Sự Trả Thù Của Thiên Thần

Chương 27: Ngoài ý muốn

Anh dẫn cô đi thẳng đến bãi đậu xe. Lăng Hạo khom người, ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, cột dây an toàn, quay đầu thắt dây cho cô rồi trực tiếp lái xe đi. Mộc Hoa mân mê chiếc nhẫn trên tay cười tít mắt, Lăng Hạo nhìn cô qua kính chiếu hậu kinh diễm khiến anh ngây ngốc một hồi.

Cô hiểu quan hệ giữa anh và cô có quá nhiều khúc mắc, lỗi chỉ do cô quá nông cạn bị người ta dắt mũi dẫn đi, họ đã bỏ qua quá nhiều thời gian bên nhau, cô nhìn nhận mình quá sai lầm, chỉ để tâm đến quá khứ, thủ đoạn tranh đoạt Lăng Hạo về mình. Nếu không con gái của Lâm quản gia cũng không mất, đứa con cô cũng không mất. Điều không sai lầm duy nhất của cô chính là yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, ngoại trừ việc đó ra cô chưa bao giờ làm đúng. Mặc kệ trước đây anh làm gì cô đều lấy ra một đống lí do để khinh thường.

Lăng Hạo lái xe qua một khu chung cư cao cấp rồi dừng xe vừa quay đầu nhìn cô đang thất thần, anh cũng nhìn cô đến phát ngốc.

Tay anh vừa chạm đến mặt cô đã rụt về, hơi thở anh hơi gấp, qua hồi lâu, anh mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, mở dây an toàn mình ra.

" Thích không? "

"Rất thích. "

" Đừng nghĩ là tôi đang cầu hôn cô, thuận tiện thì mua thôi."

" Đây là đặt mua không phải sao?". Mộc Hoa nhìn chữ MH trên chiếc nhẫn cô cứ tưởng là tên của cô chứ.

"Tên nhãn hiệu thôi. Sao. Cô muốn lấy tôi?"

Nhìn vẻ mặt phát ngốc đến ngượng của cô Lăng Hạo không ngừng châm chọc, anh nghiêng người định mở dây an toàn cho cô thì phát hiện cây cổ thụ ven đường đang lay chuyển ngã rạp xuống đường cách chiếc xe của họ không xa. Lăng Hạo bấm cho chiếc ghế cô nằm xuống thật sát xuống mép, nhìn cái cây to đùng kia không ngừng đến gần chiếc xe hướng về phía Mộc Hoa mà ngã xuống, Mộc Hoa nhìn theo đuôi mắt của Lăng Hạo bất ngờ sau đó là hoảng sợ, cơ thể run bần bật, đôi mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy kịch liệt. Sau đó cơ thể nào đó ôm lấy cô, cái đầu bị người đó nắm lấy đẩy xuống, anh mạnh mẽ lấy thân mình chống lên, cây ngã xuống trước mui xe, kính vỡ đâm sâu vào lưng anh. Lăng Hạo kiểm tra tình trạng của Mộc Hoa, ngoài việc bị anh đè lên cô không có tổn thương gì. Cơ thể anh cân đối nhưng anh rất cao, cân nặng cũng vậy, anh cứ thế đè lên cô thế này cô căn bản chịu không được lâu. Cơ thể mềm mại của cô không nhúc nhích, cô chật vật dưới thân anh, hít thở cũng khó khăn, bên trong rất tối, người anh khẽ động, tay nắm vô lăng ướn người lên, nhắm hai mắt lại kéo cơ thể ra xa cô, miệng bình tĩnh hỏi:" Em có sao không? "

Mộc Hoa khẽ ưm một tiếng, Lăng Hạo đã đổ tầng mồ hôi, mảnh vỡ bén nhọn đâm một khắc càng sâu, cơ thể anh có chút suy yếu. Cả hai đều nghe tiếng nhốn nháo bên ngoài, nhân viên an ninh cũng đến dịch chuyển cây đó ra, nhưng vì cây khá lớn, vận chuyển ra gặp khá nhiều khó khăn.

Anh bắt đầu ho khan, Mộc Hoa không nhịn được đưa bàn tay ra định sờ vai anh nhưng bị anh tóm lại:" phía trên có nhiều mảnh vỡ, đừng cử động."

Nghe giọng nói anh không bình thường, cô khẩn trương, hơi thở anh yếu đi:" Không sao, một chút sẽ ổn."

Mộc Hoa ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, vừa khóc vừa nói:" Máu..... Anh chảy máu."

Cô đưa tay lên vai anh phát hiện tay dính chất lỏng sềnh sệt, môi run run, cơ thể liền đông cứng.

Nước mắt chực trào ra, thúc thích nhìn anh đang chống lên cơ thể mình, tim cô như bị ai đó bóp chặt.

"Đồ ngốc. Anh nhích xuống đi."

"Mộc Hoa.. anh yêu em."

Cô tức giận, nói không ra hơi nhìn anh dần dần nhích xuống, Lăng Hạo cảm thấy cả cơ thể như đông cứng, lại toát ra rất nhiều mồ hôi, anh cảm nhận mình đang chảy rất nhiều máu, trước nay ngoài việc cô đâm anh nhát dao kia ra, anh chưa từng bị chảy máu như này.

Giọng anh khàn khàn, ho khan một tiếng.

"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta xem phim không, anh dùng một sợi dây đại dương xanh để đổi lấy tấm vé đấy của Nara."

"Không phải tình cờ sao?"

"Năm ấy anh chưa từng nghĩ sẽ yêu em đến thế. Đến khi đêm đó anh và em xảy ra quan hệ, anh cũng không nghĩ đến, chỉ đến lúc anh quyết định đi theo em, anh đã quyết tâm bảo vệ em cả đời."

Lăng Hạo nhìn cô, đáy mắt nóng lên, anh nhìn cô khóc lóc mà đau lòng. Anh cúi xuống, đè lên môi cô dây dưa, răng môi quấn quýt, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng mà hôn lấy, anh luyến tiếc hôn từng vị trí trên mặt cô ướŧ áŧ. Mảnh vỡ đâm càng sâu, nhánh cây cũng đâm vào vai anh đau rát, không một luồn gió thổi đến, cả một bầu trời âm u. Mắt anh dần tối đi, mi tâm nhíu chặt muốn dùng một chút sức để mở ra nhưng hoàn toàn không thể, toàn thân khô khốc.

Mộc Hoa chết lặng nhìn anh, giống như anh cho cô lời từ biệt cuối cùng, cô không phải đã từng muốn gϊếŧ anh, gϊếŧ cả nhà anh, nhìn anh đau đớn sống không bằng chết sao? Sao cô lại đau đến thế này.

"Lăng Hạo anh không được chết."

Mắt anh vẫn nhắm chặt. Cơ thể lạnh lẽo đông cứng. Nhưng vẫn thì thào bên tai cô.

"Em phải sống tốt, đừng cảm thấy có lỗi với anh, anh tình nguyện dùng mạng bảo vệ em."

Mộc Hoa dùng sức ôm anh, lắc đầu:" Anh là đồ xấu, không được đi."

Máu anh không ngừng chảy đến lúc này cũng khô đi.

"Em yêu anh, thật sự yêu anh. Chỉ cần anh tỉnh lại, em làm gì cũng được."

Chỉ một mình cô nghe thấy, anh đã không còn mở mắt.

Nhân viên cứu hộ lấy được cây ra, dùng thiết bị lấy hai người ra ngoài, chân anh bị cây đó đè xuống, lưng bị mảnh vỡ đâm sâu. Bộ lễ phục của anh nhuốm màu đỏ, hô hấp cô cũng khó khăn, trước mắt là một mảng tối om.