Bạn Trai Xấu Xa

Chương 26

Ném tờ báo trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt bực bội cười nhạt: “Vũ Gia Minh chết tiệt! Cuối cùng cậu cùng lòi cái đuôi chuột ra rồi. Tôi tưởng khi cậu mang Tú Linh sang đây, cậu sẽ không chấp nhận lấy Đào Tuyết Viên. Thật không ngờ, cậu vẫn lấy cô ta.” Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi thở dài, trong đầu lúc nào cũng nhớ và lo lắng về Thư Phàm. Gần một tuần nay rồi, hắn đã phái không biết bao nhiêu người đi điều tra tung tích của Thư Phàm, nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối khả quan nào.

Thư Phàm hiện giờ giống như một bóng ma bí ẩn, đã hoàn toàn tan biến vào không khí. Bóng đêm đen quá dày, Hoàng Tuấn Kiệt dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tìm được. Vò đầu, bứt tóc, hắn đau khổ nghĩ thầm: “Biết đến bao giờ, biết đến khi nào mình mới tìm được cô ấy đây.” Mang thân là nam nhi, không cho phép hắn khóc lóc kêu than. Nếu có thể hắn cũng muốn khóc giống như những cô gái khác, muốn mang hết tâm sự trong lòng nói cho người thân biết, muốn họ san sẻ và chung vai gánh vác khó khăn với mình.

Hoàng Tuấn Kiệt đã xuất viện được ba hôm nay. Hắn chỉ ngoan ngoãn nghe lời ông Hoàng nằm trong bệnh viện được đúng ba hôm, sau đó hắn kiên quyết phải ra viện bằng được. Hiện giờ dù tình hình sức khỏe của hắn vẫn còn yếu và không còn được linh hoạt như ngày xưa, nhưng để tìm được Thư Phàm và lo giải quyết công việc của công ty, không cho phép bản thân hắn được nghỉ ngơi thêm một ngày nào nữa. Từ trước đến nay, hắn vẫn là một kẻ cuồng công việc, một người không để ý đến sự sống chết của bản thân mình.

Hắn nhớ Thư Phàm, thật sự rất nhớ. Mỗi khi đêm về, ngồi một mình trong căn phòng trống, hắn lại nghĩ về Thư Phàm, nhớ về những kỉ niệm mà cả hai đã cùng trải qua với nhau. Hắn luôn thầm ước, cơ hội ở bên cạnh Thư Phàm sẽ còn kéo dài mãi, kéo dài cho đến khi hắn không còn thở nữa. Thư Phàm là người con gái đầu tiên, hắn thích, hắn có tình cảm và rung động.

Lo nghĩ và nhung nhớ về Thư Phàm nhiều bao nhiêu, càng khiến hắn hận bản thân mình bấy nhiêu. Nếu hắn không gây thù kết oán với nhiều kẻ thù như thế, Thư Phàm sẽ không bị rơi vào vòng nguy hiểm. Là chính hắn hại Thư Phàm. Hắn tự trách mình vô năng, trách mình vô dụng, không thể bảo vệ được người con gái quan trọng trong cuộc đời mình.

Hắn không tin Chúa Trời, cũng không bao giờ cầu nguyện, nhưng kể từ lúc Thư Phàm mất tích, không rõ sống chết, hắn đã một lần ngước mắt nhìn lên bầu trời không có trăng sao, thành tâm thành ý cầu nguyện ông Trời cho hắn có cơ hội lần thứ hai để sửa chữa lại sai lầm của mình.

Nghĩ, hắn nghĩ nhiều đến mức đầu cũng phát đau, thế nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào khả quan cả. Người bắt cóc Thư Phàm, vẫn chưa có động tĩnh gì. Người bí mật đó không gửi thư yêu cầu hắn phải trả giá bất cứ thứ gì để đổi lấy mạng sống và tự do của Thư Phàm. Hình như người đó giam giữ Thư Phàm chỉ vì người đó muốn hắn sống trong lo âu và sợ hãi nhiều hơn, là muốn lấy một thứ gì đó của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt rất hoang mang và bối rối. Hắn chỉ tìm được manh mối và sơ hở của người bắt cóc Thư Phàm, khi người đó có bất cứ động tĩnh gì, nhưng đằng này người đó lại án binh bất động, chui rúc sâu trong hang ổ của mình.

“Rầm!” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận đập mạnh nắm đấm xuống bàn. Chiếc bàn kính vì thế rung rung, sắp đổ gãy.

“Đáng chết! Không biết kẻ nào đã bắt cóc Thư Phàm? Tại sao kẻ đó không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không gửi bất cứ thông điệp gì cho mình?” Hoàng Tuấn Kiệt liên tiếp đấm hai phát thật mạnh xuống mặt bàn kính. Cách đấm của hắn, như thể nếu chiếc bàn kính chưa vỡ vụn hay tay hắn chưa bị đau đến không thể đấm được nữa, thì hắn sẽ không chịu dừng lại.

Vuốt mặt, luồn tay và

o tóc, Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng lên, bước đến gần tấm kính đang phản chiếu ánh mặt trời, trên lầu sáu của tòa cao ốc, phóng tầm mắt ra bên ngoài, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư. Đôi mắt hắn rất buồn, rất cô đơn, trái tim hắn ân ẩn đau. Nỗi nhớ Thư Phàm đang cào xé trong lòng hắn. Vừa lo vừa nhớ Thư Phàm, khiến hắn không thể chợp mắt ngủ được, cũng không nghĩ được bất cứ việc gì khác.

Trước kia hắn không hiểu yêu một cô gái sẽ có cảm giác gì, nhưng nay hắn đã hiểu được rồi. Lúc cô ấy ở bên cạnh, cô ấy đã mang lại nụ cười và niềm vui cho hắn. Khi cô ấy rời xa, hình bóng cô ấy đã hằn in sâu trong trái tim hắn. Đời này, hắn chỉ yêu và thích một người.

Mở điện thoại di động, Hoàng Tuấn Kiệt mắt mờ mịt và mông lung nhìn bức ảnh chụp khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ, trong sáng, đẹp một cách thánh thiện của Thư Phàm. Quen biết Thư Phàm gần một tháng, đây là bức ảnh duy nhất mà hắn có được. Điều đáng buồn là nếu hắn không chụp chộm, bây giờ dù có nhớ Thư Phàm, hắn cũng không biết lấy gì để nhìn ngắm cô ấy cho thỏa.

“Thư Phàm! Thư Phàm!” Hắn thầm thì gọi tên Thư Phàm, đôi mắt đυ.c ngàu, lòng tan nát vì đau.

Đứng thần thần một lúc lâu, Hoàng Tuấn Kiệt từ trong vô thức tỉnh lại. Hắn đã than thân trách phận nhiều rồi, đã đến lúc hắn phải đối mặt với sự thật tàn khốc. Ngày nào vẫn còn chưa tìm thấy Thư Phàm, ngày đó hắn sống mà như chết.

“Người đâu!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng gọi.

Người vệ sĩ đứng canh gác ngoài cửa phòng, nghe tiếng gọi của hắn, vội mở cửa, rồi bước vào trong. “Cậu chủ!” Bước lại gần Hoàng Tuấn Kiệt, khom người, anh ta kính cẩn nói.

“Chuẩn bị xe. Tôi muốn đến biệt thự riêng của Vũ Gia Minh.” Hít một hơi thật sâu, mắt vẫn mông lung nhìn ra bên ngoài, không quay sang nhìn người vệ sĩ riêng, Hoàng Tuấn Kiệt phân phó.

“Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Người vệ sĩ cúi đầu, xoay người, động tác dứt khoát, nhanh chân đi ra khỏi phòng.

“……………” Căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng Tuấn Kiệt. Trong lòng hắn có một cỗ tư vị nói không nên lời. Là cô đơn, là buồn bã sao? Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu, cười khổ. Đã bao lâu rồi, hắn sống mà không có niềm vui, ngay cả cười trông cũng khó coi như vậy.

“Vũ Gia Minh! Tôi hy vọng là cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không cậu đừng trách tôi độc ác.” Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, đôi mắt ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo và phẫn nộ. Hắn thích Thư Phàm, nên hắn coi Tú Linh là em gái của mình. Nay Thư Phàm đột nhiên mất tích, hắn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ và che chở cho Tú Linh.

“Cạch!” Cánh cửa phòng nhẹ nhàng được mở rộng sang một bên, người vệ sĩ lúc nãy bước vào phòng, anh ta hạ giọng nói: “Cậu chủ! Xe đã chuẩn bị xong rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt ngắm nhìn hình ảnh của Thư Phàm trên màn hình điện thoại. Hắn thầm thì: “Thư Phàm! Cô yên tâm, tôi nhất định không để Tú Linh chịu bất cứ tổn thương và đau đớn nào.” Khóe môi khẽ nhấc lên, nhìn người con gái mình thích bằng đôi mắt nồng nàn thương yêu, Hoàng Tuấn Kiệt đút điện thoại vào túi áo khoác.

“Đi thôi!” Đi lướt qua người vệ sĩ riêng, Hoàng Tuấn Kiệt giục, ngữ khí lãnh đạm.

“Vâng.” Người vệ sĩ riêng cung kính trả lời, tay anh ta nhẹ nhàng khép cửa.

Nghe người làm trong nhà báo, có một người đàn ông trẻ đến tìm mình, Vũ Gia Minh cau mày. Gần một tuần nay, hắn không thích gặp gỡ và tiếp bất cứ ai. Kể từ lúc Tú Linh đột nhiên biến mất, không có bất cứ tin tức gì, Vũ Gia Minh như ngồi trên đống lửa. Cảm giác bức bối và khó chịu này, hắn tuyệt đối không muốn kéo dài, không muốn trải qua lần thứ hai. Hắn thề với lòng là khi nào tìm được Tú Linh, hắn sẽ giữ chặt Tú Linh ở bên cạnh mình, một khắc cũng không rời xa.

Nếu để hắn phát hiện trong chuyện này, có kẻ nào đó đã nhúng tay vào, cố ý hại Tú Linh…. Đôi mắt Vũ Gia Minh chuyển sang lạnh lẽo và tàn nhẫn. Hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Tú Linh là thú cưng của hắn, ngoài hắn ra, thì không một ai được phép khi dễ và khinh bạc, đặc biệt tính kế hại Tú Linh thì lại càng không được phép.

“Cậu chủ!” Người vệ sĩ gấp gáp rảo bước nhanh vào phòng khách, vầng trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói có vẻ hơi hoảng hốt.

“Chuyện gì?” Vũ Gia Minh bực bội, cáu bẳn hỏi.

“Người đàn ông lạ mặt kia kiên quyết đòi gặp cậu chủ. Anh ta nói nếu cậu chủ không chịu để cho anh ta vào, anh ta sẽ cho người phá cổng.” Người vệ sĩ lau mồ hôi trán, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Gia Minh.

“Là kẻ nào mà to gan như thế?” Vũ Gia Minh thâm trầm, quắc mắt quát hỏi.

“Cậu chủ!” Người vệ sĩ rùng mình, chân tự động lùi về sau một bước, mắt len lén quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Vũ Gia Minh: “Người đó tự xưng là Hoàng Tuấn Kiệt.”

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh bật thốt, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi hắn: “Cho cậu ta vào.”

Người vệ sĩ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vũ Gia Minh. Anh ta tưởng Vũ Gia Minh sẽ tức giận sai hơn mười vệ sĩ dùng võ lực tống khứ người đàn ông không biết sống chết đang ngông cuồng, lộng ngôn ngoài cổng kia đi. Không ngờ sau khi nghe đến tên Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh chẳng những nở một nụ cười giống như ác ma, ngược lại còn sai mở cổng cho anh ta vào.

“Còn không mau đi đi?” Vũ Gia Minh xa xầm mặt, trừng mắt nhìn người vệ sĩ vẫn còn ngơ ngác đứng một chỗ.

“Vâng, vâng.” Người vệ sĩ giật mình, sực tỉnh, vội vã xoay người bước đi.

Vũ Gia Minh ngả người ra sau ghế, mắt ngước lên trần nhà, hai tay gác lên thành ghế, trông hắn chẳng khác gì một ông chủ lớn, đang chờ người khác đến hầu hạ.

Hoàng Tuấn Kiệt được người vệ sĩ lúc nãy dẫn vào trong nhà. Phòng khách được trang hoàng, như một căn phòng trong khách sạn năm sao. Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt là hai người đứng đầu một gia tộc giàu có, trong nhà của họ làm sao có thể không phô trương sự giàu có của mình. Dù cách sống có đạm bạc đến đâu, vì bộ mặt của gia tộc mình, họ cũng phải ráng sống cho giống những phú quý, đại gia khác.

Hai ngón tay xoay xoay đáy ly rượu, vừa nhấm nháp thứ nước vàng óng màu mật ong trong ly, vừa nhắm mắt, vừa hít hà, Vũ Gia Minh thư thái thưởng thức mùi thơm của rượu, giả vờ ngó lơ một vị khách không mời mà đến như Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười nhạt. Không cần Vũ Gia Minh phải mời, Hoàng Tuấn Kiệt tự động ngồi xuống, đối diện với Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt qua khe hở của chiếc ly. Nụ cười nửa miệng, mang theo giễu cợt và trêu đùa trên môi hắn càng lúc càng sâu, khi phát hiện khuôn mặt nhợt nhạt, viền mắt mang theo một vòng tròn đen của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Ai da….” Vũ Gia Minh nói, ngữ khí giống hệt một tên vô lại: “Không biết làn gió nào đã đưa rồng đến nhà tôm thế này?”

Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt, cảnh cáo nhìn Vũ Gia Minh. Hắn rít giọng bảo Vũ Gia Minh: “Biết điều thì câm họng đi. Đừng để tôi phải đấm thẳng vào mặt cậu.”

Vũ Gia Minh cười hì hì, điệu bộ vô lại vẫn không hề thay đổi: “Cậu đến đây để gây sự đánh nhau với tôi sao? ” Vũ Gia Minh giả vờ nhăn mặt nhíu mày, cười còn khoa trương và vô lại hơn cả lúc nãy: “Cậu cũng rảnh rối quá đấy! Tôi không ngờ chỉ có hơn một tuần không gặp, cậu lại có nhã hứng này. Ai da….Tôi nói cho cậu biết….”

“Rầm!” Hoàng Tuấn Kiệt điên tiết đập bàn, quát to: “Câm miệng! Vũ Gia Minh đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!”

Vũ Gia Minh thu lại nụ cười. Dù hắn có giả vờ đóng kịch đến đâu, khuôn mặt xám xịt, vòng đen trên mắt đã cố cáo tất cả. Hắn có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình. Hắn làm sao có thể giả vờ sống mà không biết gì. Hắn chẳng những để lạc mất Tú Linh, còn thêm gánh nặng hôn nhân gượng ép trên vai.

Nếu đem so với Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh hắn còn mệt mỏi và khổ hơn gấp ba lần. Tự dưng hắn thấy ghen tị với Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy rằng Hoàng Tuấn Kiệt không có khả năng dùng mưu mẹo như hắn, nhưng bù lại cách sống thẳng thắn của Hoàng Tuấn Kiệt đã dành được hào cảm của nhiều người. Còn hắn, chỉ vì cách sống vô lại, nay hắn mới bị lĩnh hậu quả như thế này đây.

Vũ Gia Minh thở hắt ra một hơi thật dài. Tiếng thở dài của hắn lọt vào tai Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mắt Vũ Gia Minh, chú ý đến khuôn mặt nhiều đêm mất ngủ đã mất đi sự linh hoạt và gian sảo thường ngày, đôi mắt mờ đυ.c, đầu tóc rối bù.

Hoàng Tuấn Kiệt coi thường, bảo Vũ Gia Minh: “Sắp cưới được người đẹp, sao trông cậu giống như một kẻ bị ép hôn thế?”

Câu hỏi của Hoàng Tuấn Kiệt chẳng khác gì châm chích vào nỗi đau trong lòng hắn. Vũ Gia Minh đập bàn, chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt: “Câm miệng! Nếu cậu còn muốn ngồi ở đây thêm một lúc, thì nên biết điều một chút. Còn nếu không, đừng trách tôi không nể tình chúng ta có một chút quen biết.”

“Chà, chà….” Hoàng Tuấn Kiệt tặc lưỡi: “Một Vũ Gia Minh miệng mồm sắc lẻm nay đã bay đi đâu mất rồi.”. Thấy chưa còn đủ để xả giận, Hoàng Tuấn Kiệt cười ha ha.

Vũ Gia Minh tức điên người. “Choeng!” Chiếc ly thủy tinh bị ném xuống sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Đừng rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.” Vũ Gia Minh căm phẫn, phun khí vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt: “Có chuyện gì thì mau nói đi. Nếu không, thì mau biến cho khuất mắt tôi.”

Hoàng Tuấn Kiệt không còn cười nữa. Gác chân lên mặt bàn, hắn trầm giọng hỏi Vũ Gia Minh: “Tú Linh đâu? Mau đưa cô ấy ra đây.”

Vũ Gia Minh khóe môi nhếch lên, hắn khôi phục dáng vẻ băng lãnh hàng ngày: “Cậu có quyền và tư cách gì mà yêu cầu tôi mang trả cô ấy cho cậu? Cậu nên nhớ, cô ấy là nhân tình của tôi, giữa cậu và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì cả.” Vũ Gia Minh nhấn mạnh từng từ từng chữ, hắn muốn vạch rõ và phân tuyến ranh giới giữa Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh.

Hoàng Tuấn Kiệt nghe được giọng nói của Vũ Gia Minh toàn giấm chua, và sự bá đạo muốn được trọn vẹn chiếm hữu Tú Linh cho riêng mình. Nếu là trước kia Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt không hiểu được ánh mắt và ý tứ của một người đang trong giai đoạn yêu đương là gì, nhưng kể từ lúc thích Thư Phàm, hắn đã hiểu được.

“Cậu coi Tú Linh là nhân tình của cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt cười lạnh: “Tôi thấy cậu đã quá ngông cuồng rồi đấy. Chính cậ

u mới nên nhớ hoàn cảnh hiện giờ của mình. Nếu cậu thực lòng thích Tú Linh, thì nên buông tha cho cô ấy đi. Tú Linh là một cô gái ngây thơ, trong sáng và hiền lành, cô ấy làm sao có thể đấu lại người vợ sắp cưới Đào Tuyết Viên của cậu.”

Hoàng Tuấn Kiệt vì Thư Phàm, vì tình bạn bao lâu nay với Vũ Gia Minh, đã cẩn thận nhắc nhở Vũ Gia Minh. Hắn không biết Vũ Gia Minh có thật lòng muốn kết hôn với Đào Tuyết Viên không, nhưng hắn không thể để Vũ Gia Minh gây tổn thương cho Tú Linh. Việc Thư Phàm mất tích, đã khiến hắn ăn năn hối hận và đau khổ dày vò suốt một tuần qua, hắn không muốn khi tìm được Thư Phàm, cô ấy lại trách hận hắn thêm vì không bảo vệ được em gái cô ấy.

Vũ Gia Minh rơi vào im lặng. Hắn là người hiểu rõ nhất tâm địa độc ác của Đào Tuyết Viên. Ngay cả một người lõi đời và từng trải như hắn, cũng bị cô ta tính kế đưa vào bẫy, huống hồ một cô gái ngây thơ như tờ giấy trắng giống như Tú Linh.

Đúng! Vì thật lòng thích Tú Linh, hắn nên buông tha cho Tú Linh. Nhưng chỉ cần nghĩ từ nay về sau, Tú Linh không còn ở bên cạnh mình nữa, hắn lại không chịu đưng được. Hắn nên làm gì mới tốt, mới có thể vẹn toàn cả hai đường?

Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt trầm tư. Cả hai đang nghĩ, và lo lắng cho người con gái mà mình yêu.

“Tú Linh đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.” Một lúc lâu sau, từ trong vô thức, Hoàng Tuấn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Vũ Gia Minh, nói ra yêu cầu của mình.

Vũ Gia Minh giật mình, nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn rất muốn nói rằng hiện giờ cô ấy đang ngủ trong phòng, không thể gặp được. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua, hắn không làm sao thốt ra khỏi miệng. Hắn biết bằng vào khả năng của mình, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ sớm tìm ra được sự thật, sớm biết Tú Linh hiện giờ đang mất tích. Làm bạn và làm đối thủ hơn 10 năm nay, cả hai đã quá hiểu nhau.

“Cô ấy hiện giờ không có ở đây.” Vũ Gia Minh run giọng đáp, khuôn mặt trầm buồn.

Nhìn hắn, Hoàng Tuấn Kiệt chấn động: “Đừng nói là hiện giờ cô ấy cũng mất tích giống như Thư Phàm?” Hoàng Tuấn Kiệt gằn giọng, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh, lòng không ngừng cầu nguyện rằng tất cả đều là do hắn tự suy diễn ra.

“Phải. Cô ấy đã mất tích được một tuần nay rồi.” Câu trả lời của Vũ Gia Minh, giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu nói cái gì?” Hoàng Tuấn Kiệt đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Vũ Gia Minh: “Cô ấy tại sao lại mất tích? Cô ấy mất tích ở đâu, khi nào? Chẳng phải cô ấy đi cùng với cậu là gì?” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận đến nỗi siết chặt tay, muốn xông lên đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh. Nếu không phải vì thằng bạn trời đánh, chỉ biết làm theo ý mình, mà không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác, thì có lẽ Thư Phàm đã không bị bắt cóc và Tú Linh cũng không xảy ra chuyện gì. Tất cả đều là lỗi của hắn!

Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng tức giận, càng muốn đánh người. “Còn không mau trả lời câu hỏi của tôi, hay là cậu muốn tôi đánh cậu một trận?” Hoàng Tuấn Kiệt quát ầm lên, căm phẫn rống to, ước chừng có thể chọc thủng cả mái nhà.

Vũ Gia Minh buồn chán đến mức không buồn so đo với Hoàng Tuấn Kiệt, cũng không còn tâm trạng để đấu lý và đấu tay đôi với hắn.

“Nói mau!” Hoàng Tuấn Kiệt hùng hổ túm chặt lấy cổ áo Vũ Gia Minh, xách hắn đứng lên.

Người vệ sĩ đứng ngoài cửa, gấp gáp xông vào phòng, định giải cứu Vũ Gia Minh. Hắn lạnh lùng phất tay, nói: “Lui ra đi!”

“Nhưng mà….” Người vệ sĩ chần chờ, nôn nóng không muốn bỏ đi.

“Tôi bảo lui ra!” Vũ Gia Minh lừ mắt, quát.

“Vâng.” Người vệ sĩ thức thời, vội lui ra, không dám làm trái ý của hắn nữa.

“Nói đi! Tại sao Tú Linh lại bị mất tích!” Hoàng Tuấn Kiệt không để người vệ sĩ riêng của Vũ Gia Minh vào mắt. Từ lúc biết nhận thức được mất mát và nỗi đau trên đời này là gì, hắn đã không coi chuyện sống chết của bản thân mình vào đâu.

“Cô ấy mất tích được gần một tuần rồi. Đúng vào buổi chiều tôi mang cô ấy đến dự tiệc nhà họ Đào.” Vũ Gia Minh thành thật trả lời. Gần một tuần nay, hắn như phát điên. Nay có một người cùng san sẻ với hắn cũng tốt, có còn hơn không. Hắn không muốn giả vờ chống đỡ đến cùng nữa. Hắn tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt cũng đang sống trong tâm trạng lo lắng và bồn chồn giống như hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt buông cổ áo Vũ Gia Minh ra. Nghiến răng trèo trẹo, hắn bực bội chửu thề: “Chết tiệt! Tại sao ngay cả Tú Linh cũng bị mất tích? Trong chuyện này liệu có âm mưu gì không?”

Vũ Gia Minh bối rối luồn tay vào tóc, vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, hắn nói: “Tôi không nghĩ người bắt cóc Thư Phàm, có liên quan đến việc mất tích của Tú Linh.”

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày; “Tại sao cậu có thể khẳng định được điều này?” Hoàng Tuấn Kiệt không cho những gì mà Vũ Gia Minh kết luận là đúng. Rất có thể người bí ẩn đứng trong bóng tối thuê sát thủ gϊếŧ chết hắn, bắt cóc Thư Phàm, đã tiện tay bắt cóc luôn cả Tú Linh.

“Không có cả năng.” Vũ Gia Minh nói chắc như đinh đóng cột: “Buổi chiều hôm ấy, khi tôi đưa cô ấy đến dự tiệc tại biệt thự của nhà họ Đào, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, cho đến khi tôi lơ đễnh không chú ý đến cô ấy, cô ấy mới biến mất. Tôi cho rằng cô ấy đã buồn chán bỏ đi lang thang ngoài đường, có thể đã bị lạc đường.” Nói đến mấy câu cuối, Vũ Gia Minh nghẹn họng, đôi mắt đυ.c ngàu, hắn không còn nói được nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt im lặng nhìn Vũ Gia Minh. Lúc đầu, trên đường đến đây, hắn rất muốn đánh Vũ Gia Minh một trận, nhưng thấy hắn vì sự mất tích của Tú Linh, đã sống không bằng chết giống như mình, Hoàng Tuấn Kiệt không còn ý nghĩ muốn đánh hắn nữa.