Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 50

[Sáng hôm sau]

Lưu Tuệ khó khăn mở mắt ra chỉ cần hơi cử động một chút là khắp người đau nhức đặc biệt là bộ vị khó nói kia. Gỡ cánh tay đang vắt bên hông mình ra, Lưu Tuệ chông tay cố hết sức ngồi dậy. Nhưng vết cắn cùng hồng ngân trên người khiến y cảm thấy có chút đau lại có chút ngứa, cùng với cảm giác nhớp nháp giữa hai chân như có như không nhắc nhở Lưu Tuệ. Khiến cho y nhớ đến những chuyện xảy ra hôm qua.

Cứng ngắc quay sang nhìn người đang ngủ ngon trên giường, khóe miệng giãn ra biểu thị sự thoải mái của mình. Lưu Tuệ lại cảm thấy đau đầu, sau chuyện xảy ra hôm qua Lưu Tuệ vô pháp tự lừa dối huyễn hoặc bản thân mà nghĩ Diệp Minh chỉ là một đứa con nít.

Lưu Tuệ có chút bối rối chuyện ngày hôm qua xảy ra là ngoài ý muốn, biểu hiện của Diệp Minh cũng rất kì lạ. Nhưng cái khiến Lưu Tuệ băn khoăn nhất lại chính là cảm xúc của mình lúc này. Hôm qua cũng có thể tính là Diệp Minh đã ép buộc y đáng lí ra mình phải căm hận mới phải. Nhưng ngoài chút bối rối trong lòng, bản thân vẫn không thể nào ghét bỏ được Diệp Minh vậy là sao?

Mang tâm trạng phức tạp, Lưu Tuệ lung lay xuống giường muốn tránh mặt Diệp Minh một lúc. Không ngờ mới ra sảnh nhà đã gặp Diệp lão phu nhân tươi như hoa gọi vào uống trà. Lưu Tuệ đành vào trong dùng trà với nàng, khi ngồi xuống ghế đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại vì đau.

Diệp lão phu nhân thu hết tất cả vào trong mắt, tậm trạng tốt chọn vài loại bánh ngon để vào đĩa nhỏ rồi đắt trước mặt Lưu Tuệ. Ngượng ngùng ăn bánh, Lưu Tuệ không dám nhìn thẳng mặt của vị phu nhân trước măt. Cứ cảm thấy nàng ấy cười tươi như vậy là vì đã biết được gì đó.

Diệp lão phu nhân tất nhiên là biết chuyện hôm qua tiếng động hai người gây ra không nhỏ. Sáng sớm Vương bà tử đã mặt mày hớn hở đến báo chuyện cho bà rồi. Diệp lão phu nhân cũng rất muốn hỏi han Lưu Tuệ một hồi. Nhưng dù sao Lưu Tuệ cũng là nam nhân nhắc tới việc này cũng không hay, có thể làm cho Lưu Tuệ thấy khó xử nên bà đành nghẹn một bụng tò mò.

Ánh mắt bà không nhịn được đảo quanh dấu vết mờ ám còn lưu lại trên cái cổ được bọc kín của Lưu Tuệ. Con trai mình cuối cùng cũng thực sự lớn rồi. Diệp lão phu nhân hài lòng nghĩ lát nữa hỏi đại phu ít thuốc để con dâu không bị thương. Nhìn cách nó đi đứng và ngồi có vẻ không thoải mái, có nên làm cho nó một miếng đệm lót không nhỉ?

Lưu Tuệ khó khăn ngồi uống trà, không biết suy nghĩ của vị mẹ chồng quý phái trước mắt đã thoát cương chạy tới tận phương trời nào.

Diệp Minh ngủ đủ, tỉnh dậy xờ xờ bên cạnh nhưng không thấy Lưu Tuệ đâu cũng không thấy hơi ấm quen thuộc còn lưu lại trên chăn đệm. Rõ ràng là người đã rời đi một lúc lâu rồi, Diệp Minh không nhịn được có chút hốt hoảng. Nhớ đến lần đầu Lưu Tuệ giúp mình cũng là như vậy không thấy đâu, tránh không muốn gặp mình.

Đối với chuyện ngày hôm qua Diệp Minh không nhớ rõ ràng lắm, vò đầu cả buổi cũng không hiểu được lí do tại sao mình lại đi cắn tức phụ. Mơ màng nhớ tới hôm qua tức phụ có vẻ đau, chắc là mình cắn tức phụ đau, tức phụ giận mình rồi.

Vội vàng trèo xuống giường, quần áo còn chưa chỉnh tề Diệp Minh đã chạy ra ngoài. Định bụng muốn tìm Lưu Tuệ để nhận sai, Diệp Minh nước mắt lưng trong một chân còn chưa mang giày hớt hải chạy ra khỏi phòng.

Diệp lão phu nhân và Lưu Tuệ đang nói chuyện thì thấy Diệp Minh bộ dạng không chỉnh tề chạy qua. Diệp lão phu nhân nhíu mày gọi : " Tiểu Minh con đi đâu đó? "

Diệp Minh nghe được mẫu thân mình gọi theo bản năng quay đầu lại, sau khi thấy Lưu Tuệ cũng đang ngồi đó. Mừng rỡ như điên chạy qua, Lưu Tuệ thấy Diệp Minh chạy lại hình ảnh chuyện hôm qua lại hiện về. Trong lòng nhộn nhạo vô thức quay mặt qua chô khác.

Diệp Minh thấy Lưu Tuệ nhìn qua hướng khác trong lòng rơi lộp bộp, nước mắt lưng trong lo sợ cực kì nhào qua nắm tay Lưu Tuệ gấp gáp nói : " Tức phụ ta sai rồi...hu hu ta không nên cắn tức phụ...đừng không để ý ta hu hu... "

Diệp lão phu nhân và mấy người làm trong phòng nghe đến đây đôi tai khẽ động nhướng người lên một chút để hóng chuyện. Lưu Tuệ nghe Diệp Minh nói mặt lúc trắng lúc đỏ vội vàng bịt miệng y kéo đi. Diệp Minh nước mắt ngắn dài bị tức phụ kéo trở về phòng.

Sau khi trở về phòng Diệp Minh nắm chặt tay áo Lưu Tuệ, như là sợ y sẽ đi mất. Nước mắt chảy không ngừng, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Lưu Tuệ đỡ trán, người bị khi dễ là mình có đúng hay không?

Đành ngồi xuống, mỗi lần mở miệng lại đυ.ng phải bộ dạng đáng thương của Diệp Minh. Qua một lúc Lưu Tuệ đành phải buông tay đầu hàng, nhưng cũng không muốn nhìn mặt Diệp Minh. Hai người ngồi im lặng một lúc lâu, Diệp Minh len lén nhìn Lưu Tuệ rồi lấy lòng nói : " Chè sen tức phụ nấu cho ta ngon lắm ta thích lắm"

Lưu Tuệ đang buồn bực nghe vậy nhướng mày hỏi lại : " Chè sen? "