78, Chương thứ bảy mươi tám...
Nếm qua cơm chiều, Ngôn Du còn không có trở về phòng, vẫn luôn ngồi ở bên người Ngôn Tĩnh.
Nàng có chút áy náy.
Phía trước bởi vì biết mình yêu thích tỷ tỷ, lại luôn tuỳ hứng mà đối đãi tỷ tỷ, lúc lạnh lúc nóng, đến nỗi tỷ tỷ có thích Lạc Học Khâm hay không cũng đều không biết phải để ý làm sao.
Tuy rằng... Bây giờ đối với tỷ tỷ vẫn là có cảm giác kỳ quái... Bất quá, người nàng thích là Sở lão sư, nàng là thực xác định. Tỷ tỷ nói nàng giống tiểu hài tử, Sở lão sư cũng nói nàng giống tiểu hài tử, nàng hẳn nên học làm người lớn, không thể luôn nhường tỷ tỷ cùng Sở lão sư thương tâm mãi được.
Đến tận lúc này, tay Ngôn Du chụp lên một bên tay Ngôn Tĩnh, gắt gao nắm.
Tỷ tỷ nếu không thích cái tên họ Lạc kia, nàng nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ gả cho người kia, lúc trước nàng quả thực là hồ đồ đến mê muội mà.
Bởi vì động tác của Ngôn Du mà kinh ngạc vài giây, Ngôn Tĩnh quay đầu, chứng kiến Ngôn Du bày ra một bộ nghiêm trang, hạ giọng, “Tiểu Du, em đây là...”
“Tay tỷ tỷ quá lạnh.” Ngôn Du nhìn nàng, lộ ra tươi cười, “Tay của em lại nóng.”
“Ha ha...” Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt.
Gần đây Tiểu Du thật sự thay đổi, so với trước kia biết quan tâm thể thϊếp, là bởi vì Sở Nguyệt Xuất sao?
Ngồi ở bên cạnh hai người, Ngôn ba ba nghe hai người nói chuyện, vừa lòng sờ cằm.
Tiểu nữ phản nghịch nhà hắn giống như thật sự trưởng thành a.
“Tiểu Tĩnh, ở trong trường học vẫn khỏe chứ?” Ngôn gia phụ mẫu tính cả Ngôn Tĩnh lực chú ý tựa hồ toàn bộ đặt vào trên người Ngôn Du, Lạc Học Khâm cả đêm đều muốn cùng Ngôn Tĩnh đáp lời rốt cục nhịn không được mở miệng, “Đã quen chưa?”
Cũng đã một học kỳ trôi qua mà lại có thể hỏi loại vấn đề này.
Ngôn Du ở trong lòng thầm nói, vốn định tranh luận, do dự vẫn còn không nói.
Ngô, Sở lão sư nói không thể bốc đồng thất thường...
“Hoàn hảo.” Ngôn Tĩnh thản nhiên đáp, gặp Ngôn Du bĩu môi, nâng tay sờ sờ lỗ tai của nàng, thần sắc lãnh đạm bởi vì Ngôn Du đã khôi phục ôn nhu.
Ngôn Du chậm chạp tựa hồ chính là từ cha nàng di truyền đến, mà Ngôn ba ba căn bản không thấy thái độ Ngôn Tĩnh là chuyện gì xảy ra, ngược lại Ngôn mẹ vẫn luôn ngồi ở một bên, âm thầm xác định chuyện mình phỏng đoán mà hôm nay lại bị Ngôn Du nhắc tới, trong lòng ám thầm thở dài hai tiếng, mở miệng, “Tiểu Tĩnh, còn có Tiểu Du, đến phòng mẹ đi.”
Ngôn ba ba tuy rằng luôn làm một bộ ‘nhất gia chi chủ’, chính là mỗi khi Ngôn mẹ nghiêm túc ra lệnh, hắn đều không dám phản đối. Lúc này tuy cảm thấy Lạc Học Khâm còn tại đây mà Ngôn Tĩnh cứ như vậy bị kêu đi thì có chút không tốt, nhưng vẫn cúi đầu uống trà không có ngăn trở.
Lạc Học Khâm trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, không muốn nhìn Ngôn Tĩnh, làm gì Ngôn Tĩnh từ đầu tới đuôi ngay cả liếc cũng không cho hắn cái nào.
“Khụ...” Đem phản ứng đệ tử của mình nhìn trong mắt, Ngôn ba ba đặt chén trà xuống, thần sắc hờ hững, “Sư nương của con lâu lắm không có gặp các nàng.”
“Minh bạch.” Lạc Học Khâm vội vàng gật đầu đáp.
================
“Tiểu Tĩnh, Tiểu Du nói con không thích Học Khâm, thật vậy chăng?” Mới hồi phòng ngồi vào trên giường, Ngôn mẹ liền đi thẳng vào vấn đề, “Con ăn ngay nói thật.”
“Con...” Kinh ngạc nhìn Ngôn Du một bên liếc mắt, Ngôn Tĩnh trong lúc nhất thời có chút bối rối, hồi lâu đều không có hoàn hồn.
“Tỷ tỷ, chị nói mau nha, mẹ nói nếu chị không thích sẽ không...” Ngôn Du thấy tỷ tỷ sững sờ, vội vã mở miệng lay tỉnh tỷ tỷ, Ngôn mẹ nhíu nhíu mày, “Tiểu Du, nhường tỷ tỷ con tự mình nói.”
“Nha...”
Ngôn Tĩnh trầm mặc ngồi ở bên giường, cúi đầu, trong đầu ngàn vạn tự lại không biết làm như thế nào cùng mẫu thân nói.
“Tỷ tỷ...” Ngôn Du lôi kéo tay nàng quơ quơ, trong ánh mắt lộ ra chấp nhất, “Sở lão sư nói, không thể bởi vì để mặc một nguyên nhân nào đó mà bỏ qua hạnh phúc của chính mình.”
Mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn vào cặp con ngươi đen láy phía sau gọng kính màu đen đó, Ngôn Tĩnh cứ như vậy thẳng tắp nhìn, lại như đang nhớ tới một người khác.
...
“Cô rõ ràng liền không thích người kia, vì sao phải ngu như vậy? Ba mẹ cô khẳng định cũng hy vọng cô hạnh phúc.”
...
“Tỷ tỷ?” Chớp chớp mắt, Ngôn Du không rõ Ngôn Tĩnh vì sao lại xem mình như vậy, lại lắc lắc, phe phẩy tay Ngôn Tĩnh.
Tỷ tỷ cũng thường xuyên xem nàng, chính là cảm thấy bây giờ ánh nhìn ấy, diễn cảm ấy có phần là lạ đâu.
Hoãn lại thần, Ngôn Tĩnh thở dài, nhìn phía Ngôn mẹ, “Mẹ, thực xin lỗi...”
Từ miệng Ngôn Tĩnh xác nhận chuyện này, Ngôn mẹ kéo qua tay nàng, “Như thế nào không nói sớm đây? Ba ba của con đều đang cùng Học Khâm thảo luận ngày kết hôn.”
Hạ xuống mi mắt, thanh âm Ngôn Tĩnh có chút khàn và nhỏ, “Không muốn hai người khó xử.”
“Cái con bé này, chuyện này có cái gì khó đâu.” Đau lòng ôm chầm đại nữ nhi, Ngôn mẹ nhìn Ngôn Du ở một bên, vẻ mặt nhu thuận bèn buông tay ra, “Con chính là luôn luôn độc lập, gặp chuyện liền giấu ở trong lòng, loại chuyện này hẳn là chuyện đôi bên tự nguyện...”
Dừng một chút, cảm nhận được Ngôn Tĩnh trong lòng nhẹ run rẩy, Ngôn mẹ thở dài nói, “Yên tâm đi, buổi tối mẹ sẽ cùng ba ba của con nói, không thích Học Khâm mẹ sẽ không gả.”
Cắn môi dưới không để cho mình khóc lên, Ngôn Tĩnh thân mình không ngừng run rẩy lên.
Nàng phải nói như thế nào cho mẫu thân của mình biết, muội muội của nàng thích một nữ nhân, mà nàng cũng vậy...
Ngôn Du ở bên cạnh lộ ra tươi cười ngốc ngếch, “Tỷ tỷ, em đã nói mà, nói không thích thì Ngôn mẹ mới sẽ không bức chị a.”
Cặp con ngươi luôn lóe ánh sáng lúc này cười đến híp lại thành một đường nhỏ, “Người thiệt tình yêu chị mới sẽ không để cho chị khó xử đâu.”
“Vèo...” Ngôn mẹ cười ra tiếng, “Liền con chưa lớn còn dám giáo dục tỷ tỷ.”
“Hắc hắc...” Ngượng ngùng gãi đầu, Ngôn Du nhìn tỷ tỷ của mình ngồi thẳng oán trách trông lại đây, cười đến càng phát ra choáng váng.
“Không có dáng dấp người lớn gì hết...” Ngôn mẹ lắc đầu, “Tỷ tỷ con mẹ mới không quan tâm đâu, người theo đuổi nàng cũng có thể xếp từ nơi này đến trường học của mấy đứa, nhưng thật ra con...”
Đánh giá Ngôn Du một phen, Ngôn mẹ trùng điệp thở dài, “Thật không biết ai sẽ thích một đứa bé a.”
Ngôn Du lập tức phồng lên mặt bánh bao, “Ai dám chê, Sở...”
“Tiểu Du!” Ngôn Tĩnh ngay cả vội mở miệng cắt đứt lời của muội muội.
“Ngô?” Nhìn phía tỷ tỷ, Ngôn Du vẻ mặt mê hoặc.
“Em... Chị khát nước, giúp chị bưng chén nước được không?” Muội muội mình quả nhiên vẫn không thể làm cho người ta bớt lo được, lại có thể nghĩ như vậy mà với mẹ nói ra chuyện Sở Nguyệt Xuất, nàng thật đúng là nghĩ mẹ có thể cái gì cũng đều nhận sao?
“Hảo.” Ngôn Du cười híp mắt đáp ứng, vui vẻ chạy ra ngoài cửa cấp Ngôn Tĩnh rót nước.
“Tiểu Tĩnh, các con có phải là có chuyện gạt mẹ hay không.” Cũng như Ngôn Du chậm chạp là từ phụ thân của các nàng, Ngôn Tĩnh tuệ chất lan tâm còn là di truyền từ mẹ, giờ phút này ánh mắt sắc bén của Ngôn mẹ nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như muốn xem tâm sự Ngôn Tĩnh không chừng.
“Không có a.” Ngôn Tĩnh cố gắng duy trì trấn định, nhìn thẳng mẫu thân của mình, mỉm cười, “Chỉ là có người theo đuổi Tiểu Du thôi.”
“Nga?” Kỳ thật chính mình vừa mới nói câu kia bất quá là nói giỡn với Ngôn Du chơi thôi, giờ phút này nghe Ngôn Tĩnh nói như vậy, Ngôn mẹ lập tức hứng thú, “Hạng người gì?”
“A, mẹ làm gì bày ra một bộ rất hiếm có a, từ nhỏ đến lớn người truy Tiểu Du còn thiếu sao?” Ngôn Tĩnh nhẹ giọng cười, nghĩ qua nhiều năm như vậy mà người theo đuổi Ngôn Du dần dần liền bị một Ngôn Du chậm chạp biến thành không biết phải làm sao lại không có cách nào khác, ánh mắt càng phát ra nhu hòa.
“Người theo đuổi con bé là không khó được, khó được chính là Tiểu Du lại có thể hiểu được người ta là đang theo đuổi con bé.” Ngôn mẹ lập tức liền minh bạch ý của Ngôn Tĩnh cười lắc đầu, “Cũng không biết Tiểu Du rốt cuộc tính ngu ngốc vẫn là thông minh...”
Ngôn Du vào lúc đó đẩy cửa phòng ra, bưng nước thật cẩn thận đi đến bên cạnh hai người rồi đưa cho Ngôn Tĩnh, “Cấp.”
“Cám ơn Tiểu Du.” Ngôn Tĩnh lộ ra nụ cười ôn nhu, tiếp nhận nước liền uống ngay một hơi, phóng tới bên cạnh, vẻ mặt Ngôn Du ngây ngô cười cũng ngồi xuống, khóe môi giơ lên độ cong nhường hai người trong phòng tâm tình cũng đi theo giơ lên.
“Tiểu Du lần này trở về so với lần trước còn nhỏ.” Ngôn mẹ mắt nhìn tiểu nữ nhi, có chút cảm khái nói, “Rốt cục đã lớn rồi.”
“Thật vậy chăng?” Hai tròng mắt Ngôn Du lập tức phát sáng, vẻ mặt chờ mong nhìn mẹ, “Thật sự trưởng thành sao?”
“Ha ha...” Ngôn mẹ cùng Ngôn Tĩnh liếc nhau, nhất tề cười ra tiếng.
Hỏi ra như vậy a, xem ra còn chưa tính lớn.
Ban đêm, Lạc Học Khâm đi rồi, Ngôn Du cùng Ngôn Tĩnh cũng đều tự mình trở về phòng ngủ, Ngôn mẹ ngồi ở đầu giường đeo cặp kính lão xem sách trong tay, thẳng đến Ngôn ba ba mặt mày nghiêm túc cũng lên giường, thanh âm thản nhiên, “Ông thực thích Học Khâm?”
Ngôn ba ba có chút kì quái, khó hiểu lão bà mình vì cái gì đột nhiên hỏi mình loại vấn đề này, bất quá vẫn là đáp, “Học Khâm là không sai, học trò một tay tôi luyện ra, tuy rằng so với hắn người có tiền đồ còn nhiều hơn rất nhiều, nhưng là nếu bàn về trình độ đối Tiểu Tĩnh tốt thì Học Khâm tính không sai.”
“Nếu Tiểu Tĩnh không thích thì sao đây?” Ngôn mẹ vẫn là cầm sách trong tay, lại một chữ cũng không có nhìn vào.
Mày nhíu lại, thanh âm Ngôn ba ba trầm xuống, “Sao tự nhiên hỏi như vậy?”
Buông sách, Ngôn mẹ tháo xuống kính lão nhìn thẳng Ngôn ba ba, “Con gái của ông không thích Học Khâm.”
“Làm sao có thể...” Ngôn ba ba lắc đầu, khó được lộ ra tươi cười, “Bà là luyến tiếc nữ nhân gả đi đi.”
“Ai với ông tôi luyến tiếc.” Ngôn mẹ tùy tay cầm quyển sách vốn hơi mỏng vỗ xuống đùi chồng, “Ông nhanh chóng nói rõ ràng lại chuyện lấy chồng a, chuyện này chính là ông trước tiên làm ra tới.”
“Ôi chao bà...” Đối mặt lão bà mang ngữ khí như thế, Ngôn ba ba cũng có chút bán tín bán nghi, “Tiểu Tĩnh thực không thích?”
“Ân, bất quá không dám theo chúng ta nói, là Tiểu Du đến nói với tôi, tôi đi hỏi Tiểu Tĩnh mới biết được.” Nghĩ đến Ngôn Du khó được một bộ không mơ hồ, còn nói lên chuyện tỷ tỷ hạnh phúc là quan trọng nhất, Ngôn mẹ nhẹ giọng cười, “Ông không biết tiểu nữ nhi phản nghịch của ông lúc ấy có bao nhiêu thật sự nghiêm túc.”
Không dám nói?
Ngôn ba ba cũng không có theo Ngôn mẹ cười, mà là muốn ba chữ kia, tâm chìm xuống.
Nguyên lai ở trong mắt nữ nhi, bất tri bất giác, hắn lại có thể thành người như vậy.
====================
Ed: Có thể nói đã xử lí xong cái tên họ Lạc đu bám kia =)))))