phía sau lưng cô, giọng nói của anh trong phòng ngủ, dịu dàng quanh quẩn: “Chỉ là một cơn ác mộng, không sao hết, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Tôi biết ban ngày em đυ.ng vào người khác, đáy lòng sợ hãi, nhưng không phải hiện tại những chuyện kia đều được giải quyết rồi ư? Kiều Ôn Noãn đã tỉnh lại, cũng không có chuyện lớn gì, vừa rồi cô ta cũng gọi điện thoại liên lạc với luật sư của tôi, nói là nguyện ý giải quyết riêng. Người lái xe, sao có thể sẽ không xuất hiện ra một chút ngoài ý muốn chứ, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn liên quan đến mạng người, cũng không tính là chuyện gì. Lại nói, cho dù là xảy ra chuyện, em sợ cái gì, không phải còn có tôi sao?”
Giọng nói Lương Thần rất êm tai, khác với cao ngạo lãnh tình lúc trước, trong phòng ngủ yên tĩnh vào đêm khuya, từ từ chui vào trong tai Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng anh, trong hơi thở, đều là mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người anh, dần dần che dấu tất cả mùi máu tươi cô ngửi thấy trong cơn ác mộng, khiến cho cô cho rằng cảm giác khủng hoảng sau khi mình thật sự đâm chết người biến mất từng chút hầu như không còn, thân thể cũng dần dần mềm nhũn ra theo.
Lương Thần cảm giác được cô thả lỏng, mới ôm cô, thay đổi một tư thế thoải mái lần nữa, dùng ngữ khí thực nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Tuy rằng chúng ta không đề xướng lấy quyền áp người, nhưng chỉ cần em không làm tội lớn gϊếŧ người phóng hỏa vạn ác không tha, tôi sẽ không ở sau khi em gặp chuyện không may, không quan tâm tới em, em yên tâm, chỉ cần Lương Thần tôi còn ở đây một ngày, thành phố Giang Sơn này sẽ không có người sau khi làm khó em, còn có thể có quả ngọt để ăn, Lương Thần tôi vẫn có thể bảo vệ, che chở được một người phụ nữ!”
Người đàn ông này và Thẩm Lương Niên tất nhiên khác nhau, Thẩm Lương Niên ôn nhuận nho nhã, mà anh giống như là vương giả trời sinh, không cần cố ý tô vẽ, vẫn có hơi thở cường thế bá đạo lộ ra, giống như là hiện tại, an ủi người, cũng có thể nói đến cao ngạo như vậy.
Lúc trước, cô thật thực sợ hãi anh, cô oán anh, cũng hận anh, nhưng hết lần này đến lần khác đối mặt anh, cô lại không có bản lĩnh phản kháng, cho nên chỉ có thể trôi qua thật cẩn thận như giẫm băng mỏng, sợ lúc nào đó, chính mình sẽ chọc giận anh, cho nên dù lúc anh không hề tức giận, cô cũng không dám thoát ra cảm xúc chân thật trong đáy lòng mình với anh.
Cô vẫn nghĩ đến, mất đi Thẩm Lương Niên, là chuyện đau đớn nhất trong đời của mình, nhưng cô không nghĩ tới, Thẩm Lương Niên lại có thể cầm tiền đến vũ nhục cô, cô cũng không nghĩ tới lúc đó mình ngây thơ nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, liền tin là thật chạy tới sân bay chờ anh cao bay xa chạy.
Đến hiện tại, cô mới biết được, hóa ra anh đã cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, chính là Kiều Ôn Noãn đang trêu đùa mình.
Đáy lòng cô thật sự rất ủy khuất, gần đây cô đều trôi qua thật sự ủy khuất, không có Thẩm Lương Niên, cô ngay cả người tố khổ cũng không có, cô chỉ có thể giấu sâu ở trong lòng, một mình nhấm nháp không ngừng.
Hiện tại, Lương Thần dụ dỗ cô như vậy, cô giống như là tìm được một cửa phát tiết, chôn đầu ở trước ngực Lương Thần, nước mắt như là con sông vỡ đê, chảy xuống dưới.
Nước mắt một khi mở ra, giống như là không ngừng được, càng chảy càng nhiều, đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp khóc nức nở thành tiếng.
Lương Thần ôm cô, không có nói chuyện, chỉ tùy ý cô dùng phương thức đơn giản nhất phát tiết uất ức nơi đáy lòng, thẳng đến khi cô khóc toàn thân run rẩy, anh mới thu thu khí lực cánh tay lại, ôm cô thật chặc vào trong ngực.