Bạn Trai Xấu Xa

Chương 50: Kết Thúc

Trời sắc rợp một màu vàng chói mắt. Trong vườn hoa bướm bay đầy, từng chiếc lá xanh rung rinh trong gió, hương thơm hòa quyện. Trời đang độ thu sang, không khí chìm trong nắng vàng, mặt đất đầy cỏ tươi, phiến lá vàng rơi rụng đầy sân, cây hoa hòe đã trổ hoa.

Khu vườn ấy từ lâu đã vắng bóng người xem, vắng tiếng cười, vắng bàn tay mảnh khảnh, thường hay đuổi bướm, hái hoa. Châu Kiệt Phong lặng lẽ đứng trên lầu hai, mắt đăm đăm nhìn xuống khu vườn phía dưới. Hắn đang nhớ đến Tú Linh, nhớ đến người con gái khiến hắn yêu và rung động.

Nắng hắt qua song cửa cửa, phản chiếu vào phòng. Tà áo, mái tóc bay bay, đôi mắt Châu Kiệt Phong in hình của nắng, của lá, của gió và của hoa. Hắn đứng lặng lẽ như thế, đứng rất lâu, tâm tư phiền muộn, không vui.

Tú Linh đã thuộc về một người đàn ông khác, cô ấy đã có thai hơn bốn tháng. Hắn là một kẻ vô duyên trong tình yêu, là người đến sau. Hắn yêu Tú Linh, muốn lấy Tú Linh làm vợ. Hắn đã lừa dối Tú Linh, tìm đủ mọi cách giữ Tú Linh bên cạnh mình, nhưng trời không chiều lòng người, thứ gì không thuộc về mình, thì vĩnh viễn cũng không được.

Châu Kiệt Phong nhìn chăm chú luống hoa cúc đang trổ bông, từng cánh lá mỏng màu vàng đang rung rinh bay theo gió. Mùi hương hơi nồng và hắc bay vào mũi hắn.

Nhớ đến hoa cúc, Châu Kiệt Phong lại nhớ đến người con gái tên Đào Tuyết Viên. Còn nhớ hôm nào, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đến dự tiệc đính hôn của hắn, lúc ấy hắn có một cảm xúc khó tả, một niềm vui nho nhỏ, len lén ngấm vào tim.

Hắn không yêu Đào Tuyết Viên, chưa bao giờ yêu, đối với cô ta, hắn chỉ có thích, tình cảm vượt trên tình bạn một chút. Chuyện xảy ra ở khách sạn, hắn cảm thấy có lỗi với cô ta, muốn bù đắp cho cô ta, nhưng cô ta lại không cần, người mà cô ta yêu là Vũ Gia Minh, cũng giống như hắn yêu Tú Linh, cả hai đều là kẻ thứ ba trong tình yêu.

Khi biết Đào Tuyết Viên có thai, hắn vừa mừng vừa lo. Mẹ hắn từ lâu đã muốn có cháu bế bồng, mặc kệ hắn có yêu cô ta hay không, hắn cũng muốn giữ lại được con này, muốn cùng cô ta chăm sóc và nuôi dưỡng nó nên người, nhưng….

Châu Kiệt Phong sâu kín thở dài. Hơn ba tháng nay, không ngày nào hắn không tâm phiền ý loạn. Đứa bé đã mất rồi, Đào Tuyết Viên đã bị xẩy thai, cô ta còn dám cầm súng gϊếŧ người. Cũng may Tú Linh không có việc gì, nếu không hắn sẽ hối hận suốt đời. Hắn cho rằng vì hắn nên Tú Linh và Vũ Gia Minh mới gặp nhiều trắc trở như thế, nếu hắn không cố chấp muốn giữ Tú Linh bên cạnh mình bằng được, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước đường cùng này.

Hơn hai tháng vừa qua, hắn đã nghĩ thông suốt. Dù hắn không yêu Đào Tuyết Viên, cũng đã từng hận cô ta không biết quý trọng sinh linh bé nhỏ trong bụng mình, nhưng hắn vẫn muốn một lần đến trại giam thăm cô ta.

Đào Tuyết Viên hiện giờ đang bị giam giữ trong tù. Tòa án đã phán quyết cô ta tội mưu sát, mức tù gần 10 năm. Ông Đào đã thuê luật sự giỏi bào chữa cho cô ta nhưng không ăn thua. Với những bằng chứng mà Vũ Gia Minh đã thu thập được, cùng với tài hùng biện của luật sư riêng, Đào Tuyết Viên vẫn bị phán quyết mức án cao nhất. Nếu ông Đào không phải là một ông chủ lớn, có máu mặt ngoài xã hội, sợ rằng Đào Tuyết Viên đã phải lĩnh mức án tù chung thân rồi.

Bà Ngân Hoa từ sau khi biết được sự thật, biết Tú Linh bị mất trí nhớ, biết con trai mình đã lừa dối Tú Linh, bà trở nên thâm trầm và ít nói hẳn. Bà đã mong Tú Linh trở thành con dâu của mình biết bao. Ngỡ tưởng rằng lần này con trai sẽ tìm được hạnh phúc, sẽ nghiêm túc kết hôn nhưng thật không ngờ, tất cả chỉ là đóng kịch cho bà xem mà thôi.

Bà không trách Tú Linh đã quay trở về bên cạnh Vũ Gia Minh, cũng không trách Tú Linh không còn muốn lấy con trai bà nữa. Tú Linh không oán trách, không giận Châu Kiệt Phong lừa dối đã là may mắn lắm rồi. Tuy nuối tiếc vì Tú Linh không thể trở thành con dâu của mình, bà vẫn coi Tú Linh là con cháu trong nhà.

Buổi chiều hai mẹ con bà Ngân Hoa đến thăm Tú Linh.

Vũ Gia Minh không vui vẻ một chút nào khi phải tiếp hai mẹ con họ.

Trong phòng khách của nhà họ Vũ, bà Ngân Hoa thân thiết nắm lấy tay Tú Linh: “Con gái! Con đã có thai mấy tháng rồi? Con không ăn uống được gì đúng không? Sắc mặt của con kém quá, con đã gầy đi không ít.”

Một bên bà Ngân Hoa thao thao bất tuyệt, hỏi Tú Linh. Một bên Vũ Gia Minh và Châu Kiệt Phong âm trầm nhìn nhau.

“Cậu đã thuê luật sư giỏi nhất, dùng thủ đoạn để bắt Đào Tuyết Viên phải tù lâu thật lâu?” Châu Kiệt Phong nhìn vào mắt Vũ Gia Minh. Hắn không thể đọc được suy nghĩ trong đầu Vũ Gia Minh.

“Cậu đến đây vì cậu muốn cầu xin cho cô ta?” Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, ánh mắt hắn sắc bén như dao, lạnh lẽo như băng đá.

“Không phải. Tôi đến đây chỉ vì muốn thăm Tú Linh, hơn nữa có một câu tôi muốn hỏi cậu.” Châu Kiệt Phong trầm giọng. Hắn vừa hận vừa bội phục khả năng dùng mưu kế của Vũ Gia Minh. Trước kia, hắn vẫn luôn cho rằng do mình say rượu nên mới làm càn, nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, hắn thấy có rất nhiều chi tiết không đúng và hết sức phi lí. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điều đó là gì.

Không muốn bà Ngân Hoa và Tú Linh biết được câu chuyện mình sắp nói. Vũ Gia Minh và Châu Kiệt Phong kéo nhau ra sân vườn.

“Cậu muốn hỏi tôi lý do vì sao cậu và Đào Tuyết Viên ngủ với nhau trong khách sạn chứ gì?” Vũ Gia Minh thẳng thắn thừa nhận, không thèm chối quanh co. Hắn là một người thông minh và nhạy bén, hắn đương nhiên hiểu Châu Kiệt Phong không đến đây chơi không. Vả lại, sắc mặt của Châu Kiệt Phong đã nói lên tất cả.

“Cậu thừa nhận chính cậu đã dở trò, đưa tôi và Đào Tuyết Viên nhốt cùng một chỗ?” Châu Kiệt Phong nghiến răng, đứng thẳng, hai tay siết thành nắm đấm.

“Đúng thế.” Vũ Gia Minh hiên ngang đối diện với đối mắt căm hận của Châu Kiệt Phong. “Chính tôi là người đã sai vệ sĩ mang cậu và Đào Tuyết Viên trong tình trạng say khướt đến khách sạn.”

“Khốn khϊếp! Sao cậu có thể bỉ ổi và đê tiện như thế? Dù cậu có hận việc tôi dám đâm bị thương, và lừa dối Tú Linh đi chăng nữa, cũng không nên dùng cách không có lương tâm này để trả thù tôi.” Châu Kiệt Phong phẫn nộ, gầm lên một tiếng, tay túm chặt lấy cổ áo của Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh nhàn nhàn nở một nụ cười, hắn bình thản nhìn thẳng vào mắt Châu Kiệt Phong: “Đê tiện và xấu xa, bỉ ổi và khốn kiếp? Cậu mắng thật hay!” Vũ Gia Minh trào phúng nói: “Nếu đem tôi so với cậu, thì vẫn còn kém xa cậu về khoản mặt dày. Tú Linh là người con gái của tôi, ai cũng không được phép động vào. Lẽ ra tôi đã muốn trả thù cậu một cách thật nặng tay. Tỷ như khiến cậu thân bại danh liệt, khiến cậu bị tai nạn giao thông, hay khiến cậu vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này.” Vũ Gia Minh thản nhiên nói, như thể những việc đó chỉ là chuyện bình thường, không ghê gớm một chút nào cả.

“Tôi giúp cậu và Đào Tuyết Viên ở cùng một chỗ thì có gì là sai? Nếu cậu k

hông động tâm với cô ta, tôi cho người mang cậu và cô ta vào khách sạn cũng trở thành vô ích.” Vũ Gia Minh cười chễ giễu Châu Kiệt Phong, mặt Châu Kiệt Phong lúc xanh lúc trắng, bàn tay nắm cổ áo Vũ Gia Minh run run.

Vũ Gia Minh thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt biến hóa liên tục của Châu Kiệt Phong: “Tôi đã đánh cược với khả năng suy đoán của chính mình. Tôi cá cược cậu sẽ không động vào cô ta khi say rượu năm phần, ngang với trường hợp cậu sẽ động tâm với cô ta. Kết quả, tôi thắng, cậu thua. Cậu đã không khống chế được mình, chính cậu và cô ta đã quấn quýt, dây dưa với nhau, không phải lỗi tại tôi, tôi chỉ giúp hai người đến được với nhau mà thôi.” Vũ Gia Minh luôn luôn tự tin vào trí thông minh và phán đoán của bản thân mình, hắn ít khi nào tính toán sai. Chỉ khi nào dính vào một chữ “tình”, hắn mới trở nên rối trí, không biết phải làm gì tiếp theo. Còn khi đối diện với kẻ thù, hắn lại trở thành một người khác hẳn.

Châu Kiệt Phong dơ cao nắm tay, đấm thẳng vào mặt Vũ Gia Minh: “Đồ khốn kiếp! Đồ đểu cáng! Cậu không phải là người! Cậu có biết vì cậu tôi đã mất đi một đứa con không hả? Vì cậu, tôi đã bị dư luận phỉ nhổ.” Châu Kiệt Phong càng nói càng căm hận, xông lên đánh túi bụi vào người Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh để cho Châu Kiệt Phong đánh mình hai quả đấm, sau đó hắn bắt đầu phản công: “Châu Kiệt Phong! Cậu trách tôi cũng vô ích thôi. Tôi đã tạo dựng cơ hội cho cậu như thế, cậu lại không biết tận dụng, cậu còn trách gì ai? Nếu có trách, hãy trách bản thân cậu ngu ngốc, không biết nắm vững thời cơ.” Vũ Gia Minh thọi một quả đấm vào bụng Châu Kiệt Phong, khiến Châu Kiệt Phong rên một tiếng, mặt nhăn nhó vì đau.

“Nhớ cho kĩ! Tôi không làm sai gì cả. Cậu là người có lỗi với tôi trước, tôi chỉ lấy lại những gì mà tôi đã đánh mất. Nếu cậu còn quan tâm đến Đào Tuyết Viên, đừng có dại mà chọc tức tôi thêm, nếu không tôi sẽ bắt cô ta phải tù mục xương trong tù.” Vũ Gia Minh như mãnh sư đấm liên tiếp vào người Châu Kiệt Phong, mộc cú móc bằng tay phải từ dưới lên trên cằm Châu Kiệt Phong, đã đẩy thân hình Châu Kiệt Phong ngã về phía sau.

“Dừng tay lại! Hai đứa đang làm gì thế hả?” Đi từ trong nhà ra sân vườn, bà Ngân Hoa kinh hoàng khi thấy con trai và Vũ Gia Minh đang đánh nhau như hai tên đầu đường só chợ.

Vũ Gia Minh phủi tay áo, tiêu sái đứng lên, quay lại cười với bà Ngân Hoa: “Cháu và Kiệt Phong chỉ đang luyện tập để giãn gân cốt thôi. Dù sao bọn con trai cũng có nhiều chuyện để nói với nhau.”

“Nếu muốn nói chuyện với nhau, sao không ngồi xuống nói chuyện cho tử tế, tại sao lại động chân động tay? Hai đứa đâu còn nhỏ nữa, đã gần 30 tuổi rồi, sao vẫn còn hành động giống như một đứa con nít?” Bà Ngân Hoa đau lòng nhìn khuôn mặt tím bầm của thằng con trai. Bà lắc đầu thở dài không thể hiểu được tại sao đàn ông luôn dùng thân thể của mình trước khi dùng đến cái đầu.

Châu Kiệt Phong lạnh lùng nhìn Vũ Gia Minh, hắn khinh bỉ quay người đi.

Vũ Gia Minh cười cười, lấy tay xoa cằm. Hắn không coi thái độ khinh bỉ của Châu Kiệt Phong vào đâu. Muốn đấu với hắn, hừ…hãy chờ kiếp sau đi.

Đi được 10 bước chân, Châu Kiệt Phong dừng lại, hắn rít giọng bảo Vũ Gia Minh: “Vũ Gia Minh! Cũng sẽ có một ngày tôi sẽ đánh thắng được cậu. Đừng tưởng, tôi như thế là đã bỏ qua cho cậu, không còn tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống riêng tư của cậu nữa. Chỉ cần cậu khiến Tú Linh khóc, không mang lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi sẽ trực tiếp đến cướp cô ấy đi. Dù cô ấy có sinh cho cậu bao nhiêu đứa con, tôi cũng sẽ coi chúng như con của mình, sẽ thay cậu chăm sóc và nuôi dưỡng chúng.”

Nói theo cách của Châu Kiệt Phong chẳng khác gì nguyền rủa cho Vũ Gia Minh chết đi. Vũ Gia Minh căm tức, hét ầm lên, tay chỉ thẳng vào mặt Châu Kiệt Phong: “Châu Kiệt Phong! Đồ miệng thối! Cậu hãy chống mắt lên mà xem, tôi sẽ sống thật dai, thật lâu, sống thật hạnh phúc, tôi sẽ khiến cho cậu tức chết vì ghen tị thì thôi.”

Châu Kiệt Phong nghiến răng nghiến lợi. Biết mình miệng lưỡi không thể bằng được Vũ Gia Minh. Châu Kiệt Phong mang một bụng tức giận đi về.

Bà Ngân Hoa ngẩng mặt lên trời. Bà oán hận trời đất không phân biệt được tốt xấu. Tại sao ông trời có thể mang hạnh phúc đến cho Vũ Gia Minh, còn con trai bà luôn phải chịu cảnh lận đận trong tình yêu?

Thở dài não nề, bà Ngân Hoa chào từ biệt Tú Linh, đi theo con trai ra cổng.

Tú Linh đã nghe câu được câu mất. Tú Linh không ngờ Vũ Gia Minh lại thủ đoạn như thế. Là một cô gái có tâm mềm yếu và hay thương người, Tú Linh đau lòng khi biết Đào Tuyết Viên đã bị xẩy thai, hơn nữa đứa bé ấy lại là con của Châu Kiệt Phong.

Tú Linh thương tâm rơi lệ, nước mắt tuôn như mưa. Tú Linh tự trách bản thân mình là một kẻ luôn đem lại vận rủi cho người khác. Tú Linh không muốn Đào Tuyết Viên và Châu Kiệt Phong đau khổ vì mình. Nói cho cùng họ cũng chỉ là hai kẻ đáng thương trong tình yêu.

Đào Tuyết Viên yêu sâu đậm Vũ Gia Minh, tình yêu của cô ta mang theo sự chiếm hữu và ích kỉ. Cô ta không hiểu thế nào là cho và nhận, cô ta chỉ muốn chiếm lấy. Có lẽ nếu cô ta mềm mỏng và khéo léo hơn một chút, thiện lương và trong sáng hơn, cô ta đã có được trái tim của Vũ Gia Minh rồi, và biết đâu Tú Linh không còn cơ hội nữa.

Châu Kiệt Phong lại càng đáng thương hơn Vũ Gia Minh. Hắn là một người tốt, một người biết nghĩ cho người khác. Tuy hắn lừa dối Tú Linh là sai, nhưng hắn chưa từng gây hại cho Tú Linh, cũng không bắt ép Tú Linh phải tiếp tục làm đám cưới với hắn, khi biết Tú Linh đã phát hiện ra được sự thật, và đã lựa chọn Vũ Gia Minh. Hắn mất đi Tú Linh đã đau khổ lắm rồi, giờ đây hắn lại phải chịu thêm cú sốc, khi mất đi đứa con chưa kịp thành hình trong bụng Đào Tuyết Viên.

Lần đầu tiên trong đời Tú Linh phản kháng lại Vũ Gia Minh: “Anh Minh! Em muốn được yên tĩnh một thời gian. Cầu xin anh đừng đến tìm em.” Tú Linh thu dọn hành lí, cương quyết rời khỏi nhà.

Vũ Gia Minh cuống lên, rối rít nịnh nọt Tú Linh: “Tú Linh à! Em đừng giận anh nữa có được không? Anh đã biết sai rồi, từ lần sau anh sẽ không làm như thế nữa.” Mặc dù ngoài miệng hắn nói thế, nhưng trong đầu lại nghĩ thầm, hừ muốn anh bỏ qua cho bọn ho ư? Không bao giờ!

Tú Linh càng thương hại cho bọn họ, càng khiến Vũ Gia Minh muốn trả thù họ hơn.

Tú Linh gỡ tay Vũ Gia Minh đang nắm chặt lấy quai túi hành lý: “Anh Minh! Hãy để em đi đi! Em thật sự rất cần khoảng thời gian riêng tư để suy nghĩ lại mọi chuyện. Ở bên cạnh anh khiến em không thể chịu đựng được cảm giác thống khổ trong lòng mình. Xin anh hãy hiểu cho em, em không muốn ai bị thương tổn vì em cả, nhưng hết lần này đến lần khác, em khiến những người mà em yêu thương gặp nạn, gặp phải những chuyện không may.” Tú Linh vừa nói vừa khóc, nước mắt lắn dài xuống gò má nhợt nhạt.

Ánh nắng ban chiều phủ xuống gương mặt đầm đìa nước mắt của Tú Linh. Gấu váy máu trắng bay bay, mái tóc dài đến ngang eo được buộc gọn sau gáy thỉnh thoảng có những sợi tóc bay lên cao, Tú Linh lúc này thật thê thương và buồn bã.

Vũ Gia Minh bất lực nhìn Tú Linh. Nhìn người con gái mình yêu phải thương tâm rơi lệ, lòng hắn đau đớn như bị kim đâm. Hắn ngàn vạn lần không muốn Tú Linh phải khóc, phải rơi lệ vì một người đàn ông khác, nhưng hắn không làm được, hắn không thể bá đạo, cũng không thể dùng sức mạnh để ngăn cấm Tú Linh.

Tú Linh là một cô gái thiện lương, dễ xúc động và hay khóc. Hắn yêu Tú Linh cũng chính vì những đức tính này. Tú Linh đang mang thai đứa con của hắn, hắn làm sao có thể to tiếng mắng Tú Linh, dùng bạo lực nhốt Tú Linh ở trong nhà. Hắn sợ Tú Linh sẽ khóc đến héo mòn, sẽ tự hành hạ và dày vò chính mình.

“Tú Linh! Anh….” Vũ Gia Minh thở dài, bối rối luồn tay vào khóc. Hắn khổ sở không biết dùng từ ngữ nào để khiến Tú Linh siêu lòng không đòi bỏ đi nữa.

Tú Linh nắm lấy tay Vũ Gia Minh. Cố nén nỗi đau vào trong, Tú Linh mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh Minh! Anh yên tâm, em không đi lâu đâu, chỉ một tuần thôi. Em muốn đến sống cùng chị gái và Tuấn Kiệt. Em và chị Thư Phàm đã lâu ngày không gặp nhau rồi, hai nữa chị ấy đang dưỡng bệnh, nên em muốn ở bên cạnh chăm sóc cho chị ấy, coi như là để cảm ơn chị ấy đã cứu mạng em.”

Vũ Gia Minh còn muốn nói một câu gì đấy, nhưng đã bị Tú Linh ngăn lại: “Anh Minh! Em xin anh!” Nước mắt lại lăn dài trên gò má trắng mịn của Tú Linh. Tú Linh trông thật mỏng mang yếu đuối, tựa như một cảnh liễu đang bị gió mưa vùi dập.

Vũ Gia Minh ôm siết lấy Tú Linh vào lòng. Hắn không muốn rời xa Tú Linh một chút nào. Có đôi khi Tú Linh còn mạnh mẽ và dũng cảm hơn dáng vẻ mỏng manh yếu đuối bề ngoài. Giọng nói tuy dịu dàng, nhưng ánh mắt lại quật cường, không muốn thỏa hiệp.

Cuối cùng Vũ Gia Minh đành phải lái xe đưa Tú Linh đến căn hộ của Hoàng Tuấn Kiệt. Trên đường đến nhà Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh im lặng, mắt nhìn ra bên đường. Vũ Gia Minh rầu rĩ không vui, mắt đăm đăm nhìn Tú Linh không rời.

Thư Phàm vốn căm ghét và không ưa gì Vũ Gia Minh. Qua chuyện em gái và mình xuýt mất mạng trong ngày cưới, Thư Phàm càng căm hận Vũ Gia Minh nhiều hơn. Nay thấy em gái tay xách hành lý, vùi đầu vào ngực mình mà khóc, Thư Phàm đau xót vỗ nhẹ vào lưng Tú Linh, một mặt nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống Vũ Gia Minh.

Để cho hai chị em Thư Phàm an ủi nhau trong phòng riêng, Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt đi dạo trong vườn.

“Cô ấy đã biết được sự thật?” Hoàng Tuấn Kiệt cười hỏi Vũ Gia Minh. Trong lòng hắn không ngừng cười thầm và vui sướиɠ khi người khác gặp họa, đặc biệt người đó lại là Vũ Gia Minh.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Đừng tưởng tôi không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.” Vũ Gia Minh căm tức hét lên. Hắn hận Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, tại sao cả hai không hiểu cho nỗi khổ của hắn, tại sao cả hai luôn cười nhạo và luôn chống đối hắn?

Hoàng Tuấn Kiệt cố gắng che dấu tâm tư gian trá của mình bằng cách vo tay thành nắm đấm, cho lên miệng, khẽ ho “khụ” một tiếng.

Vũ Gia Minh khinh thường nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Bớt giả vờ đi! Muốn cười nhạo tôi thì cứ cười đi, rồi cũng có ngày cậu phải chịu đựng giống như tôi cho mà xem. Thư Phàm mạnh mẽ và hiếu động như thế, cô ấy làm sao có thể ngồi im một ch

ỗ. Sợ rằng mai sau, cậu phải sẽ phải chịu cảnh ngủ một mình dài dài. Ha ha! ” Vũ Gia Minh khoái trá cười to. Hắn hài lòng vì có thể nâng cao được uy thế của mình, cảm giác tìm được người đồng liêu không tệ một chút nào.

“Im mồm!” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội quát. Hắn vừa xấu hổ, vừa thấy không cam lòng. Nhưng gì Vũ Gia Minh nói không phải hoàn toàn sai sự thật. Thư Phàm là một cô gái hỉ nộ vô thường, hay làm việc tùy hứng. Nếu tâm trạng Thư Phàm vui vẻ, hắn mới có cơ hội thân mật với Thư Phàm. Còn nếu không, Hoàng Tuấn Kiệt thở hắt ra một hơi. Xem ra ngày tháng chinh phục cô vợ chưa cưới còn gặp phải rất nhiều gian truân, phải tốn nhiều tâm tư mới thuần hóa được một con mèo nhỏ đầy móng vuốt như Thư Phàm.

Đang cao hứng cười như to, đột nhiên khuôn mặt Vũ Gia Minh trầm hẳn xuống: “Trong thời gian Tú Linh sống ở đây, phiền cậu và Thư Phàm chăm sóc cô ấy.”

Hoàng Tuấn Kiệt vỗ vai Vũ Gia Minh: “Cậu yên tâm. Tú Linh là em gái của Thư Phàm, cũng là em gái của mình. Mình và Thư Phàm sẽ hết lòng chăm sóc và khuyên nhủ cô ấy sớm trở về bên cạnh cậu. Mình nghĩ có dù chuyện gì, cậu cũng phải cho Tú Linh có thời gian thích ứng với tất cả.”

Vũ Gia Minh gật đầu, trên môi nở một nụ cười buồn: “Cậu nói đúng. Mình sẽ cho cô ấy thời gian để suy nghĩ, nhưng hy vọng không phải là quá lâu, nếu không mình sẽ không đợi được đâu.” Vũ Gia Minh ngước mắt lên nhìn trời xanh, từng đám mây màu trắng đυ.c đang lững lờ trôi, phía cuối chân trời có những tia sáng màu vàng chói. Trời đang chuyển về dần về đêm, bóng tối rất nhanh sẽ bao phủ xuống nhân gian.

Vũ Gia Minh ở chơi một lúc, rồi cáo từ ra về. Hắn muốn ở lại đây cùng Tú Linh, nhưng khi thấy Tú Linh rầu rĩ không vui, gượng gạo tránh mặt mình, Vũ Gia Minh đành nén lòng mình lại.

Buổi tối, Tú Linh ăn cơm cùng Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt.

Sức khỏe của Thư Phàm đang trong quá trình hồi phục. Tuy đi đứng có chút khó khăn, nhưng đã khá hơn.

“Tú Linh! Em có muốn cùng chị đi du lịch một chuyến không?” Thư Phàm đang nhai thức ăn, bỗng dưng nghĩ ra điều gì đấy đã quay ngay sang hỏi Tú Linh đang ngồi bên cạnh.

“Đi du lịch? Đi đâu?” Tú Linh mờ mịt nhìn Thư Phàm. Nhìn thân thể gầy yếu của chị gái, Tú Linh không hiểu một người đang dưỡng bệnh, lại đang mang thai có thể đi được đâu?

Hoàng Tuấn Kiệt lo sợ nhìn Thư Phàm. Hắn khó khăn nuốt nước bọt, hắn linh cảm Thư Phàm sắp nói ra một chuyện kinh hãi thế tục gì đấy.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, tiếp theo Thư Phàm nói: “Chị muốn đưa em đến một nơi thật xa, đến một nơi Vũ Gia Minh không thể tìm thấy em.” Thư Phàm cười hắc hắc, đôi mắt phát ra hào quang, khuôn mặt ửng hồng, trông như thể vừa mới nhặt được mấy trăm vạn tiền mặt.

“Cái gì?” Cả Tú Linh và Hoàng Tuấn Kiệt đều kêu to. Cả hai đều bội phục đầu óc tinh quái của Thư Phàm, bội phục tính cách có một không hai của Thư Phàm.

Thư Phàm và Vũ Gia Minh thật giống nhau. Cả hai luôn sợ người khác không có việc gì để làm, nên luôn nghĩ ra cách chọc phá cho họ bận rộn.

“Chị Thư Phàm, chị định làm gì, mà lại muốn mang giấu em đi?” Tú Linh rụt rè hỏi Thư Phàm. Tú Linh bắt đầu thấy hối hận khi đòi Vũ Gia Minh đưa mình đến đây bằng được.

“Thế nào, em không muốn làm theo lời chị?” Thư Phàm trừng mắt, đe dọa nhìn Tú Linh. Chỉ cần Tú Linh nói “không” một tiếng, Thư Phàm sẽ không ngần ngại dùng bạo lực bắt ép Tú Linh đi.

“Chị Thư Phàm! Chị….” Tú Linh nghẹn họng, không biết phải nói gì cả. Trong lòng Tú Linh không ngừng gào thét, chân tự động xê dịch, chuẩn bị chạy trốn ra khỏi đây.

“Em dám!” Thư Phàm lạnh lùng lên tiếng, lừ mắt nhìn Tú Linh: “Nếu em dám ra khỏi đây, chị sẽ không coi em là em gái của chị nữa. Em có biết chị ghét Vũ Gia Minh nhiều như thế nào không hả? Vì hắn, hai chị em mình, mẹ và Tố Nga xuýt mất mạng, vì hắn, em thương tâm khóc lóc. Chị đã từng thề với lòng rằng chỉ cần hắn tổn thương em một chút, chị sẽ phải nghĩ cách trừng phạt hắn thật nặng, nay có cơi hội, chị làm sao có thể bỏ qua.” Thư Phàm không vui, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Thư Phàm mặc kệ Vũ Gia Minh yêu Tú Linh nhiều đến đâu, có thù mà không báo, có oán mà không trả, không phải là phong cách làm người Thư Phàm. Huống hồ, Thư Phàm đâu có dùng thuốc độc hại chết Vũ Gia Minh, đâu có cầm súng bắn chết hắn, dùng dao đâm hắn, hay dùng võ, đánh bầm dập thân thể hắn, Thư Phàm chỉ muốn hắn sống trong cảnh thấp thỏm lo âu, sợ hãi khi đột nhiên thấy Tú Linh bị mất tích mà thôi.

Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù không muốn Thư Phàm di chuyển nhiều, nhưng hắn luôn là người luôn chiều theo mọi mong muốn của Thư Phàm, muốn Thư Phàm được vui vẻ, nên đành bắt đắc dĩ hỏi Thư Phàm: “Em định mang Tú Linh đi đâu?”

“Hoàng Tuấn Kiệt! Đã lâu rồi anh chưa đi du lịch đúng không?” Thư Phàm xoa cằm, cười cười, hỏi lại Hoàng Tuấn Kiệt.

“Đúng thế. Hơn 10 năm rồi, anh bận nhiều việc, nên không có thời gian để đi du lịch.” Hoàng Tuấn Kiệt thâm tình nhìn Thư Phàm. Chỉ cần Thư Phàm không đưa ra chủ ý nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ chiều theo Thư Phàm.

“Nếu thế lần này cả ba chúng ta đi thôi. Em muốn được bay sang Nhật.” Thư Phàm cười tươi như hoa nở, sung sướиɠ muốn hoa chân múa tay.

Tú Linh đờ đẫn nhìn chị gái. Tú Linh không thể tưởng tượng được Thư Phàm lại là một cô gái tùy hứng như thế. Mấy phút trước, còn hầm hầm muốn lái xe đến nhà Vũ Gia Minh để đập cho hắn một trận, bây giờ lại muốn mang mình đi du lịch cùng.

Không để Tú Linh có cơ hội phảng kháng, sẵn tiện quần áo của Tú Linh đều mang đủ, Thư Phàm giục Hoàng Tuấn Kiệt phải đi ngay trong đêm.

Hơn 9 giờ tối, cả ba được ba vệ sĩ và tài xế hộ tống đến tận cổng sân bay quốc tế Hồng Kông.

Tú Linh chẳng khác gì con rối, mặc cho Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt bài bố và sắp xếp. Đến khi ngồi trên ghế máy bay, trong khoang hạng nhất, Tú Linh vẫn còn chưa lấy lại được thần trí, ngỡ tưởng rằng tất cả chỉ là đang mơ.

Chỉ tội cho Vũ Gia Minh cả đêm đều không ngủ được, gọi điện hơn chục cuộc cho Tú Linh, nhưng lần nào Tú Linh cũng không bắt máy, nghe sao được khi mà Thư Phàm đã tịch thu điện thoại của Tú Linh và tắt nguồn từ lâu.

Suy nghĩ suốt cả một đêm, Vũ Gia Minh quyết tâm mang Tú Linh về nhà bằng được, mặc kệ phải dùng cách gì, hắn cũng không bao giờ để Tú Linh rời xa hắn nửa bước nữa. Chỉ xa Tú Linh có hơn 10 tiếng đồng hồ, hắn đã không chịu được rồi, nếu bắt hắn không được gặp Tú Linh trong vòng một tuần, hắn sẽ hóa điên vì nhớ nhung mất.

Sáng sớm tinh mơ, Vũ Gia Minh quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, mắt thâm quầng, vội vã lái xe đến nhà Hoàng Tuấn Kiệt.

Đến nơi hắn tá hỏa khi biết cả ba đã thu xếp hành lý, đi ngay trong đêm.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Bạch Thư Phàm!” Vũ Gia Minh căm hận rống to, dơ cao nắm đấm, ngửa cổ lên trời. Tiếng hét của hắn khiến chim chóc bay tán loạn, người làm trong nhà sợ hãi tìm chỗ trốn, sợ hắn nổi điên lên đánh người.

“Biết ngay hai kẻ điên này không có ý tốt mà. Hừ! Nếu tôi không sớm tìm được Tú Linh, tôi sẽ không tha thứ cho các người.” Sau khi hét và chửu rủa chán, Vũ Gia Minh bắt đầu tra hỏi người làm trong nhà Hoàng Tuấn Kiệt.

Trước khi rời khỏi nhà, Thư Phàm đoán thế nào sáng sớm hôm sau Vũ Gia Minh cũng lái xe đến đây đòi mang Tú Linh về, nên đã dặn trước người làm trong nhà, dặn họ trăm triệu lần không được nói cho Vũ Gia Minh biết mình và Hoàng Tuấn Kiệt đưa Tú Linh đi đâu, nếu không…. Thư Phàm chỉ cười lạnh, không nói gì tiếp.

Nụ cười của Thư Phàm chẳng khác gì tu la địa ngục, muốn đoạt mạng của họ, mấy người làm trong nhà đều toát mồ hôi hột, run run hứa hẹn đủ điều. Họ còn muốn sống, không ai ngu dại muốn mình trở thành đối tượng thử thuốc của Thư Phàm.

Kết quả sáng nay, Vũ Gia Minh chỉ hỏi được một mớ tin tức giả, hại hắn mệt bở hơi tai nhưng không tìm thấy được Tú Linh.

“Bạch Thư Phàm! Nếu để tôi mà tìm được cô, tôi sẽ gϊếŧ chết cô.” Đến ngày thứ hai vẫn chưa tìm được Tú Linh, Vũ Gia Minh gầm lên như thú điên.

Tuy nhiên bằng vào khả năng và thủ đoạn của mình, Vũ Gia Minh sớm tra ra được chuyến bay mà cả ba đã đi. Vũ Gia Minh ngay lập tức cho người đặt mua vé, bay sang nhật tìm Tú Linh.

Khi Vũ Gia Minh sang đến Nhật, cả ba đã sớm rời khỏi. Cứ thế, ba người chơi trò mèo vờn chuột với Vũ Gia Minh, bắt Vũ Gia Minh phải đuổi theo mình khắp nơi. Thư Phàm chưa bao giờ cao hứng như thế, có thể khiến Vũ Gia Minh khổ sở và rối trí, Thư Phàm hả lòng hả dạ cười suốt trên quãng đường đi du lịch.

Hơn một tháng sau, trạm cuối cùng mà Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh dừng lại là sân bay tại Việt nam. Bố mẹ Thư Phàm sớm đã trở về Việt nam khi Hoàng Tuấn Kiệt tìm được Thư Phàm và mang được Thư Phàm bình an trở về.

Thư Phàm muốn họ sớm trở về Việt nam, vì xét thấy ở bên Hồng Kông không an toàn, họ có thể bị gϊếŧ chết bất cứ lúc nào.

Hoàng Tuấn Kiệt muốn lấn này sẽ không tổ chức đám cưới tại Hồng Kông nữa mà sẽ tổ chức ở Việt nam. Hai bên gia đình đều tán thành ý kiến này của Hoàng Tuấn Kiệt.

Trong thời gian đi du lịch cùng với Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, đã có đôi lần Tú Linh lén lút định gọi điện thoại cho Vũ Gia Minh, muốn báo cho hắn biết mình vẫn bình an và khỏe mạnh, nhưng dưới sự kiểm soát gắt gao của Thư Phàm, Tú Linh không lúc nào có cơ hội để làm điều đó. Thư Phàm từng bảo Tú Linh rằng: “Nếu em muốn kiểm chứng lại tình yêu của Vũ Gia Minh dành cho mình, hãy cho cả hai có khoảng thời gian xa nhau. Xa nhau không phải là kết thúc, chỉ là một quá trình để bắt đầu lại từ đầu, để hâm nóng lại tình cảm của cả hai mà thôi.” Tú Linh đã nhe lời Thư Phàm, không còn cố chấp muốn gọi điện cho Vũ Gia Minh bằng được nữa.

Tú Linh, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt về quê được một ngày, Vũ Gia Minh đuổi kịp đến nơi.

Hơn một tháng mới được gặp lại Tú Linh, khiến Vũ Gia Minh nhớ Tú Linh đến phát điên. Hắn ôm lấy Tú Linh thật chặt, ngấu nghiến hôn Tú Linh, khàn giọng gọi tên Tú Linh mãi.

Tú Linh khóc nức nở trong vòng tay Vũ Gia Minh.

“Bạch Thư Phàm! Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh sau khi đã ôm và hôn Tú Linh cho thỏa nỗi nhớ mong. Hắn bừng bừng lửa giận quát to, chỉ tay vào mặt hai người đang vô tư ngồi xem phim trong phòng khách.

Thư Phàm cau mày, quá

t to chẳng kém gì Vũ Gia Minh: “Anh nói nhỏ một chút đi! Đây là nhà riêng của bố mẹ tôi, không phải là nhà của anh. Nếu anh dám manh động, tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây, và như thế, anh đừng hòng mà đòi gặp lại Tú Linh nữa.”

Vũ Gia Minh tức đến sùi bọt mép, mắt trợn trừng nhìn Thư Phàm. Hắn gằn từng từ từng chữ: “Bạch Thư Phàm! Tôi hôm nay nếu không tính xổ với cô, tôi không phải là người.”

“Vũ Gia Minh!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cậu dám gây thương tích cho Thư Phàm dù chỉ là một cọng tóc, tôi sẽ gϊếŧ chết cậu.”

Hỏa khí trong người Vũ Gia Minh bốc cao ngùn ngụt, hai lỗ mũi và hai lỗ tai xì ra khỏi trắng, mặt hắn đỏ bừng vì cáu, trông hắn chẳng khác gì một tên hỏa thần đang nổi cơn thịnh nộ.

Thư Phàm cười đến thích ý, cười đến chảy cả nước mắt.

Bố mẹ Thư Phàm, ông Gia Huy, Hoàng Tử Kì, Tuấn Hùng, Tố Nga và Trác Phi Tuyết đều cố nén cười, vai run run. Họ buồn cười đến mức đau cả bụng.

Một lúc lâu, trong nhà tràn ngập tiếng cười, tiếng đuổi nhau chạy rình rịch, tiếng la hét của Vũ Gia Minh và Thư Phàm. Hai người bọn họ vốn không ưa gì nhau, nên cứ hễ gặp nhau lại gây sự cãi nhau.

Bé Tuyết Cầm – con gái của Trác Phi Tuyết và Hoàng Tử Kì cười như nắc nẻ, hai tay búp măng vỗ bôm bốp vào nhau. Người lớn trong nhà, ai cũng yêu thích con bé.

Gần nửa tháng sau, đám cười lần thứ hai được tổ chức tư gia của Vũ gia Minh. Cả hai không muốn tổ chức đám cưới ở khách sạn năm sao giống như Hồng Kông, cũng không mời nhiều bạn bè và phóng viên báo chí giống như trước, với họ mà nói chỉ cần lấy được hai chị em Thư Phàm, cùng nhau tạo dựng một gia đình ấm áp và hạnh phúc là họ đã mãn nguyện lắm rồi.

Ngày Thư Phàm và Tú Linh lấy chồng, có hai người đàn ông đứng lặng lẽ, ngắm nhìn họ từ xa. Mặc dù họ đau khổ vì không lấy được người mình yêu, nhưng họ mừng thay cho hạnh phúc của cả hai, mong sao nụ cười trên môi chị em nhà họ Bạch mãi mãi nở rộ.