Phiên ngoại kiếp trước:
Hiện tại cả người Hòa Vi đều không tốt lắm.
Cô ngồi ở hàng ghế rộng rãi phía sau xe, bên trong xe hơi ấm từ bốn phương tám hướng phả lại đây, nhanh chóng xua tan không khí lạnh lẽo trên người cô.
Bên cạnh là người đàn ông ngồi cách cô hơn 100 cm, khoảng cách rõ ràng không quá thân cận, nhưng Hòa Vi lại không lý do mà cảm thấy khẩn trương.
Không có cách nào không khẩn trương.
Rốt cuộc nửa tiếng trước, cô mới vừa chia tay với em trai người đàn ông này.
Thậm chí Hòa Vi còn quên mất vừa rồi mình lên xe như thế nào, cô hít sâu một hơi, bên ngoài trời mưa không nhỏ, lúc này hạt mưa rơi vào cửa sổ xe vang lên tiếng lạch cạch, một tiếng lại một tiếng, tiếng động phát ra có quy luật làm người ta bực bội.
Không khí bên trong xe yên tĩnh buồn tẻ, tiếng hít thở của mấy người dường như bị phóng đại, Hòa Vi mới vừa bị xối nước mưa, lúc này nước mưa trên tóc theo sườn mặt trượt xuống, sau đó ngưng tụ thành một giọt nước, từ cằm rơi thẳng tắp xuống dưới.
Trên người cô còn khoác áo khoác tây trang của Yến Hoài, vài phút qua đi, nước từ trên người cô ngấm ra ngoài, áo khoác màu đen ngấm một mảng nước lớn biến thành màu đen sậm.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, “Lạnh không?”
Anh vừa nói chuyện điện thoại xong, ngữ khí lạnh lùng thờ ơ, tương tự như giọng nói vài phút trước khi anh ở trong mưa vỗ về sườn mặt cô gọi cô là “Bảo bối”, nhưng lại không quá giống nhau.
Hòa Vi gật đầu, không đợi cô lên tiếng trả lời, tiếng hắt hơi đã ra trước.
Yến Hoài nhíu mày, tầm mắt lại chuyển về phía tài xế Tiểu Ngô đang lái xe, chỉ cần một ánh mắt, Tiểu Ngô lập tức hiểu ý, cơ hồ lập tức mở máy sưởi tới số lớn nhất.
Vừa rồi cậu ta không bị dính nước mưa, lúc này mở máy sưởi, giống như đặt cả người trong nồi hấp, nóng không chịu được.
Nhưng mà Tiểu Ngô là một người biết kìm nén cảm xúc của chính mình, mỗi khi nóng quá đổ mồ hôi, cậu ta liền ngẫm lại khoảnh khắc vừa rồi ông chủ bắt cậu ta lái xe đâm người, chỉ cần tưởng tượng như vậy, trong nháy mắt cậu ta có thể bình tĩnh hơn không ít.
Cho nên mới nói “Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh”, cũng không hoàn toàn không có cơ sở.
Tiểu Ngô không dám để ý tình huống ở hàng ghế phía sau, toàn tâm toàn ý chú ý tình hình giao thông phía trước, tầm mắt cũng không dám rời một chút nào.
Tâm trạng của Hòa Vi không khác cậu ta là bao, chỉ cần tưởng tượng đến mình đang ngồi cạnh người đàn ông thiếu chút nữa kêu người lái xe đυ.ng phải cô, cô lại ngồi thẳng người không dám thả lỏng bả vai.
Yến Hoài hơi cúi người, duỗi tay cởi bỏ cúc áo sơ mi nơi cổ tay, sau đó cuốn tay áo lên trên, giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra một chút gợn sóng gì: “Điện thoại của Yến Thần.”
“...À.”
Toàn thân Hòa Vi ướt đẫm, cứ cách vài giây, sẽ có một giọt nước rơi xuống ghế da cùng thảm lông dê của chiếc xe hơi quý báu này, cô tận lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình, để tránh làm bẩn xe của anh.
Yến Hoài nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở vệt nước màu đen trên ghế bên tay phải, sau đó di chuyển và cố định trên gương mặt ướt dầm dề của cô.
Hòa Vi xinh đẹp không phải ngày đầu tiên anh biết, chỉ là bộ dáng như hoa lê đái vũ này thật sự khiến anh không thể kìm chế, đáy mắt Yến Hoài nóng lên, giơ tay nới lỏng cà vạt, “Tại sao chia tay?”
“…”
Dù sao cũng là anh trai Yến Thần, cô tổng cảm thấy ăn ngay nói thật không tốt lắm.
Hòa Vi do dự vài giây, lý do còn chưa được nói thành lời, Yến Hoài đã cong khóe môi, “Anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác, đúng không?”
Cổ họng Hòa Vi có chút khô, đầu có chút nóng, hẳn là bị cảm lạnh rồi, cô rũ mắt xuống, sắc mặt không được tốt.
Cô không muốn nói chuyện, nhưng thật ra hệ thống lại “Ai” một tiếng, “Anh trai nam chính là thầy bói sao, cái này cũng có thể đoán được?”
Hòa Vi không có tâm tình trả lời anh ta, cô lấy di động ra nhìn thời gian, đã gần 11 giờ.
Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kiến trúc xa lạ mà tinh xảo, ngay từ đèn đường cũng đều để lộ ra một hơi thở cổ kính xa xỉ.
Trong lòng Hòa Vi “Lộp bộp” một tiếng, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía Yến Hoài: “Yến…”
Lời này còn chưa nói xong, Tiểu Ngô đã dừng xe lại, “Yến tổng, đến rồi.”
Khóe miệng Hòa Vi giật giật, không hỏi ra lời.
Yến Hoài mở cửa xe, trước khi xuống xe lại nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái, “Xuống xe, sáng mai tôi đưa cô trở về.”
“…”
Hòa Vi nghĩ thầm, chỉ sợ là đợi không được đến sáng mai.
Cô biết ngày thường Yến Hoài rất bận rộn, hiện tại thời gian lại không còn sớm, có thể anh chỉ là lười lãng phí thời gian thay đổi phương hướng đưa cô về nhà, cho nên mới trực tiếp mang cô về nhà của mình.
Hòa Vi không nghĩ quá nhiều, từ trước đến nay cô là một người không thích làm phiền người khác, không có khả năng lúc này còn bắt người khác đưa mình trở về, hướng Yến Hoài nói cảm ơn, sau đó từ bên kia mở cửa xuống xe.
Mưa vẫn rơi, hơn nữa mưa không nhỏ.
Chân Hòa Vi vừa rơi xuống đất, đã bị người nắm cổ tay kéo vào dưới tán ô.
Cửa biệt thự nhanh chóng có một người phụ nữ trung niên lại đây mở cửa, “Cậu chủ, sao giờ này cậu mới trở về… Ai, vị này chính là…”
Yến Hoài đẩy mạnh Hòa Vi vào phòng khách, đứng ở trước cửa thu ô lại, anh không giải thích nhiều, mà nói thẳng: “Dì Hàn, đưa cô ấy đến phòng tắm.”
“Ai!”
Dì Hàn vội vàng đáp ứng, kéo Hòa Vi lên tầng, có thể những người có tuổi đều có một bệnh chung, dì Hàn nói nhiều hơn nữa rất nhiệt tình, nắm tay cô quan tâm nói: “Cháu gái, cháu dính mưa bao lâu rồi?”
Hòa Vi đánh cái hắt xì, hỏi gì đáp nấy: “Cũng không… bao lâu.”
Dì Hàn mở cửa phòng cho khách ngay cạnh phòng ngủ chính ra, “Cháu gái, hôm nay cháu ở phòng này, hay là cùng cậu chủ…”
Hòa Vi lập tức nói, “Ở phòng này đi.”
Lần này phản ứng của cô khó có khi nhanh hơn chút, dì Hàn cũng bị cô chọc cười, sau khi bước vào, mở tủ tìm áo tắm dài đưa cho cô, “Trước tiên tắm nước ấm đi, tôi đi nấu cho cháu bát canh gừng.”
“Cảm ơn dì.”
Dì Hàn cười cười, biết cô muốn tắm rửa, cho nên cũng không làm chậm trễ cô, nhanh chóng xoay người ra cửa.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Hòa Vi mới sờ lên tóc, cầm áo tắm dài vào phòng tắm.
Lần tắm rửa này thời gian cũng không dài, hơn 11 rưỡi, Hòa Vi từ phòng tắm ra ngoài.
Sau khi tắm xong cô cảm thấy thoải mái hơn không ít, tóc vẫn ướt sũng, tuy rằng lập tức phải trọng sinh, song Hòa Vi vẫn muốn chết có thể diện chút, lấy máy sấy ngồi trước gương sấy tóc.
Cũng không biết sáng mai, những người khác trong nhà phát hiện cô không tiếng động chết trên giường sẽ có loại phản ứng gì… đoán chừng nếu không bị hù chết, thì ít nhất cũng sẽ bị dọa tạo thành bóng ma.
Trong nháy mắt Hòa Vi cảm thấy mình không tốt lắm, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô, rốt cuộc không phải cô nguyện ý đến đây.
Cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà trọng sinh, tuy nhiên dường như có người không đồng ý.
Được rồi, hiện tại suy nghĩ những thứ này cũng không giải quyết được gì.
Hòa Vi mất gần mười phút để sấy khô tóc, mới vừa tắt máy sấy đi, liền nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Thanh âm dì Hàn từ ngoài cửa truyền tới: “Cháu gái, cháu tắm xong rồi sao?”
Hòa Vi trả lời một tiếng, sau khi sửa lại cổ áo tắm, cô mới đứng dậy mở cửa.
Cứ như vậy vài giây, người đứng trước cửa không biết từ khi nào đã đổi thành Yến Hoài.
Anh đã thay xong một thân quần áo sạch sẽ, cổ áo sơ mi có hai cúc không cài, thoạt nhìn có loại một vẻ tùy ý gợi cảm, thấy anh nhìn chằm chằm mình, Hòa Vi theo bản năng muốn kéo cổ áo lên trên một chút.
Ý niệm này vừa hiện lên, cô mới chỉ kịp nâng tay, dưới tầng liền truyền đến thanh âm của dì Hàn: “Cậu hai…”
Ngay sau đó là giọng nói của Yến Thần vang lên, mang theo sự nóng nảy một cách rõ ràng: “Hòa Hòa?”
Động tác trên tay Hòa Vi dừng lại, đầu cô nóng lên, nón xanh trên đỉnh đầu phảng phất như đang sáng lấp lánh, trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ lý trí của cô, bàn tay nâng lên nhưng không kéo cổ áo, mà trực tiếp ôm eo người đàn ông trước mặt.
Dáng người cô không cao, lúc này lại đang mang một đôi dép lê đế bằng, miệng vừa vặn dán trên ngực anh, mềm ấm lại nóng bỏng.
Lông mày Yến Hoài nhăn lại, “Hòa Vi?”
Hòa Vi không buông tay.
Cô nghe thấy tiếng bước chân lên tầng “Lộc cộc”, kết hợp cùng thanh âm tức giận của Yến Thần, Hòa Vi cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Yến Thần khiến đỉnh đầu cô mọc sừng, nên cô sẽ dứt khoát trả lại cho anh ta.
Hơn nữa người cắm sừng cho anh ta lại là anh trai ruột của anh ta, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hòa Vi tưởng tượng như vậy, cánh tay cô ôm Yến Hoài lại càng không chịu nới lỏng, nhỏ giọng mở miệng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Bởi vì vừa mới tắm xong, cả tai và cổ người con gái đều lộ ra một màu hồng nhạt, mùi hương sữa tắm trên người cô mạnh mẽ xông vào hơi thở, mấy ngón tay Yến Hoài nắm chặt cái ly, trước khi Yến Thần lên tầng, một tay anh đẩy Hòa Vi vào trong phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại.
Hòa Vi thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn xa lạ mang tính xâm lược của người đàn ông rơi xuống, bàn tay cô đặt trước ngực anh khẽ đẩy, sau đó chờ tiếng đập cửa của Yến Thần vang lên, trong nháy mắt cô liền không có tâm tư giãy giụa nữa.
Loại này cảm giác khẩn trương cắm sừng cho tên đàn ông xấu xa kia, không thể giải thích được khiến máu trong toàn thân nhanh chóng trở nên hưng phấn.
Hòa Vi vừa chuyển mắt liền thấy, 11 giờ 55 phút.
Còn năm phút đồng hồ nữa, tốt nhất có thể khiến Yến Thần tức chết mới được.
Hòa Vi buông bàn tay vẫn đang nắm tay áo sơ mi của Yến Hoài ra, giơ tay ôm lấy cổ anh, trúc trắc đáp lại nụ hôn này.
Cũng không biết là do thời gian hôn quá lâu, hay là lập tức phải trọng sinh, Hòa Vi bắt đầu cảm thấy không thở nổi.
Thậm chí cô còn không biết nụ hôn này giằng co bao lâu, chỉ biết thời điểm tiếng chuông 0 giờ vang lên, chờ đợi cô không phải cảm giác hít thở không thông, mà là cơn đau âm ỉ đột nhiên truyền đến từ một chỗ nào đó.
Thế giới dường như trở nên yên tĩnh, Hòa Vi không nghe được tiếng nức nở của chính mình, cũng không nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông, từ lúc Yến Hoài đẩy cô lên giường, đã thay đổi không ít tư thế.
Phải một lúc lâu sau, Hòa Vi mới lấy lại chút thần trí, cảm giác hít thở không thông càng tăng thêm, nhưng cuối cùng trong óc cô vẫn giữ được chút tỉnh táo mà hỏi hệ thống: “Điềm Điềm, lần này tôi không cần chết sao?”
“Tự động khởi động lại, chờ một lát…”
Vài giây sau, hệ thống đáp: “Không, không phải nha, ký chủ.”
Câu trả lời này như một cái ám hiệu, hệ thống vừa dứt lời, trong nháy mắt Hòa Vi liền không có bất cứ cảm giác gì.
Cùng lúc đó, sau khi Yến Hoài phóng thích lần thứ nhất, vừa mới tiêu tốn hết sức lực đè trên người cô.
Đáy mắt anh đỏ lên, ôm cô vào trong l*иg ngực thật chặt, ghé vào bên tai cô hôn vài cái, mới phát hiện ra không thích hợp.
Vừa rồi Hòa Vi khóc thật sự rất lợi hại, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có thanh âm.
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Bảo bối?”
Hòa Vi rũ lông mi, sắc mặt thực an tĩnh.
Yến Hoài nhíu mày, duỗi tay chạm vào gương mặt cô, “Hòa Vi.”
Không ai đáp lại, trong phòng im ắng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Hô hấp Yến Hoài cứng lại, thời điểm tách ra anh theo bản năng đặt tay trên ngực trái của cô.
Phía dưới bàn tay thật bình tĩnh, thậm chí còn không có cả nhịp tim.
Cả người Yến Hoài đều cứng đờ, giống như mới từ ôn nhu hương rơi vào hầm băng, máu trong toàn thân phảng phất đều đông lạnh, anh nhắm mắt, sau đó xoay người xuống giường, anh lấy điện thoại di động tìm một dãy số, sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói anh lạnh lùng, hơn nữa có chút không ổn định: “Đến nhà tôi một chuyến.”
“Trời ơi, đại thiếu gia, hiện tại mấy giờ a…”
Yến Hoài không trả lời, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Nửa giờ sau, bác sĩ Thẩm đầu tóc bù rù quần áo không chỉnh tề hoả tốc đuổi tới đây, anh đoán Yến Hoài chắc chắn có chuyện quan trọng, cho nên không dám trì hoãn một phút đồng hồ nào, mà vội vã lên tầng, tiến thẳng đến cửa phòng Yến Hoài: “Làm sao vậy, ai sinh bệnh sao——”
Còn chưa dứt lời, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường, bả vai sạch sẽ trắng nõn dưới chăn, phía trên mơ hồ có những vệt đỏ ái muội, bác sĩ Thẩm không biết nên nhìn thẳng hay là lảng tránh, chỉ có thể cứng nhắc quay đầu lại đây, “Cái này…”
Anh ta đã từng gặp qua không ít cảnh khóc khi X, nhưng bị hôn mê, thật đúng là lần đầu tiên.
Bác sĩ Thẩm khụ một tiếng, vừa muốn sùng bái Yến Hoài một chút, liền nghe thấy anh mở miệng: “Cô ấy không có nhịp tim.”
“…”
CMN!!!
Tâm hồn bác sĩ Thẩm yếu ớt, trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi : “Cậu cậu cậu… cậu nói thật?”
“Ừ.”
Biểu tình trên gương mặt Yến Hoài không rõ lắm, nhưng thanh âm lại vừa thấp vừa nghẹn, đuôi mắt có chút phiếm hồng, rất rõ ràng, tâm tình anh không ổn định, giống như tùy thời tùy chỗ đều sẽ bộc phát ra ngoài.
Bác sĩ Thẩm run rẩy nhìn về phía người trên giường, nâng lá gan nhỏ bé dịch qua, duỗi tay đặt dưới mũi cô dò xét hơi thở.
Theo như lời Yến Hoài nói, không có hô hấp, hơn nữa độ ấm nơi chóp mũi cũng bắt đầu giảm xuống, so với đầu ngón tay của anh ta còn muốn lạnh hơn.
“A Hoài, cậu… cậu sẽ không…” Dừng một chút, bác sĩ Thẩm lại tận lực uyển chuyển nói: “Nếu không chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện nhìn xem…”
Tuy rằng đưa đến bệnh viện cũng có tám chín phần mười là không cứu được.
Yến Hoài không nhìn anh ta, anh đi đến đầu giường ngồi xuống, duỗi tay vuốt tóc dính ở trên mặt Hòa Vi ra, “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ Thẩm biết tính tình anh, cũng không nói thêm gì, liếc anh một cái liền ra khỏi phòng.
Ngón tay Yến Hoài dọc theo sườn mặt Hòa Vi di chuyển xuống dưới, vùng da dưới đầu ngón tay anh trơn trượt lạnh lẽo, không dám dùng sức, nhẹ nhàng dán ở trên cổ cô, “Mệt mỏi thì ngủ mấy ngày.”
Không ai đáp lại.
Yến Hoài cúi người, hôn nhẹ lên đôi mắt cô, “Ngủ ngon, bảo bối.”
Rất rõ ràng Hòa Vi không phải đang ngủ, trong lòng Yến Hoài rõ ràng, chỉ là không nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
Anh lùi lại mấy ngày công tác, mỗi ngày chỉ canh giữ bên mép giường Hòa Vi, anh nói không nhiều lắm, phần lớn thời gian chỉ là an an tĩnh tĩnh mà nhìn cô.
Dì Hàn cùng bác sĩ Thẩm: “…”
…Thật là đáng sợ.
Không phải Yến Hoài điên rồi, thì chính là bọn họ điên rồi.