Editor: May
Nhưng đây đều là lúc trước, lúc trước cô đi theo Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên xử lý chuyện này như thế nào, đó là cách làm của Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô ở bên người anh, sao anh có thể cho phép người bên ngoài khiến cô chịu bất kỳ ủy khuất nào?!
Ghê tởm hơn là, mùa đông lạnh như vậy, Cảnh Hảo Hảo nhảy vào hồ nước, trên giày dính đầy nước bùn đều đã muốn kết băng.
Lúc đáy lòng Lương Thần càng tức giận, trên mặt càng bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một lát, sau đó quay đầu, hỏi đạo diễn đứng ở bên cạnh: “Người sản xuất, đạo diễn, chỉ đạo quay phim bộ phim này là ai?”
Đạo diễn nghe được Lương Thần hỏi, lập tức lên tiếng nói: “Tôi là đạo diễn kiêm người sản xuất nơi này, phó đạo diễn ở bên đó, cũng là người sản xuất, chỉ đạo quay phim là anh ta.”
Lương Thần phân biệt người theo tay đạo diễn chỉ, sắc mặt lãnh đạm quét một vòng, sau đó âm điệu không nhẹ không nặng nói với đạo diễn: “Ông đi múc chậu nước ấm.”
Sau đó chỉ vào người sản xuất còn lại nói: “Ông đi lấy đôi giày mới, số 36.”
Sau đó nữa, ngón tay dừng ở trên người chỉ đạo quay phim: “Anh đi mang ghế lại đây.”
Ba người Lương Thần chỉ, đều là người quyền lực lớn nhất trong tổ phim.
Cho dù là đầu tư Chu Nam kéo đến, cũng phải nhường bọn họ ba phần.
Mọi người nhìn thấy bọn họ, tự nhiên là nghĩ hết biện pháp a dua nịnh hót, ảo tưởng lấy lòng bọn họ, có thể nhiều thêm đất diễn, hoặc là ở trong bộ phim tương lai của bọn họ, lăn lộn ra được một nhân vật có nhiều đất diễn hơn.
Nhưng hiện tại, Lương Thần cứ như vậy thần thái nhẹ nhàng chỉ huy bọn họ làm việc, bình thường đều là bọn họ mới có thể chỉ huy nhân viên thực tập đi làm việc nhỏ.
Thần thái ba người trong nháy mắt có chút cứng ngắc, nhưng lại không dám trêu chọc người nối nghiệp tương lai của công ty giải trí TS này, liền cúi đầu khom lưng đồng ý, đều xoay người, làm theo phân phó của Lương Thần.
Ba người rối rít lấy đồ Lương Thần muốn tới, đặt ở một bên, lúc này Lương Thần mới vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo tới trước ghế, hai tay ấn cô ngồi ở phía trên.
Từ khi Cảnh Hảo Hảo tiến vào tổ phim quay phim, liền chưa từng hưởng thụ sự phục vụ của những người đạo diễn phó đạo diễn chỉ đạo quay phim này, cho nên khi cô tiếp xúc đến cái ghế ngồi, cả người theo bản năng liền muốn đứng lên.
“Ngồi xong!” Lương Thần dùng âm điệu thản nhiên nói một câu, sau đó liền nâng tay lên, cởϊ áσ gió của mình, đưa cho đạo diễn bên cạnh, liền tự cuốn ống tay áo sơ mi lên, liền ngồi xổm trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo bị hành động đột ngột của Lương Thần làm ngẩn ra, giây tiếp theo, cô liền cảm giác được, chân phải của mình bị Lương Thần nâng lên.
Thân thể của anh hung hăng cứng đờ, cúi đầu, nhìn thấy Lương Thần không ngại chân đầy nước bùn, dùng ngón tay sạch sẽ mà lại thon dài, cởi giày thay cô.
Thần thái Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt cứng ngắc ở nơi đó.
Những người chung quanh, trong khoảnh khắc đó liền trợn mắt há hốc mồm thành một mảnh, toàn bộ studio, đều im lặng đến có chút quỷ dị.
Mà Lương Thần, lại như là hoàn toàn không có nhận thấy được hoàn cảnh chung quanh không thích hợp, cứ không coi ai ra gì như vậy, sau khi cởi giày của Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục dịu dàng cởi vớ bẩn và thối hoắc của cô xuống.
Lương Thần bỏ chân phải Cảnh Hảo Hảo vào trong nước ấm đạo diễn múc tới, sau đó nâng tay lên, giúp Cảnh Hảo Hảo mở vớ chân trái ra, cũng để vào trong nước ấm.
Sau đó, Lương Thần, đã tự nhiên đặt tay ở trong bồn nước, cầm chân bị nước bùn làm dơ của Cảnh Hảo Hảo lên.