Thư Phàm là bác sĩ nên có thể hiểu được bệnh tình của Hoàng Tuấn Kiệt. Nhìn nhịp tim của hắn trên máy, Thư Phàm không có lúc nào không lo sợ. Thư Phàm có cảm giác Hoàng Tuấn Kiệt có thể ra đi bất cứ lúc nào. Tình hình sức khỏe của hắn quá yếu, hắn còn sống cho đến bây giờ đã là một kì tích.
Thư Phàm không biết mình còn gắng gượng được bao lâu. Nếu Hoàng Tuấn Kiệt ra đi, thế giới xung quanh Thư Phàm sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Tú Linh vì thương chị gái, hơn nữa cũng rất quý Hoàng Tuấn Kiệt, nên thường xuyên đến bệnh viện thăm hắn. Mỗi lần Tú Linh đến đều đi cùng Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh không yên tâm để cho Tú Linh đến bệnh viện thăm Hoàng Tuấn Kiệt một mình. Hắn biết bây giờ không chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà ngay cả hắn và Tú Linh cũng trong tình trạng tương tự.
Tú Linh và Thư Phàm là hai nạn nhân của hắn và Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu Thư Phàm không cứu Hoàng Tuấn Kiệt, mọi chuyện rắc rối đã không xảy ra. Cả hai chị em Thư Phàm đang sống vui vẻ và bình yên ở quê nhà.
Đã một tuần trôi qua, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thỉnh thoảng máy đo nhịp tim của Hoàng Tuấn Kiệt lại vang lên những tiếng bíp chói tai báo hiệu tình trạng nguy kịch của hắn. Mỗi lúc như thế, trái tim Thư Phàm dường như cũng ngừng đập theo Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm tự nhủ là mình không được khóc, phải kiên cường chiến đấu đến cùng, nhưng cũng có đôi khi Thư Phàm không ngăn được dòng lệ lúc nào cũng trực trào trên khóe mắt.
Bình thường khi không xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn Kiệt ngủ an lành trên giường bệnh, Thư Phàm ngồi bên cạnh thủ thỉ nói chuyện cho hắn nghe.
Ngoài Tú Linh và Vũ Gia Minh đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt, còn có ông Gia Huy và ông Hoàng.
Trác Phi Tuyết thỉnh thoảng cũng bế con gái đến thăm hắn. Dần dần Thư Phàm trở thành bạn tốt của Trác Phi Tuyết.
Ban đầu, cả hai có nhiều khúc mắc và hiểu lầm, nhưng khi hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, giữa họ không còn khoảng cách nữa.
Mặc dù Trác Phi Tuyết vẫn không nói cho Tú Linh biết cha ruột của đứa bé là ai, nhưng bằng vào con mắt quan sát và khả năng tư duy nhạy bén của mình, Thư Phàm đã đoán ra được. Vì tôn trọng quyền lựa chọn của Trác Phi Tuyết, nên Thư Phàm giữ im lặng, không nói gì. Chỉ cần đứa bé không phải là con gái của Hoàng Tuấn Kiệt và hắn không làm chuyện gì có lỗi với mình, Thư Phàm sẽ bao dung tất cả.
Phải chăm sóc Hoàng Tuấn Kiệt nên Thư Phàm không thể bay đến đảo tìm kiếm tung tích của Trác Phi Dương. Ngày nào Thư Phàm cũng ngóng trông tin tức của Tuấn Vũ, cầu mong có thể sớm tìm được Trác Phi Dương, cầu mong hắn không chết và bình an trở về. Thư Phàm biết khả năng này là không thể xảy ra, nhưng không thể kìm nén được lòng mình.
……………………………
Sáng nay, theo thường lệ Tú Linh cùng Vũ Gia Minh đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt. Ngồi một lúc, do có việc gấp, Vũ Gia Minh lập tức phải đi ngay.
“Tú Linh! Em có muốn đi cùng anh không?” Vũ Gia Minh không yên tâm để Tú Linh ở lại bệnh viện, nên muốn mang Tú Linh đi cùng.
“Không, em muốn ở lại đây với chị gái.” Tú Linh chớp mắt nhìn Vũ Gia Minh. Mặc dù không muốn rời xa hắn, nhưng Tú Linh không nỡ để chị gái ở bệnh viện một mình.
“Em đi theo cậu ấy đi. Chị còn nhiều việc phải làm, nên không thể chiếu cố em được đâu.” Bắt gặp ánh mắt gắt gao của Vũ Gia Minh nhìn Tú Linh, Thư Phàm bĩu môi đẩy Tú Linh đi. Thư Phàm dù không mấy hài lòng với ông em rể tương lai này, nhưng Thư Phàm phải công nhận một điều là không ai yêu và chiều chuộng Tú Linh nhiều bằng Vũ Gia Minh. Em gái đã tìm được hạnh phúc và tình yêu của mình, phận làm chị nên chúc mừng cho nó.
“Chị hai!” Tú Linh bất mãn khi bị Thư Phàm coi là một đứa trẻ: “Em không có làm phiền chị. Em ở đây chỉ muốn chị được vui thôi mà.”
Thư Phàm xoa đầu em gái: “Chị biết, nhưng ở đây không tốt cho người có sức khỏe yếu như em.” Thư Phàm không quên nói móc Vũ Gia Minh: “Hơn nữa, nếu chị giữ em ở đây sẽ có người bất mãn, không được vui.”
Vũ Gia Minh căm tức, trừng mắt nhìn Thư Phàm.
Tú Linh đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mũi giày đế mềm di di xuống nền gạch.
Thư Phàm bật cười nhìn cử chỉ thẹn thùng của em gái. Cũng may, Tú Linh đã đủ tuổi để kết hôn. Nếu không, Vũ Gia Minh đừng hòng mà cướp Tú Linh đi.
Nghĩ đến đây Thư Phàm lại bực mình. Tất cả đều tại tên chết này. Nếu hắn không vô lý bắt cóc và mang Tú Linh sang đây, thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này.
Thư Phàm xa xầm mặt, sắn cao tay áo, chuẩn bị đánh Vũ Gia Minh một trận.
Tú Linh thấy Thư Phàm có dấu hiệu nổi điên muốn đánh người, đã vội vội vàng vàng lôi Vũ Gia Minh chạy đi.
Vũ Gia Minh khoái trá cười thầm khi được Tú Linh bảo vệ. Hắn vừa bước nhanh theo Tú Linh ra khỏi phòng, vừa vênh mặt thách thức Thư Phàm.
Thư Phàm ngao ngán thở dài: “Người ta nói con gái là ngoại nhân, thật không sai một chút nào. Bây giờ trong lòng nó chỉ có một mình Vũ Gia Minh, đâu thèm quan tâm đến người chị gái này nữa.” Tuy miệng than thở như thế, nhưng trong lòng Thư Phàm lại rất vui. Nếu đổi lại là Thư Phàm, Thư Phàm cũng sẽ lôi Hoàng Tuấn Kiệt chạy đi như thế.
Thư Phàm đi ra khép cửa lại, sau đó quay về chỗ ngồi quen thuộc cạnh mép giường.
Cầm cuốn sách, Thư Phàm bắt đầu đọc truyện cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.
Hoàng Tuấn Kiệt không thể cử động được tay chân và mở được mắt, nhưng giác quan của hắn vẫn còn. Hắn có thể nghe được giọng nói của Thư Phàm.
Mỗi lần Thư Phàm đọc truyện cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe, nhịp tim trên máy đều tăng lên.
…………………..
Thư Phàm đọc được hơn 10 trang sách, cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông trẻ bước vào.
Nghe thấy tiếng giày khua nhẹ trên nền gạch men, Thư Phàm ngước mắt nhìn.
Nhận ra người đàn ông trẻ này là ai, Thư Phàm không lên tiếng nói gì, tiếp tục cúi đầu nhìn trang sách cầm trên tay.
Hoàng Tử Kì cau mày nhìn Thư Phàm. Hắn không hài lòng khi Thư Phàm lờ đi sự có mặt của hắn.
“Tình hình của anh ấy thế nào rồi?” Biết chờ Thư Phàm chú ý đến mình là vô ích, Hoàng Tử Kì bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.
“Vẫn thế.” Thư Phàm bực bội khi bị người khác cắt ngang mất nhã hứng đọc sách cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe. Thấy Hoàng Tuấn Kiệt được nhiều người đến thăm, Thư Phàm rất vui. Nhưng lại không thể vui nổi, khi người em trai cùng cha khác mẹ này xuất hiện.
“Cô không thích tôi?” Hoàng Tử Kì có thể hiểu được cảm giác của Thư Phàm dành cho mình qua giọng nói không mấy thiện cảm.
“Tại sao tôi phải thích anh?” Thư Phàm chán ghét, trả lời Hoàng Tử Kì. Ngay từ l
ần đầu tiên gặp mặt, Thư Phàm đã thấy ghét Hoàng Tử Kì. Sau khi biết được sự thật kia, Thư Phàm lại càng chán ghét hắn nhiều hơn. Thư Phàm rất ghét những kẻ ném đá sau lưng, ghét những kẻ có gan làm mà không có gan nhận tội, lại bắt người khác phải lãnh hậu quả thay mình.
Giọng nói khinh thường của Thư Phàm đã chọc giận Hoàng Tử Kì: “Cô nên cẩn thận ăn nói một chút, đừng quá đáng quá. Tôi đến đây để thăm Hoàng Tuấn Kiệt, tôi không đến để gây sự với cô.”
“……………..” Thư Phàm giữ im lặng, không thèm nói gì thêm nữa.
Hoàng Tử Kì chán nản. Hắn đến đây để thăm Hoàng Tuấn Kiệt là thật, nhưng đồng thời hắn cũng có chuyện cần thương lượng với Thư Phàm. Nếu Thư Phàm không nói gì, làm sao hắn dám mở miệng nhờ vả.
Thư Phàm chăm chú đọc sách, bỏ mặc Hoàng Tử Kì đứng giữa phòng bệnh.
Đứng một lúc lâu, không thể chịu đựng hơn được nữa, Hoàng Tử Kì lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người: “Thư Phàm! Tôi có chuyện cần thương lượng với cô.” Bình thường, hắn sẽ không chịu hạ mình như thế, nhưng đã đi vào ngõ cụt rồi, hắn không thể không khiêm nhường.
Thư Phàm đặt cuốn sách trên mặt bàn gỗ kê gần giường bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Anh có chuyện cần thương lượng với tôi?” Thư Phàm xoay người, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tử Kì.
Hoàng Tử Kì gật đầu. Hắn bị Thư Phàm nhìn đến phát ngượng.
“Chuyện anh muốn nói là chuyện gì?” Thư Phàm nhếch mép, cười lạnh trong lòng. Hoàng Tử Kì dù vẫn chưa nói là chuyện gì, Thư Phàm vẫn có thể đoán được. Đôi khi thông minh và nhạy bén quá cũng mang đến nhiều phiến toái và rắc rối không đáng có.
“Chúng ta có thể đi đâu đó nói chuyện được không?” Hoàng Tử Kì hạ quyết tâm, một khi đã phải nhờ vả đến Thư Phàm rồi, thì cũng nên nói thật mọi chuyện cho Thư Phàm biết.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra ở đây luôn đi.” Thư Phàm cự tuyệt, không muốn đi ra ngoài cùng Hoàng Tử Kì. Đối với Thư Phàm tính mạng của Hoàng Tuấn Kiệt quan trọng hơn mấy việc cá nhân riêng tư của Hoàng Tử Kì, hơn nữa hắn còn là người mà Thư Phàm căm ghét nhất.
“Cô….” Hoàng Tử Kì nghiến răng. Hắn rất muốn bộc phát tức giận, và mắng Thư Phàm một trận. Nhưng nhớ đến việc mình phải nhờ vả Thư Phàm, cuối cùng hắn đành phải nén nhịn xuống.
“Nói nhanh đi! Tôi không có nhiều thời gian.” Thư Phàm không kiên nhẫn giục Hoàng Tử Kì. Phải nhìn thấy hắn thêm một lúc nữa, Thư Phàm sợ mình sẽ nổi điên lên, cầm chổi đánh đuổi hắn ra khỏi đây.
Hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, Hoàng Tử Kì lựa lời hỏi Thư Phàm: “Cô biết gì về Trác Phi Tuyết?”
“Một chút.” Thư Phàm cộc lốc đáp.
Hoàng Tử Kì cố nén giận, bỏ qua thái độ thô lỗ của Thư Phàm. Hắn hỏi tiếp: “Cô có bao giờ nghe cô ấy nhắc gì đến đứa con gái hơn hai tuổi không?”
Thư Phàm giễu cợt nhìn Hoàng Tử Kì: “Có gì thì anh cứ nói thẳng, đừng vòng vo Tam Quốc mãi.”
Hoàng Tử Kì thấy nói chuyện với Thư Phàm phải là người có sức chịu đựng phi thường, mới chịu nổi một người có tính cách giống như Thư Phàm.
“Coi như tôi chưa từng nói gì.” Hoàng Tử Kì bỗng dưng không còn hứng thú nhờ vả Thư Phàm nữa. Từ trước đến nay, hắn vẫn là một lãng tử thích trêu hoa nghẹo nguyệt. Hắn chưa bao giờ coi trọng ái tình, cũng không muốn dính lấy một cô gái cả đời.
Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt nằm mê man trên giường, băng quấn khắp thân thể, dây cắm đầy người, Hoàng Tử Kì thở dài. Kì thực, hắn không hề căm ghét Hoàng Tuấn Kiệt, hắn chỉ ghen tị với tài năng và cách làm người của Hoàng Tuấn Kiệt thôi.
Hơn mười tuổi, hắn mới biết mình còn có một người anh trai trên đời. Lần đầu tiên gặp Hoàng Tuấn Kiệt, Hoàng Tử Kì thực thích người anh trai cùng cha khác mẹ này. Lớn lên một chút, hắn mới hiểu khoảng cách giữa mình và Hoàng Tuấn Kiệt quá lớn, lớn đến mức không có thứ gì có thể bù đắp được.
Hoàng Tử Kì biết nguyên nhân vì sao mẹ Hoàng Tuấn Kiệt chết, vì sao hắn phải sống trong trại trẻ mồ côi mất mấy năm. Nếu đem ra so sánh với Hoàng Tuấn Kiệt, Hoàng Tử Kì thấy mình may mắn hơn Hoàng Tuấn Kiệt nhiều, ít ra hắn còn được sống trong nhung lụa và giàu sang. Tuy rằng không được cha mẹ thương yêu, nhưng hắn không phải sống trong khổ sở và cô độc giống như Hoàng Tuấn Kiệt.
Đọc được ánh mắt chua xót và phiền loạn của Hoàng Tử Kì khi nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm tự dưng thấy thương cảm cho cả hắn và Hoàng Tuấn Kiệt. Hai người bọn họ vốn không có quyền lựa chọn cha mẹ cho mình, cũng không muốn mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình lúc nào cũng đấu đá lẫn nhau.
Dần dần Thư Phàm không còn ghét Hoàng Tử Kì như ban đầu nữa. Mỗi người khi làm sai đều nên có một cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình.
Hoàng Tử Kì chầm chậm bước ra cửa.
Thư Phàm nhàn nhạt nói với theo: “Chẳng phải anh có chuyện muốn tôi giúp là gì?”
Hoàng Tử Kì không dừng bước, tay nắm lấy núm khóa cửa: “Đúng là tôi có chuyện muốn nhờ cô thật. Nhưng bây giờ tôi không cần nữa.”
“Cô ấy đã có quyết định của riêng mình. Mặc dù hiện giờ cô ấy khó mà chấp nhận anh, nhưng chỉ cần anh cho cô ấy thấy thành ý của mình, cô ấy sẽ siêu lòng.” Thư Phàm cười, với tay cầm lấy cuốn sách đặt trên mặt bàn gỗ.
Hoàng Tử Kì giật mình, quay lại nhìn Thư Phàm.
Mất một lúc lâu, Hoàng Tử Kì mới lấy lại được tinh thần. Nhìn Thư Phàm chăm chú đọc cuốn sách trên tay, trên môi Hoàng Tử Kì nở một nụ cười.
Thư Phàm đã gợi ý cho hắn. Hắn đã biết mình cần phải làm gì.
“Cảm ơn.” Hoàng Tử Kì thật tâm cảm ơn Thư Phàm. Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, Hoàng Tử Kì bước đi.
Ngồi trong phòng bệnh, Thư Phàm nhỏ giọng đọc truyện cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.
Chiều tối, Vũ Gia Minh đưa Tú Linh đến một nhà hàng ăn cơm. Nhà hàng này được khai trương cách đây hơn sáu năm, gồm ba tầng, chuyên phục vụ món ăn Trung Quốc.
Vũ Gia Minh mỗi lần đi công tác, đều đến đây ăn cơm, nên có thể coi là khách quen của quán. Vì muốn Tú Linh được thưởng thức mỹ vị của thức ăn ngon, nên đặc biệt đưa Tú Linh đến đây. Hắn muốn chia sẻ thế giới riêng tư của mình với Tú Linh.
Tú Linh là người phụ nữ mà hắn chọn, là người phụ nữ sẽ đi cùng với hắn trong suốt cuộc đời. Hắn không muốn giữa hai người có khoảng cách và bí mật gì cần dấu giếm. Tuy không thể nói hết chuyện cá nhân riêng tư và chuyện làm ăn của mình cho Tú Linh biết, nhưng hắn sẽ cố gắng dung hòa cả hai thế giới lại.
Lần đầu tiên được đi ăn cơm ngoài với Vũ Gia Minh, Tú Linh khá hồi hộp. Tối nay, Tú Linh mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, hai bím tóc thả dài trước ngực. Trong mắt mọi người, Tú Linh lúc nào cũng giống như một nàng công chúa nhỏ.
Vũ Gia Minh mặc quần kaki màu cánh gián, áo vét màu trắng, áo sơ mi sọc kẻ màu xanh dương, hai nút áo gần trên cổ không cài cúc. Cách ăn mặc của hắn khá tùy tiện, nhưng không hề làm giảm đi diện mạo bề ngoại anh tuấn và đẹp trai của hắn, mà ngược lại còn khiến hắn tăng thêm vẻ gợi cảm và quyến rũ.
Vũ Gia Minh và Tú Linh chọn một chiếc bàn ở giữa quán trên lầu ba, gần cửa sổ. Từ trên cao, cả hai có thể nhìn bao quát khung cảnh xung quanh quán.
Tú Linh thỉnh thoảng được Vũ Gia Minh bón thức ăn. Đã quen được Vũ Gia Minh chăm sóc và chiều chuộng, Tú Linh không còn thấy ngượng ngùng như lúc đầu nữa.
Thực khách ngồi ăn uống trên lầu ba nhìn cảnh Vũ Gia Minh bón thức ăn và dùng khăn tay lau miệng cho Tú Linh, họ đều thầm ước ao và ghen tị. Kim đồng kết hợp với ngọc nữ đã tạo nên không khí đầm ấm và hạnh phúc cho nhà hàng.
Tiếng xì xầm và bàn tán của họ lọt vào tai Vũ Gia Minh. Hắn không mấy ngạc nhiên khi đi đâu cũng được mọi người chú ý. Tú Linh mải đùa nghịch mấy con tôm trong bát, nên không biết mọi người đang để ý đến mình.
Vũ Gia Minh dùng tay bóc vỏ tôm cho Tú Linh, sau đó dùng đũa đút vào miệng Tú Linh.
Tú Linh thuần thục phối hợp há miệng, cắn lấy con tôm đút vào miệng mình.
Mấy thực khách ngồi gần bàn của hai người lại được một phen trầm trồ khen ngợi và ngưỡng mộ. Bây giờ còn có mấy ai có thể chăm sóc và chiều chuộng người yêu của mình như thế.
Tú Linh cũng không để Vũ Gia Minh bón thức ăn cho mình không. Gắp một miếng chả nem, Tú Linh đút vào miệng Vũ Gia Minh.
“Ồ!” Một quý ông không kìm nén được sự kinh ngạc đã kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn, miệng nhai miếng chả nướng. Hắn không thích mấy người đàn ông ngồi trên lầu ba nhìn Tú Linh chằm chằm. Tú Linh là của riêng một mình hắn, ai cũng đừng hòng mơ tưởng, ngay cả ngắm nhìn cũng không được phép.
“Vũ Gia Minh!” Đào Tuyết Viên hầm hầm tức giận tiến lại gần Vũ Gia Minh và Tú Linh. Hai ngày vừa qua, cô ta không đêm nào chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt để ngủ, những chuyện kinh khủng lại chầm chậm tái hiện lại trong đầu cô ta. Cô ta hận, hận những kẻ đã đưa tin tức và hình ảnh đó lên báo đài. Là con gái của chủ tịch Đào, cô ta không tránh khỏi bị người khác xăm xoi và dòm ngó.
Giờ thì ai cũng biết chuyện cô ta là một người đàn bà lăng nhăng, mang sẵn dòng máu phản bội trong người. Cô ta phải khó khăn lắm mới thuyết phục được ông Đào tìm mọi cách ép buộc Vũ Gia Minh đồng ý kết hôn với mình, nhưng khi chưa kịp đạt được giấc mơ của mình, chuyện đáng xẩu hổ đó đã xảy ra.
Cô ta không biết nên trách chính mình ngu ngốc hay trách Châu Kiệt Phong đã không làm chủ được tình huống. Cô ta nhớ buổi tối hôm đó, chính cô ta là người đã chuốc say Châu Kiệt Phong. Cô ta hối hận vì đã hẹn gặp Châu Kiệt Phong ở quán bar, hối hận vì đã ép Châu Kiệt Phong uống rượu say. Nếu cô ta đủ khôn ngoan và tỉnh táo, hiện giờ cô ta không cần phải sống trong khổ sở và thương tâm thế này.
Vũ Gia Minh ngẩng đầu nhìn Đào Tuyết Viên. Hắn chán ghét không muốn gặp cô ta, lại càng tức giận khi bị cô ta phá rối, làm mất nhã hứng thưởng thức bữa tối với Tú Linh.
“Vũ Gia Minh!” Đào Tuyết Viên nghiến răng, mắt nổi lửa giận: “Anh dám ngang nhiên cùng Tú Linh hẹn hò nhau ăn tối ở nhà hàng?” Đào Tuyết Viên chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Gia Minh, trông cô ta chẳng khác gì một ả đàn bà đanh đá và chanh chua.
Tú Linh sợ hãi, giật mình ngước mắt nhìn Đào Tuyết Viên.
Vũ Gia Minh xa xầm mặt: “Cô muốn gì?”
“Muốn gì?” Đào Tuyết Viên cười nhạt: “Tôi tưởng anh phải biết rõ hơn tôi chứ? Hừ! Anh tưởng rằng tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho anh như thế hả? Nếu anh d
ám hủy hôn với tôi, tôi sẽ khiến cho anh thân tàn ma dại.” Đào Tuyết Viên cuồng ngạo tuyên bố. Cô ta vốn không phải là một kẻ dễ chọc, lại càng không thể bỏ qua cho người dám mạo phạm đến cô ta.
“Thân tàn ma dại?” Vũ Gia Minh cười mỉa: “Cô định dùng cách gì để khiến tôi trở thành thân tàn ma dại?” Vũ Gia Minh trào phúng hỏi tiếp: “Cô định thuê người gϊếŧ tôi, hay là dùng cách nào đó khiến tôi phải khụy lụy cầu xin cô?”
Vũ Gia Minh thu lại nụ cười nửa miệng của mình, ngữ khí của hắn trở nên sắc lạnh: “Cô tốt nhất nên biết điều và an phận một chút, nếu không tôi mới là người không dễ dàng buông tha cho cô. Ngay từ đầu, tôi đã nói không yêu cô và không muốn lấy cô làm vợ, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Bây giờ mọi người đều biết cô và Châu Kiệt Phong qua đêm với nhau trong khách sạn, cô bảo tôi phải làm sao chấp nhận được sự thật này.” Vũ Gia Minh không một chút lưu tình chọc ngoáy vào nỗi hổ thẹn trong lòng Đào Tuyết Viên. Mặc dù chính hắn là người đã dựng nên tất cả, nhưng hắn vẫn dửng dưng như không, thậm chí hắn còn đóng đạt vai người bị phản bội.
“Anh…..” Đào Tuyết Viên mím chặt môi, tay chỉ vào mặt Vũ Gia Minh, cả cơ thể cô ta run lên. Về tình và về lý cô ta đều chịu thua Vũ Gia Minh. Bây giờ hắn có quyền chê bai và từ bỏ cô ta. Còn cô ta không có quyền gì cả. Sức mạnh của công chúng và dư luận rất mạnh, Vũ Gia Minh đã biết dựa vào điều này để phản kích lại cô ta. Lần trước, nếu không phải do cô ta dùng kế đưa hắn vào bẫy, hắn cũng không muốn dùng cách tương tự để hại cô ta.
“Tú Linh!” Đào Tuyết Viên quay sang sỉ nhục Tú Linh: “Cô cũng không hơn gì tôi đâu. Thật không ngờ, mấy hôm trước cô còn tình tứ khoác tay Châu Kiệt Phong, cùng hắn đi chào hỏi mọi người với tư cách là một người vợ chưa cưới. Tối hôm nay, cô đã mặt dày cùng hẹn hò ăn tối với một người đàn ông khác.”
Từ lúc Đào Tuyết Viên xuất hiện, gần mười thực khách ngồi trên lầu ba đã chú ý đến ba người. Họ đều ngừng ăn uống, ngừng nói chuyện và làm việc riêng để chăm chú lắng tai nghe ba người đấu khẩu với nhau.
Tú Linh dù sao cũng là một cô gái ngây thơ, hay động lòng thương người. Thấy Đào Tuyết Viên nói không hề sai, Tú Linh cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Vũ Gia Minh ghét nhất việc người khác dám dùng những lời lẽ khiếm nhã để hạ nhục mình trước mặt mọi người xung quanh. Hắn lại càng căm hận hơn, khi người đó dám gây tổn thương cho Tú Linh trước mặt hắn.
Đào Tuyết Viên hả hê khi thấy Tú Linh chỉ biết cúi đầu khóc, không dám phản kháng lại câu nào.
“Tú Linh! Cô đừng tự cao tự đại. Cô đừng tưởng tôi nhường Vũ Gia Minh lại cho cô. Một khi tôi không có được anh ấy, thì cô cũng đừng hòng mà có được.” Đào Tuyết Viên càng nói càng chua ngoa, càng không coi ai ra gì. Cô ta đã bị hận thù che mờ mất lý trí. Vào lúc này, ngoài nói ra cho hả, cô ta không còn quan tâm đến vấn đề gì nữa, ngay cả sĩ diện của bản thân mình, cô ta cũng quên.
Vũ Gia Minh đứng dậy. Kéo Tú Linh vào lòng, Vũ Gia Minh trầm giọng quát Đào Tuyết Viên: “Cô đừng ăn nói hàm hồ! Từ trướ đến nay, đối với tôi, cô không là gì cả. Nếu không phải do cô gián tiếp hại cô ấy bị tai nạn giao thông, cô ấy đâu bị mất trí nhớ, đâu bị Châu Kiệt Phong lừa làm vợ chưa cưới.”
Một tay ôm siết lấy eo Tú Linh, Vũ Gia Minh đứng đối diện với Đào Tuyết Viên, mắt hắn ánh lên những tia nhìn phẫn nộ: “Tôi đã cố bỏ qua cho cô, cố không làm gì cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục ngoan cố không chịu hiểu, cô đừng trách tôi độc ác và tuyệt tình.” Nâng cằm Tú Linh lên, Vũ Gia Minh dùng khăn tay màu trắng lau lệ trên má cho Tú Linh.
Bỏ mặc Đào Tuyết Viên đứng hóa đá một chỗ, Vũ Gia Minh cúi xuống hôn Tú Linh.
Đào Tuyết Viên căm hận đến mức siết chặt nắm đấm, môi mím chặt, mắt long lên sòng sọc. Cả đời cô ta cũng chưa từng bị người nào coi thường như thế. Cô ta là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, không xét về gia thế, nguyên sắc đẹp của cô ta cũng đủ để làm điêu đứng trái tim của biết bao nhiêu đàn ông, thế mà hết lần này đến lần khác, Vũ Gia Minh cự tuyệt cô ta.
Cô ta không hiểu mình thua kém Tú Linh ở điểm nào, tại sao Vũ Gia Minh không chọn cô ta, lại lựa chọn Tú Linh? Tú Linh bất quá chỉ là một cô gái xinh đẹp khả ái, ngoài ra không còn thứ gì nữa cả.
“Vũ Gia Minh!” Đào Tuyết Viên gầm lên: “Anh hãy chờ đấy, chờ xem tôi trả thù anh thế nào. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận, phải quỳ gối cầu xin tôi tha thứ.” Đào Tuyết Viên nhếch mép, mắt cô ta trừng trừng nhìn Tú Linh và Vũ Gia Minh. Cô ta thề với lòng là phải trả thù Vũ Gia Minh, phải khiến cho hắn sống trong đau đớn và tủi nhục, mà để làm được điều đó, chỉ có một cách duy nhất là hại Tú Linh.
“…………………….” Vũ Gia Minh không đáp lại lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Đào Tuyết Viên. Hắn thừa hiểu những toan tính trong đầu cô ta. Tú Linh là người phụ nữ của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ Tú Linh bằng mọi giá. Nếu hắn là một kẻ khϊếp nhược, hắn sẽ sợ hãi và nhượng bộ Đào Tuyết Viên, nhưng rất tiếc, hắn không phải là một người như thế.
Đào Tuyết Viên đã khiến phần xấu xa nằm ẩn dấu sâu trong Vũ Gia Minh sống dậy. Một khi cô ta đã cố tình chọc giận hắn, hắn không còn chần chờ và lưỡng lự giống như trước kia nữa.
Người Tú Linh không ngừng run rẩy, mặt trắng bệch vì sợ hãi. Tú Linh vùi mặt vào ngực Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại run lên.
Vũ Gia Minh căm hận muốn tát thẳng vào mặt Đào Tuyết Viên, nhưng hắn cố nén nhịn. Hắn không muốn ra tay đánh người ở đây, hơn nữa Đào Tuyết Viên là một cô gái. Dù hắn không chấp nhận lấy cô ta làm vợ, báo chí cũng đã đưa tin. Vì không muốn làm to chuyện, Vũ Gia Minh chọn cách ngấm ngầm ra tay.
Vũ Gia Minh siết nhẹ tay Tú Linh, dắt Tú Linh đi theo mình.
Đào Tuyết Viên bộc phát tức giận, cô ta hung hăng dơ cao tay, định tát vào mặt Tú Linh.
Vũ Gia Minh nhấc gọn Tú Linh đứng sang bên cạnh, một tay nắm chặt lấy cổ tay đang hạ xuống với tốc độ điện xẹt của Đào Tuyết Viên.
Vũ Gia Minh tăng lực đạo vào cổ tay Đào Tuyết Viên, khiến cô ta xanh mặt vì đau, miệng oán hận hét ầm lên: “Buông tay! Đồ bạc tình! Đồ phản bội! Đồ ngụy quân tử….” Có bao nhiêu ngôn từ dùng để chửu rủa, cô ta đều tuôn hết cả ra.
Vũ Gia Minh cười khẩy, hắn mỉa mai bảo Đào Tuyết Viên: “Đào tiểu thư! Xin lựa lại lời ăn tiếng nói của mình. Cô phun ra nhiều ngôn từ thô thiển như thế, cô không thấy xấu hổ à? Tôi tưởng với địa vị là một tiểu thư, cô phải được giáo dục một cách đoàng hoàng chứ? Cô có biết bây giờ trông cô giống gì không?” Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn cợt nhả nói tiếp: “Bây giờ trông cô giống hệt một cô ả đanh đá cá cày. Nếu cô đang đứng ở chợ, sẽ có rất nhiều người nhầm cô với một mụ hàng cá, hay một ả giang hồ. Tôi thấy cô nên về nhà học lại cách cử xử và ăn nói của mình đi.”
Vũ Gia Minh một tay bóp chặt cổ tay Đào Tuyết Viên, một tay bóp cằm cô ta, đầu hắn cúi thấp, nụ cười cợt nhả vẫn giữ trên khóe môi: “Cô có muốn chuyện của ngày hôm nay được đăng lên báo và lên Tivi không? Tôi đảm bảo bố cô sẽ rất thích thú khi biết được chuyện này. Cô muốn chơi với tôi chứ gì? Được thôi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng. Nếu cô còn tiếp tục tìm cách hại Tú Linh thêm một lần nữa, cô đừng trách tôi ra tay độc ác với cô. Tôi không phải là một kẻ nói suông, cũng không phải là một người tốt hoàn toàn. So với một cô ả đanh đá và chanh chua như cô, tôi giỏi hơn cô nhiều. Nói về thủ đoạn, cô không đủ sức để đấu với tôi đâu.” Vũ Gia Minh sau khi bóp cổ tay Đào Tuyết Viên mạnh đến nỗi cô ta gần rơi lệ, hắn mới chịu buông tay.
“Hãy nhớ kĩ lấy lời tôi nói ngày hôm nay, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Lần sau, tôi sẽ dùng hành động để nói chuyện với cô, không đơn giản là mấy lời cảnh cáo này đâu.” Nói xong, Vũ Gia Minh cười nhẹ, nắm tay dắt Tú Linh đi.
Dưới con mắt quan sát của mọi người xung quanh, ai cũng cho rằng Vũ Gia Minh đang mềm mỏng tìm cách trấn an và giảng hòa với Đào Tuyết Viên. Họ nghĩ Vũ Gia Minh là một chính nhân quân tử, mà có biết đâu những lời nói của hắn sắc bén chẳng khác gì lưỡi dao mỏng, đang cứa sâu vào lòng Đào Tuyết Viên.
Thân hình Đào Tuyết Viên rung lắc dữ dội, hai đầu gối chụm vào với nhau, sắc mặt của cô ta tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa. Cô ta không hề biết Vũ Gia Minh lại đáng sợ và tuyệt tình như thế. Theo ấn tượng của cô ta, Vũ Gia Minh là một chàng trai ôn hòa, hay cười. Nhưng đến hôm nay cô ta mới biết, tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài của Vũ Gia Minh mà thôi. Hắn là một tên ác ma trá hình.
Từ lúc được Hoàng Tuấn Kiệt cứu về, Thư Phàm đã gọi điện về Việt nam được ba lần. Hai lần gọi cho gia đình, một lần gọi cho ông Phong – quản gia của Hoàng Tuấn Kiệt.
Tám giờ tối, không có việc gì để làm, buồn lòng Thư Phàm đi dạo trên hành lang bệnh viện cho khuây khỏa. Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm, đầu nọ cọ cọ vào má Thư Phàm.
Thư Phàm và con chim hải âu đã trở thành một đôi bạn thân. Tuy con chim hải âu không thể trả lời Thư Phàm, bù lại nó có thể nghe hiểu những gì mà Thư Phàm nói. Thư Phàm rất vui vì có thể tìm được một con chim hải âu thông minh để nuôi.
Thư Phàm không biết con chim hải âu sẽ làm bạn với mình bao lâu, nhưng Thư Phàm vẫn vui vẻ trò chuyện cùng nó, cho nó ăn và chia sẻ với nó, tâm sự hỗn loạn trong lòng mình.
Trước cửa phòng bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt lúc nào cũng có hai vệ sĩ canh gác. Họ có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Hoàng Tuấn Kiệt. Bác sĩ và y tá ra vào đều phải trình thẻ và là những người mà giám đốc bệnh viện chỉ định. Chữa trị bệnh tình cho Hoàng Tuấn Kiệt gồm có ba bác sĩ. Nhiệm vụ chăm sóc hắn đã có Thư Phàm lo, nên không cần thuê y tá. Ngoài ra Thư Phàm còn là một bác sĩ giỏi, xét về chuyên môn Thư Phàm không thua kém gì ba bác sĩ kia.
Một bác sĩ trong trang phục áo blouse trắng, đeo ống nghe trước ngực, tay cầm một cuốn sổ bệnh án bước đến gần cửa phòng bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hai vệ sĩ đưa tay ngăn cản không cho phép người đàn ông hơn 30 tuổi bước vào phòng.
“Tôi là bác sĩ mới được chỉ định điều trị cho Hoàng Tuấn Kiệt.” Người đàn ông trẻ tự xưng là bác sĩ điều trị cho Hoàng Tuấn Kiệt chìa thẻ đang đeo trước ngực cho hai người vệ sĩ xem.
“Tôi không nghe giám
đốc bệnh viện nói gì về việc này cả.” Một trong hai người vệ sĩ nói: “Tôi rất tiếc không thể cho bác sĩ vào, cho đến khi tôi chính thức được giám đốc bệnh viện thông báo về việc điều chỉnh lại nhân sự.”
Hai người vệ sĩ cẩn thận như thế cũng đúng. Tính mạng của Hoàng Tuấn Kiệt đang trong giai đoạn nguy kịch. Tuy hắn không thể bị gϊếŧ chết bằng súng, nhưng chỉ cần tiêm cho hắn một liều thuốc độc, hay dùng gối bịt chặt mũi hắn, cũng đủ để gϊếŧ chết hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt đã trở thành một phế nhân, ngay cả một đứa trẻ con cũng có thể gϊếŧ chết được hắn. Bệnh viện là nơi ra vào hỗn tạp của nhiều người, bọn sát thủ có thể trà trộn, giả dạng là bác sĩ và y tá để hại Hoàng Tuấn Kiệt.
Người bác sĩ trẻ không còn cách nào khác, đành phải xoay người bước đi. Một lát sau, anh ta quay lại cùng với một người đàn ông hơn 50 tuổi.
Hai người vệ sĩ từng gặp giám đốc bệnh viện, nên vẫn còn nhớ khuôn mặt của ông ta.
“Lẽ ra ba bác sĩ được chỉ định điều trị cho cậu Hoàng Tuấn Kiệt sẽ tiếp chữa trị cho cậu ấy đến khi khỏi hắn mới thôi, nhưng vì một trong số họ bị tai nạn giao thông vào tối hôm qua, nên tôi chỉ định người khác thay thế.” Giám đốc bệnh viện giải thích cho hai vệ sĩ hiểu: “Hai cậu yên tâm, bác sĩ Hùng là một bác sĩ giỏi của bệnh viện, cậu ta có thể đảm nhận được vị trí của bác sĩ Lý.” Giám đốc bệnh viện cười, nói tiếp: “Việc thay đổi nhân sự này tôi đã gọi điện thông báo trước cho ông Gia Huy rồi.”
Có được sự đảm bảo của giám đốc bệnh viện, và nhận được cuộc gọi của ông Gia Huy, cuối cùng hai vệ sĩ có thể yên tâm để cho bác sĩ mới vào khám và chữa bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Giám đốc bệnh viện vừa đi khỏi, Thư Phàm đi dạo trở về.
Hai vệ sĩ gật đầu chào Thư Phàm.
Thư Phàm mỉm cười, chào lại.
Mở cửa phòng bệnh, Thư Phàm bước vào trong. Thấy trong phòng có một bác sĩ đang chăm chú nhìn Hoàng Tuấn Kiệt nằm bất động trên giường, Thư Phàm tiến lại gần.
Người đàn ông đứng quay lưng lại với Thư Phàm, khiến Thư Phàm không nhìn được khuôn mặt anh ta. Thư Phàm chỉ nhìn được bóng lưng, và vóc dáng cao lớn của anh ta.
Người đàn ông quá tập trung vào suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân của Thư Phàm.
“Xin chào!” Thư Phàm tưởng đây là một trong số ba người bác sĩ đến khám và chữa bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt, đã lên tiếng chào hỏi.
Thư Phàm không nghe thấy anh ta nói gì. Vì tò mò và hiếu kì, Thư Phàm đứng đối diện với người đàn ông trẻ. Trong ánh sáng của bóng đèn điện, Thư Phàm có thể phần nào nhìn rõ được đường nét trên khuôn mặt anh ta.
Anh ta có khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt mờ đυ.c, mái tóc màu đen hơi rối, hình như anh ta đang mải suy nghĩ một vấn đề gì đấy nên dáng vẻ ưu tư và hơi hoảng loạn.
Thư Phàm nhận ra người đàn ông này không phải là một trong số ba bác sĩ thường xuyên đến khám và chữa bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm nghi hoặc nhìn thật kĩ anh ta.
“Anh là…..?” Thư Phàm muốn xác minh thân phận thật sự của anh ta. Thư Phàm biết nếu không có nhận được sự cho phép của hai vệ sĩ, người đàn ông này không thể bước vào phòng, mà nếu có thể vào, trừ phi anh ta nhận được sự tín nhiệm của họ.
Người đàn ông lạ mặt lúc này mới giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Thư Phàm. Phát hiện sự có mặt bất thình lình của Thư Phàm trong phòng, khiến anh ta trấn động không ít.
“Cô là gì của bệnh nhân?” Mất mấy giây kinh ngạc và sững sờ, anh ta gắng gượng giữ điềm tĩnh, hỏi ngược trở lại Thư Phàm.
“Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.” Thư Phàm cau mày. Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Thư Phàm không mấy thiện cảm với người đàn ông lạ mặt này. Thư Phàm linh cảm sự xuất hiện của anh ta ở đây không hề đơn giản.
“Tôi là bác sĩ mới được giám đốc bệnh viện chỉ định thay thế bác sĩ Lý, tiếp tục khám và chữa bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt.” Người đàn ông lạ mặt đơn giản nói cho Thư Phàm biết thân phận của mình.
“Ba bác sĩ kia đâu? Tôi thấy họ làm việc rất tốt kia mà.” Thư Phàm thắc mắc hỏi người đàn ông lạ mặt, nghi hoặc dành cho anh ta càng lúc càng lớn.
“Bác sĩ Lý bị tai nạn giao thông vào tối hôm qua.” Người đàn ông lạ mặt lảng tránh ánh mắt nhìn xăm xoi của Thư Phàm. Anh ta không mấy tự nhiên khi bị đôi mắt sắc bén của Thư Phàm chiếu thẳng vào người.
“Bị tai nạn giao thông vào tối hôm qua?” Thư Phàm vuốt cằm, rơi vào trầm tư. “Sao lại trùng hợp như thế? Hoàng Tuấn Kiệt mới bị tai nạn giao thông cách đây hơn một tuần. Bác sĩ điều trị cho hắn bị tai nạn giao thông vào tối hôm qua, rồi đến sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt này.” Thư Phàm càng ngẫm nghĩ, càng thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Thư Phàm không tin đây chỉ là ngẫu nhiên. Tất cả đều có liên quan đến nhau, là một mắt xích liên hoàn.
Mặc dù nghi ngờ người đàn ông lạ mặt này không có ý tốt, nhưng Thư Phàm tự nhủ với lòng là phải kiên nhẫn, không được đánh động cho kẻ thù biết. Thư Phàm muốn quan sát nhất cử nhất động của anh ta, đặc biệt phải chú ý hơn nữa đến sự an toàn của Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm đứng một bên xem người đàn ông lạ mặt khám bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt. Đến lúc anh ta tiêm thuốc cho Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm cẩn thận nhìn tên từng loại thuốc, cố gắng ghi nhớ vào đầu, thậm chí Thư Phàm còn len lén giấu một ít để thử nghiệm.
Chờ người đàn ông lạ mặt rời khỏi phòng bệnh, Thư Phàm khép cửa lại.
Ngồi xuống chiếc ghế, gần cạnh chiếc bàn gỗ, Thư Phàm đặt một ít thuốc giấu trong lòng bàn tay lên mặt bàn.
Thư Phàm ngửi từng viên thuốc, mùi thuốc tây xộc vào mũi khiến Thư Phàm thấy khó chịu. Biết rằng phải xét nghiệm, mới biết từng thành phần của thuốc, nhưng Thư Phàm vẫn muốn thử.
Lấy một chiếc túi đặt dưới gầm giường bệnh, Thư Phàm hí hoáy thử thuốc. Thư Phàm say mê nghiên cứu đến quên cả thời gian.