Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 69

“Ngươi phải hiểu được, Trần Vĩ đấu không thắng được vì cả nhà chúng ta không thích hắn, nhưng mà Lâm Phàm không giống, hắn chính là thân đệ đệ của chúng ta. Cho dù tiểu tử kia đối với ta có địch ý, thậm chí nói năng xằng bậy, ta cũng không tức giận được với hắn, nếu là bình thường có người đắc tội với ta, có thể có kết cục tốt sao?”

“Có đúng hay không ta chỉ cần mang hắn về là biết, tiểu tử này chắc chắn có thể thu

phục được tam đệ, còn đấu cái rắm. Đây mới chính là chân chính người Trần gia chúng ta, người khác làm sao có thể so sánh với người Trần gia chúng ta, nhưng là có một điều, nhà của chúng ta đoàn kết, rất rất đoàn kết. Tuyệt đối sẽ không cho phép huynh đệ tương tàn, cho nên cho dù không thích Trần Tuấn, chúng ta cũng không động đến hắn. Hiện tại ta mới hiểu được. Vì sao ta và tam đệ lại chán ghét Trần Tuấn như vậy, tiểu tử kia căn bản không phải là đệ đệ của chúng ta, tiểu tử có vận khí nghịch thiên này mới chính là đệ đệ của Trần Uy, chuyện này nếu như ta không mở miệng, ngươi cũng không được nhắc tới với bất kỳ ai, chôn chặt ở trong lòng cho ta, coi như không biết.”

“Vâng, đại tướng quân.” Mưu sĩ lau mồ hôi trên trán đáp ứng nói, hắn như thế nào lại không nghĩ tới đại tướng quân thế nhưng lại để ý tiểu tử Lâm Phàm như vậy, trước đây Trần gia không phải chán ghét đứa nhỏ mất tích kia, mà là lúc trước người nhận về cơ bản là giả, cho nên cho dù nhóm hắn không biết, vẫn là mơ hồ bài xích Trần tiểu thiếu gia giả mạo kia.

Trần Uy đột nhiên lại mở miệng nói: “Ngươi nói hắn làm sao lại chán ghét ta như vậy, có phải là biết cái gì hay không, nếu không làm sao lại chán ghét ta, thật sự là không có lý do gì.”

Trần Uy sau khi nghe lời nói của mưu sĩ, lập tức liền buồn rầu, đánh giặc thì hắn rất rành rẽ, nếu mang đi dỗ đệ đệ, đệ đệ cần dỗ sao, hai đệ đệ ở trong nhà hình như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng dỗ qua, không nghe lời trực tiếp liền đánh đòn, một đám liền dễ bảo hơn rất nhiều, ai dám đối nghịch với hắn, không cho hắn mặt mũi.

Nhớ tới vẻ mặt của tiểu tử Lâm Phàm đối với hắn, sắc mặt của Trần Uy liền trở nên xanh mét, chẳng lẽ hắn thật sự phải đi học dỗ đứa nhỏ. Hắn nhớ rõ Triệu Hàm hình như là sờ đầu Lâm Phàm, vừa dỗ vừa trấn an, chẳng lẽ hắn còn phải đi theo học Triệu Hàm những thứ ấy, Trần Uy nghĩ tới cảnh tượng ấy cả người liền run rẩy, đầu toàn mồ hôi lạnh, động tác như vậy hắn khẳng định là không học được, hắn đã quen với trực tiếp hạ mệnh lệnh rồi.

Trần Uy căn bản không cẩn thận suy nghĩ đến điểm mấu chốt, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm là tiểu tình nhân, tiểu tình thú, thực chất tính tình Lâm Phàm đối với ai cũng rất trẻ con, tính tình bộc phát cũng phải xem người. Đối với Trần Uy Lâm Phàm xem như mặc kệ, lại càng sẽ không tức giận, không thể không nói là Trần Uy suy nghĩ quá nhiều.

“Tướng quân thực không muốn mang hắn trở về sao?” Mưu sĩ nhìn sắc mặt Trần Uy không tốt đang lâm vào trầm tư nói.

Trần Uy phục hồi tinh thần liếc mắt nhìn thuộc hạ bên người gật đầu nói: “Bây giờ không phải thời điểm, chờ đúng thời cơ tự nhiên sẽ dẫn hắn về, tiểu tử này không tồi, một mình bên ngoài có thể xây dựng nên đại gia nghiệp, so với hoàn khố ở kinh thành còn lợi hại hơn, so với tam đệ còn mạnh hơn rất nhiều, có lẽ nên để cho hắn đọc thêm nhiều sách, tiểu thế tử tương lai của Trần gia lại là một thương nhân cũng không tốt.”

Mưu sĩ trở mặt xem thường, người còn chưa có nhận trở về, tướng quân làm sao đã bắt đầu muốn thế này thế nọ. Hiện tại ngài và hắn cũng không có nửa điểm quan hệ, phải khuyên như thế nào để đối phương đi đọc sách, đây không phải là đang nói đùa sao! Huống chi người ta còn đối với ngươi có địch ý, trước tiên ngươi phải nghĩ cách tiếp cận với người ta trước được không.

Mặc kệ mưu sĩ của Trần Uy có ý tưởng gì, thì trước hết Trần Uy cũng phải tiếp cận Lâm Phàm trước, đây chính là đệ đệ nhà bọn họ yêu thương nhất, suốt hai mươi mấy năm không gặp, còn bị người khác thay mận đổi đào, nghĩ lại tiểu đệ đệ ở bên ngoài chịu rất nhiều cực khổ, liền cảm thấy rất đau lòng. Với đức hạnh của Lâm gia, như vậy cũng không đối tốt với đệ đệ, nếu không cũng sẽ không nghĩ biện pháp hãm hại đệ đệ như vậy, kỳ thật Trần Uy cảm thấy Lâm gia rất ngu xuẩn, nếu thật sự chăm sóc đệ đệ thật tốt, việc gì phải sợ Trần gia không giúp đỡ Lâm gia, nhưng mà bây giờ, đừng nói đến bọn họ sẽ cảm kích Lâm gia đã nuôi dưỡng đệ đệ, hiện tại hắn chỉ muốn xé xác những tên hỗn đản kia.

Thành Nam Dương bị đồ sát, nếu không phải vận khí đệ đệ tốt, nói không chừng bọn họ sẽ cùng tiểu đệ âm dương cách biệt, thúc sao mang theo tam đệ chạy trốn, tiểu đệ mới vừa sinh hạ không có cách nào mang theo, chỉ có thể để ở một nhà nông nuôi dưỡng. Chính là như thế nào cũng không nghĩ tới thúc sao vừa mới tới Đại Hạ không lâu, còn chưa hoàn toàn học được ngôn ngữ đại hạ, mà nghe hiểu cũng thật không tốt, nghe lầm thôn Lâm gia ở trấn Bán Lý thành Nam Dương thành thành Nam Tường, khiến bọn họ tìm kiếm rất nhiều năm cũng không tìm được manh mối, mãi cho đến khi Lâm gia mang theo Lâm Cảnh Thành đến thành Nam Tương tham dự cuộc thi, bọn họ mới có thể tìm thấy người, nhưng lại không nghĩ tới người nhận trở về lại là giả.

Trở lại trong doanh trướng, Lâm Phàm ăn uống no đủ khí lực cũng có bắt đầu không an phận, Triệu Hàm lo lắng hôm nay số lần Lâm Phàm làm rất nhiều, khuyên can mãi cuối cùng Lâm Phàm đồng ý mát xa toàn thân một lần, đợi đến thời điểm Lâm Phàm mơ hồ buồn ngủ, mới hậu tri hậu giác phát hiện bị Triệu Hàm lừa qua, nhưng lúc này thân thể hắn được mát xa đến mềm nhũn mắt không mở ra nổi, chỉ có thể không cam lòng mà nhắm mắt ngủ.

Có thể biết được ngày hôm sau Lâm Phàm tỉnh dậy sẽ mất hứng như thế nào, ầm ĩ Triệu Hàm từ sáng sớm liền không thể rời giường, may mắn trong doanh địa lúc này cũng rất náo nhiệt, ngay khi Lâm Phàm lại muốn tiếp tục thêm mấy hiệp nữa, bên ngoài doanh trướng liền truyền đến thanh âm của binh lính đưa tin. Không cần phải nói chính là tìm Lâm Phàm hỗ trợ, cho dù Lâm Phàm nói không thể thí nghiệm ở chung quanh doanh địa, vậy thì tìm một địa phương xa một chút làm thí nghiệm.

Tối hôm qua sau khi Trần Uy trở về liền lập tức chạy tới đoạt một nửa nhiệm vụ của Cơ đại tướng quân, lão thống soái nghe Trần Uy nói hắn muốn học tập thí nghiệm, cũng nghĩ có Trần Uy hỗ trợ cũng tốt, dù sao sau khi Trần Uy trở về sẽ đem những thứ hắn học được áp dụng vào trong quân doanh của hắn.

Lâm Phàm sẽ không cưỡi ngựa, Triệu Hàm hỏi binh lính đưa tin nơi thiết lập phòng ngự, hắn sẽ đưa Lâm Phàm sang đó, khi binh lính đưa tin nhìn thấy quân áo của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đều không có mặc chỉnh tề, liền hiểu hai người còn chưa rửa mặt ăn cơm, vì thế đem địa chỉ cấp trên nói cho Triệu Hàm, mời Triệu Hàm nhanh chóng mang Lâm Phàm qua hỗ trợ.

Triệu Hàm đương nhiên là gật đầu, sau nửa canh giờ nhất định sẽ đến, sau đó hai người vội vàng rửa mặt, Triệu Hàm cho Lâm Phàm ăn một tô mi uống thêm mấy ngụm nước, Lâm Phàm đương nhiên là không được ăn no liền kháng nghị, buổi sáng liền náo loạn một hồi, thể lực tiêu hao gần như không còn đương nhiên là cần bổ sung, cố tình Triệu Hàm lại không cho hắn ăn no, thật buồn cười.

Triệu Hàm bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Lâm Phàm, nói với Lâm Phàm lát nữa phải cưỡi ngựa, nếu như ăn thêm da giày sẽ khó chịu. Lâm Phàm nửa tin nửa ngờ phản bác vì sao ngươi ăn nhiều như vậy sao lại không có chuyện gì, Triệu Hàm cười ngặt nghẽo, hắn sớm đã quen, cho dù có xóc nảy cũng không khó chịu, nhớ lại ban đầu khi mới tới bắc cương, chỉ cần vừa mới ăn cơm xong mà đi cưỡi ngựa, Triệu Hàm liền chịu không ít khổ.

Lâm Phàm nghe xong những lời này cũng không cậy mạnh, hơn nữa Triệu Hàm lại cam đoan tới địa phương kia rồi sẽ săn thú nướng cho hắn ăn, Lâm Phàm liền không có vấn đề gì nữa.

Ra khỏi doanh trướng hướng tới chuồng ngựa, Lâm Phàm kỳ quái hỏi Triệu Hàm A Thiết chạy đi đâu, từ giữa trưa ngày hôm qua Lâm Phàm cũng không có gặp lại A Thiết, tiểu tử này không phải là mất tích đó chứ.

Triệu Hàm nghe xong cười nói, nói cho Lâm Phàm A Thiết cùng đi huấn luyện với A Lỗi, tiểu tử kia không thích đại đao, A Thiết chuẩn bị sau này đi theo hắn đánh giặc.

Lâm Phàm nghĩ nghĩ có chút buồn rầu nhìn Triệu Hàm nói: “Ta ban đầu đáp ứng người nhà A Thiết, dẫn hắn tới đây chính là vì sửa chữa binh khí cho ngươi, hiện tại hắn lại đi đánh giặc ta phải ăn nói như thế nào với người nhà của hắn.”

“Ngươi cũng không cần lo lắng, ta thấy tiểu tử A Thiết kia cũng có chút bản lĩnh, khí lực cũng lớn, tên bắn cũng chuẩn cũng xa, ta sẽ để cho thân vệ chăm sóc hắn nhiều hơn, vận khí của hắn cùng ngươi cũng không sai biệt lắm, ở kính hồ thế nhưng có thể bình yên vô sự trở về, tin tưởng tiểu gia hỏa kia ở trong quân doanh lăn lộn vài năm, làm tướng quân thì khó nói, thế nhưng làm một thống lĩnh thì cũng không thành vấn đề.” Triệu Hàm vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm cười nói.

Lâm Phàm nghe xong lời

nói của Triệu Hàm, này coi như là một loại cam đoan, tuy rằng nói trên chiến trường có một số việc rất khó nói, nhưng có lời nói của Triệu Hàm, hắn trở về cũng có thể ăn nói với người nhà của A Thiết. Nếu như A Thiết thực sự có thể trở thành một thống lĩnh, tin tưởng người nhà A Thiết cũng sẽ biết ơn hắn, hơn nữa Lâm Phàm có cảm giác, tuy bộ dạng A Thiết vô tâm vô phế, nhưng không sống đến bảy tám mươi tuổi thì ông trời sẽ không nhận.

Lâm Phàm lần đầu tiên được cưỡi ngựa của Triệu Hàm, đây là một con ngựa rất thông minh, đối mặt với Lâm Phàm thế nhưng không bài xích hắn, đến ngay cả Triệu Hàm cũng không thể tin được, ngày thường trừ những thân vệ của hắn, những người khác tiếp cận sẽ bị Kinh Lôi công kích.

“Phàm tử Kinh Lôi thực thích ngươi, trước kia ta không đưa ngươi đi cưỡi nó vì lo lắng nó cáu kỉnh, hiện tại xem ra là không có vấn đề gì. Lại đây, đưa tay ra.” Triệu Hàm nhảy lên người Kinh Lôi cười hướng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm cầm tay Triệu Hàm, thời điểm được Triệu Hàm kéo lên trên lưng ngựa Kinh Lôi liền chạy ra bên ngoài, Lâm Phàm còn chưa ngồi xong, hô to một tiệng trong miệng đã đầy gió.

Tiếng cười của Triệu Hàm từ phía sau truyền tới, kẹp bụng ngựa run lên dây cương, lúc này Triệu Hàm mới ở bên tai Lâm Phàm nói: “Đem miệng ngậm lại, nếu không nuốt phải nhiều gió như vậy, bụng sẽ rất khó chịu.”

Một tay Lâm Phàm túm tay Triệu Hàm, một tay chặt chẽ che miệng, lúc này hắn đã cảm thấy được xóc nảy từ trên lưng của Kinh Lôi, tốc độ này xóc nảy cũng không giảm bớt, mông liền truyền đến cảm giác tê dại, đáng tiếc chẳng được bao lâu Lâm Phàm liền cảm thấy chịu không nổi. Hai bên sườn đùi bị lưng ngựa cọ xát, mà làn da của Lâm Phàm lại rất trơn mềm, rất nhanh liền truyền tới cảm giác nóng rát. Mây mưa ở trong phòng suốt đêm, chẳng những đùi của Lâm Phàm rất khó chịu, mà ngay cả bụng cũng bắt đầu tạo phản, hắn cảm giác có chút buồn nôn, hơn nữa bụng còn truyền tới cơn đau, giống như là đau sốc hông.

Cũng may tốc độ của Kinh Lôi rất nhanh, ngay tại thời điểm cảm giác không thoải mái của Lâm Phàm lên tới đỉnh điểm, Triệu Hàm liền hô một tiếng “Ngung…” Kinh Lôi rất nhanh liền dừng lại bước chân, Lâm Phàm cơ hồ là quay cuồng xuống ngựa, nếu không phải tay mắt Triệu Hàm lanh lẹ, mặt của Lâm Phàm có thể là đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Còn không đợi Triệu Hàm đỡ lấy Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức chạy tới bên cạnh một cái cây, đỡ lấy cây bắt đầu nôn khan, đồ ăn vừa rồi còn chưa kịp tiêu hóa, lúc này toàn bộ đều cùng cấp chất dinh dưỡng cho thực vật trên mặt đất.

Triệu Hàm nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phàm muốn nôn cả dạ dày ra ngoài, lập tức liền đi đến bên người Lâm Phàm lo lắng hỏi: “Phàm tử ngươi không sao chứ, uống một ngụm nước súc miệng sẽ dễ chịu hơn một chút,” tay còn đưa qua một cái khăn để cho Lâm Phàm lau miệng.

“Không có việc gì, đã tốt hơn rất nhiều, chúng ta đã tới nơi chưa, làm sao lại không nhìn thấy ai,” Lâm Phàm giơ lên túi nước uống một ngụm, súc miệng xong lại uống thêm một ngụm nữa, lúc này còn hơi khó chịu, Lâm Phàm cũng không dám uống nhiều.

Triệu Hàm chỉ vào eo núi phía trước nói: “Ở phía trước, ta thấy ngươi khó chịu nên để ngươi xuống ngựa trước.”

Lâm Phàm gật gật đầu, vừa rồi hắn quả thật rất khó chịu, nếu Triệu Hàm không ngừng ngựa, không chừng hắn sẽ trực tiếp ói ở trên lưng ngựa, vậy thì khẳng định sẽ có một niềm vui lớn, nói không chừng sau này Kinh Lôi sẽ không cho hắn cưỡi nữa. Lâm Phàm đột nhiên nhìn thấy Kinh Lôi chui vào trong rừng, liền nghi hoặc hỏi Triệu Hàm: “Kinh Lôi không cần buộc lại sao? Nếu nó chạy mất thì làm sao đây, tuy rằng nhìn cũng không phải rất xa, nhưng mà phải đi về như thế nào, đi bộ cũng tốn không ít thời gian.”

Triệu Hàm nhìn thấy Kinh Lôi đi vào trong rừng, biết Kinh Lôi đi ăn liền cười nói: “Không có việc gì, Kinh Lôi sẽ không đi xa, cách một trạm canh gác sẽ trở về, chúng ta đi qua xem Cơ đại tướng quân chuẩn bị như thế nào, ngươi tuy rằng biết không ít, nhưng cũng chưa từng thử nghiệm bao giờ, đừng nói nhiều nữa, để cho Cơ tướng quân cùng mưu sĩ của hắn suy nghĩ là được.”

Triệu Hàm nói đúng, nếu như biện pháp của Lâm Phàm xảy ra vấn đề, hiện tại với năng lực của hắn nếu như cấp trên trách tội xuống, hắn cũng không có cách để bảo vệ Lâm Phàm, cho nên cách tốt nhất chính là để cho Lâm Phàm cung cấp cách làm, để cho Cơ tướng quân tự mình suy nghĩ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách tội Lâm Phàm, Triệu Hàm vẫn lo lắng Lâm Phàm bị liên lụy.

Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Hàm lo lắng liền an ủi nói: “Triệu Hàm ngươi đừng lo lắng, ta lại không ngốc, ta biết phải là như thế nào, ta có ngươi cùng đứa nhỏ, làm sao lại ngu ngốc đi tìm rắc rối. Được rồi chúng ta đi nhìn xem, mặc kệ Cơ tướng quân muốn như thế nào, ta cũng sẽ không cung cấp nhiều ý kiến, dù sao chính là nhìn ở trên sách ra, dùng như thế nào thì để cho bọn Cơ tướng quân nghĩ cách là được.”

Có lời nói của Lâm Phàm Triệu Hàm tự nhiên là không cần lo lắng như vậy, đợi hai người đi đến địa phương kia, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang cầm cây búa cùng cọc gỗ, còn có người đang cầm xẻng xúc đất, đang ở bên kia dựa theo chỉ huy mà đào hố.

Lâm Phàm nhìn thấy một đám người mù quáng làm việc, lập tức mở miệng hướng Cơ đại tướng quân gọi: “Các ngươi đào hố đóng cọc gỗ, nhớ rõ làm ký hiệu thật tốt, đừng để người nhà cũng bị hãm hại, đây cũng không phải là việc nhỏ, sẽ chết người.” Lời của Lâm Phàm vừa nói ra, người ở bên người Cơ đại tướng quân được phân công ra không ít, bắt đầu làm ký hiệu, tránh cho người một nhà cũng trúng chiêu.

Tại thời điểm Cơ đại tướng quân đi tới muốn hỏi Lâm Phàm, nửa đường liền xuất hiện một người mà Lâm Phàm không thể tưởng tượng được, người này lần trước không phải rất là khinh thường hắn hay sao? Như thế nào lần này lại đến trước mặt hắn, giống như lần trước cưỡi trên một con tuấn mã màu trắng, vẻ mặt cười mỉm nhìn hắn, Lâm Phàm đột nhiên rùng mình một cái, ánh mắt của người này là có ý gì, nếu không phải biết Trần Uy là một nam nhân chân chính, Lâm Phàm sẽ cảm thấy người này có phải hay không là yêu hắn, ánh mắt kia cũng quá nóng rực.

“Này

ngươi muốn làm gì, chúng ta không quen nhau,” Lâm Phàm lập tức hướng Trần Uy gọi, bộ dạng kia ngoại trừ ghét bỏ thì không có gì khác.

Trần Uy nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm ghét bỏ, cũng không có tức giận, lập tức nhảy xuống ngựa cười nói: “Làm quen một chút ta là Trần Uy, là Tư Mã đại tướng quân của kiêu kỵ doanh thống soái năm vạn kỵ binh, cùng năm vạn bộ binh.”

Trên đầu Lâm Phàm

hiện lên ba vạch đen, ai chẳng biết ngươi là đại tướng quân, đây là chạy tới trước mặt hắn khoe khoang sao? Thật sự là nhàm chán không có việc gì làm, hơn nữa Lâm Phàm cảm thấy hôm nay chỉ số thông minh của Trần Uy giảm mạnh, đây là ý tưởng không dứt của Lâm Phàm, ngay cả mưu sĩ đi theo bên cạnh cũng phải đen mặt, hôm nay chỉ số thông minh của tướng quân nhà bọn họ đã giảm xuống âm, bộ dạng cười rộ lên có chút ngu xuẩn.

Sau đó Lâm Phàm liền bị sự nhiệt tình dị thường của Trần Uy lôi kéo đi khắp nơi, chốc lát nói ở đây đào hố, chốc lát lại nói ở nơi này đóng cọc gỗ buộc dây thừng, khiến cho đầu của Lâm Phàm đau nhức không thôi, mà Triệu Hàm còn cố tình nói muốn đi săn thú. Kết quả tự nhiên là không cần ở đây đào hố đóng cọc gỗ, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm bị Trần Uy lôi kéo đi săn thú, lưu lại Cơ đại tướng quân hướng Trần Uy kêu to, còn chưa có làm xong, mới làm được một nửa cư nhiên liền bỏ đi, người trẻ tuổi này qua nhiên không thể dựa vào.

Mấy ngày sau đó Lâm Phàm đều bị Trần Uy tìm các loại lý do để kéo ra ngoài, đương nhiên trong đó hẳn là không thể thiếu Triệu Hàm, đây thật sự là quấy rầy cuộc sống vợ chồng son của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, tạo cho bọn hắn rất nhiều phiền phức, bởi vì Trần Uy rất có khả năng xuất quỷ nhập thần, có lần hai người đang ở thời điểm quan trong Trần Uy liền xuất hiện, kết quả tên kia cũng không biết phi lễ chớ nhìn, còn tán thưởng thân thể gầy teo suy yếu của Lâm Phàm, thật không ngờ công phu trên giường lại lợi hại như thế.

Lâm Phàm tức giận liền nói ra một câu, hỏi Trần Uy có muốn thử xem không, kết quả tên Trần Uy bệnh thần kinh này, còn thật sự lắc đầu, nói bọn họ là nam tử như vậy thì không tốt, hắn cũng không thể cướp đoạt phu tế nhà người ta, khiến Lâm Phàm tức giận đến đen mặt.

Triệu Hàm đối với Trần Uy cũng không còn cách nào, quan chức của người này so với hắn lớn hơn, thực lực cũng không yếu hơn hắn, cho dù nói đến chỗ lão thống soái, lão thống soái còn nói lời thấm thía với Triệu Hàm, nhịn đi, tiểu tử Trần Uy này ở kinh thành có chỗ dựa không nhỏ, trước mắt chỉ là quấy rầy cuộc sống của hai người mà thôi, cũng không có làm ra chuyện cướp phu tế nhà người ta, lão thống soái chỉ có thể nói Trần Uy vài câu, nhưng một câu ta cùng tiểu tử kia có duyên, còn muốn tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Phàm, khiến cho Lâm Phàm thay đổi cách nhìn với hắn một chút.

Vì thế lão thống soái cũng không có cách nào, Lâm Phàm rất không thích chuyện này, hai

người bắt đầu trốn trốn hy vọng không bị Trần Uy quấy rầy, vừa mới bắt đầu thành công vài lần. Thế nhưng sau khi bị Trần Uy phát hiện, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm thấy không có biện pháp tránh thoát, chỉ có thể dựa vào Kinh Lôi bỏ rơi Trần Uy.

Ngựa của Trần Uy tự nhiên cũng là ngựa tốt, nhưng là từ mã xa huấn luyện ra, cùng với Kinh Lôi là con ngựa hoang thì kém một chút, cho nên người trong doanh địa đều nói, gần đây đầu óc Trần Uý đại tướng quân co giật, coi trọng Triệu Hàm cùng Lâm Phàm, cả ngày xuất quỷ nhập thần chạy theo hai người, sau đó mọi người còn đặt cược, xem Trần Uy coi trọng Triệu Hàm hay là Lâm Phàm.

Rất nhiều người đều đặt Trần Uy coi trọng Triệu Hàm, hai người đều là tướng lãnh, Triệu Hàm lại là ca nhi, thực lực rất mạnh. Cũng có người nói Trần Uý thích Lâm Phàm, liệt kê Trần Uy chưa từng thương hông nhan yêu lam nhan, không thích ca nhi lại thích tiểu tử, nếu không vì sao đến bây giờ còn chưa cưới vợ.

Dù sao gần đây trong quân doanh lưu truyền cái gì cũng có, lão thống soái vài lần đuổi Trần Uy đi, kết quả Trần Uy liền tìm hết cớ này đến cớ nọ, lại ở trong đại doanh không đi, lão thống soái liền hiểu được, chỉ cần tiểu tử Lâm Phàm này không đi, Trần Uy sẽ sống chết ở lại trong này.

Cũng may bẫy rập cũng đã chuẩn bị gần xong, Cơ tướng quân tìm rất nhiều địa phương, chuẩn bị rất nhiều bẫy rập, ngày thường bọn họ huấn luyện tuần tra sẽ tránh đi, nếu kỵ binh địch bắc dám mò qua, tuyệt đối sẽ tặng một kinh hỷ lớn cho bọn hắn hưởng thụ. Tuy rằng không thể thí nghiệm với kỵ binh, thế nhưng lần đại thắng này bọn họ còn có rất nhiều ngựa địch bắc, Cơ tướng quân đuổi chạy một lần, liền thấy được tuyệt đại uy lực, ngựa một khi sập bẫy liền té ngã, xương đùi của ngựa lập tức bị bẻ gãy, cẳn bản không thể xông lên.

Chuyện này đối với doanh địa tuyệt đối là bí mật, hơn nữa lão thống soái thông qua lời nói của Lâm Phàm cùng mưu sĩ điều chỉnh một chút, thực sự bắt được gian tế ở trong quân doanh, thế nhưng có hơn một trăm người, nếu tiếp tục để cho đối phương ẩn núp, nói không chừng còn có thể bò lên trên.

Mặc kệ là Triệu Hàm hay là Lâm Phàm, đến ngay cả Trần Uy cũng rất vừa lòng, gian tế bị bắt, chuyện của Lâm Phàm cũng sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, như vậy đối với an toàn của Lâm Phàm sẽ không có uy hϊếp gì.

Hôm nay Lâm Phàm nằm trên bãi cỏ ở mã tràng nhắm mắt dưỡng thần, hắn có chút buồn rầu, nghĩ tới càng ngày càng gần đến ngày về, hắn thật sự không muốn rời xa Triệu Hàm. Ánh mặt trời đột nhiên bị che, Lâm Phàm mở mắt, vẻ mặt nhất thời như táo bón, không phải Triệu Hàm mà là Trần Uy theo đuôi.

“Tránh ra, ngươi ngăn cản ta phơi nắng,” Lâm Phàm giở giọng xem thường nói.

Trần Uy rút một cây cỏ cũng giống như Triệu Hàm bỏ vào trong miệng nhai, cười dò hỏi: “Có gì không vui nói ra nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp một chút.”

Lâm Phàm liếc mắt một cái ngồi bên người hắn liếc mắt mở miệng nói: “Chỉ cần ngươi không xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ vui vẻ.” Tiếp theo Lâm Phàm đột nhiên ngồi xuống hướng tới Trần Uy hét lên: “Ta nói ngươi rốt cuộc là bị làm sao, không phải là thật sự yêu ta chứ, hay là Trần đại tướng quân chán ghét ta, cho nên nhất định muốn ta có ân tượng với ngươi nên muốn quấn quít lấy ta, làm ơn ta đã bị ngươi đánh bại, ngươi thật là đẹp trai thật là phong lưu, ngươi có thể đừng đi theo ta được không, chỉ còn có vài ngày nữa, ta còn muốn cùng Triệu Hàm trải qua hai ngày thanh tịnh đây.”

Trần Uy nhìn thấy Lâm Phàm đột nhiên nóng nảy, vội vàng mở miệng cười nói: “Phàm tử đừng kích động, ngoan đừng kích động, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, ta làm sao mà vì nguyên nhân như vậy mà quấn quýt lấy ngươi, ta chỉ cảm thấy nhìn ngươi thật thuận mắt, cho nên gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm liền muốn kết giao bằng hữu. Nếu như ngươi có chuyện gì không thể giải quyết, có thể tới tìm ta, nếu như không tiện thì ngươi cũng có thể nói với Triệu Hàm, ta sẽ giúp ngươi.”

“Không có chuyện gì lại đi xum xoe chắc chắn là có gian trá, ta ăn ngon ngủ tốt, có tiền không có chỗ tiêu, mới không có chuyện gì cần ngươi giúp đỡ đâu! Chỉ cần ngươi đừng nhìn chằm chằm ta, ta liền niệm a di đà phật.” Nói xong còn bái bai với Trần Uy, đùa khiến Trần Uy cười lớn.

Tiếp theo Trần Uy liền cùng Lâm Phàm nói chuyện phiếm, tuy rằng Lâm Phàm vẫn thấy Trần Uy không vừa mắt, nhưng lúc này cũng hiểu được người này cũng không có tâm tư ác độc gì, có thể là hâm mộ tình cảm của hắn và Triệu Hàm, cho nên thích tiếp cận bọn họ. Trần Uy kì thật cũng rất lợi hại, có thể cố gắng dấu diếm được ánh mắt của Lâm Phàm, khiến cho Lâm Phàm nghĩ hắn hâm mộ tình cảm của hai người mới quấn quýt lấy hai người.

Khi Lâm Phàm nói đến chuyện lừa được trong tay Trần Kiệt một ngàn lượng bạc, nói tới thành Nam Dương bị phản quân vây hãm, phản quân xâm nhập vào cửa hàng của bọn họ, hắn cùng Triệu Hàm cùng nhau gϊếŧ địch bố trí hiện trường đốt phòng ở trốn vào mất thất, Trần Uy vừa mới nghe thì rất hăng say, từ trước cho tới bây giờ Lâm Phàm cũng không hề nói với hắn những chuyện này.

Nhưng không nghĩ tới thời điểm Triệu Hàm cưỡi ngựa lại đây, sắc mặt của Triệu Hàm lại rất khó coi, hắn từ trên người Kinh Lôi nhảy xuống hai ba bước chạy tới trước mặt Lâm Phàm, tay đưa ra một phong thơ cho Lâm Phàm mở miệng nói: “Phàm tử xảy ra chuyện lớn, ngươi lập tức quay trở về Yến thành.”

Lâm Phàm đoạt lấy thư trong tay Triệu Hàm, nhìn thấy nội dung trong thư, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, Trần Uy bên cạnh liền âm thầm ảo não, ánh mắt còn liếc qua nhìn thấy Trương Dương xảy ra chuyện, khẩn cấp quay về.

Đối với Lâm Phàm cùng Triệu Hàm mà nói, Trương Dương chính là một pho tượng bảo hộ của bọn họ ở Yến thành, chỉ cần có Trương Dương ở, mặc kệ bọn hắn hay là Ngô gia, đều có Trương Dương chăm sóc, một khi Trương Dương gặp chuyện không may quyền lực bị cướp đi, mặc kệ là Ngô gia hay là sản nghiệp trong nhà hắn, bất cứ lúc nào đều có thể bị người đoạt mất.