Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 174: Vô tình gặp được [4]

“Cảnh Hảo Hảo?” Hiệu trưởng Phương lẩm bẩm tên này hai lần, sau đó bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói:“Hảo Hảo à, cậu khả xem như hỏi đúng người, trong đám học sinh của tôi, ấn tượng của tôi với con bé coi như là khắc sâu nhất.”

Hiệu trưởng Phương dừng một chút, hỏi: “Chỉ là, cậu muốn hỏi cái gì?”

“Bác nhớ rõ cái gì, liền nói cái đó, mặc kệ là gì cũng được.”

Hiệu trưởng Phương nở nụ cười ha ha hai tiếng, dùng ánh mắt ái muội nhìn Lương Thần, hỏi: “Cậu là bạn trai của nó?”

Lương Thần có chút ngượng ngùng cười cười, không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, uống một ngụm rượu.

Hiệu trưởng Phương uống rượu, nói hơi nhiều, nhưng ý nghĩ cũng rất rõ ràng, ông uống một hớp rượu lớn, sau khi khen rượu ngon, liền mở miệng: “Hảo Hảo - con bé kia, lúc tôi biết nó, lúc ấy nó mới bốn tuổi.”

“Mẹ con bé đưa nó đến trường đi học sớm, lúc đó còn chưa có nhà trẻ, đi học sớm đều là đứa bé gần năm tuổi, lúc ấy tôi nói tuổi còn nhỏ, không nhận, kết quả mẹ con bé muốn đưa đi học, mọi người đều là người cùng quê, không tốt không cho tình cảm, liền nhận, kết quả cậu đoán như thế nào?”

“Lúc ấy trong lớp, hơn ba mươi đứa bé, đều lớn hơn con bé, có một tuổi, có hai tuổi, kết quá cha mẹ vừa đi, chỉ có nó không khóc, còn rất ngoan.”

“Lúc ấy tôi liền nhớ kỹ con bé, nó rất gầy, lại nhỏ tuổi nhất, vóc dáng không cao, đứng ở trong đám trẻ cpn, thấp bé không thu hút, nhưng bộ dạng lại rất xinh đẹp, đây là di truyền mẹ nó, năm đó mẹ nó chính là mỹ nhân nổi danh trên trấn chúng tôi.”

“Đừng nhìn con bé tuổi còn nhỏ, nhưng nó rất thông minh hiểu chuyện, trong nhà con bé chỉ có một đứa nhỏ là nó, nhưng tuyệt không yếu ớt, bạn học đều rất thích con bé, nó cũng rất nhiệt tình giúp người. Ừ...... nó đặc biệt thích vẽ tranh...... Nói tới đây, tôi nhớ ra rồi, cậu chờ chút, tôi đi lấy vài thứ cho cậu.”

Nói xong, hiệu trưởng Phương liền đứng lên, đi vào buồng trong, qua khoảng năm phút đồng hồ, hiệu trưởng Phương ôm một cái hộp đi ra, ông mở ra, lục tìm bên trong thật lâu, tìm ra một bức tranh, đưa cho Lương Thần, nói: “Bức tranh này, nhưng là Hảo Hảo vẽ vào năm tám tuổi, lúc ấy còn lấy được giải thưởng hạng nhất cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi ở trấn trên, cậu xem đi.”

Bức tranh này có chút cũ, màu nước phía trên đã sắp phai màu, bút tích vẽ tranh có chút ngây thơ, thậm chí có vài đường cong vẽ có chút vặn vẹo.

Nhưng đối với một đứa nhỏ tám tuổi mà nói, bức tranh này đã thật không tệ.

Cảnh Hảo Hảo vẽ, là một căn phòng thủy tinh, bên ngoài đủ loại hoa tươi, bên trong có một cái võng, một cái bàn và một đôi ghế dựa, còn lại là hoa tươi.

Cửa phòng thủy tinh, treo một cái chuông gió, trên cửa sổ có một l*иg chim, bên trong có hai con chim họa mi.

Bức tranh này vẽ không được tốt lắm, Lương Thần lại xem đặc biệt nhập thần.

Hiệu trưởng Phương cứ thế tự uống rượu, tiếp tục nói: “Lúc ấy Hảo Hảo lấy cho bức tranh này một cái tên, gọi là căn phòng đẹp nhất trong lòng tôi.”

“Chỉ là, lại nói tiếp về Hảo Hảo, tôi ngược lại nhớ tới đến một chuyện buồn cười, đó chính là đừng nhìn thấy con bé dáng dấp đẹp mắt, vẽ tranh tốt, nó viết văn lại rất bình thường.”

Hiệu trưởng Phương lại tìm kiếm trong hộp sắt đó, qua hồi lâu, ông cầm lấy một tờ bài thi, đưa cho Lương Thần: “Chính cậu xem, đây là văn con bé viết.”

Đề mục viết văn, tên [ ba của tôi ].

Chỉ nhìn câu đầu tiên, Lương Thần liền nhịn không được cong môi lên.

“Ba của tôi, mặt dài râu đen trắng.”