Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 24


Hòa Vi nhớ lại người đàn ông này.

Cụ thể thì cô cũng không quá rõ ràng, chỉ nhớ mang máng đây là một tên nhà giàu mới nổi.

Mấy tháng qua, giá trị của Mộc Sanh đã lên đến mấy trăm vạn, nhờ có người bạn trai nhà giàu này, nước lên thì thuyền lên, bằng không cô ta nào có khả năng nhận được vai diễn trong bộ phim của Trình Diễm.

Hòa Vi bị anh ta hét to tới mức màng nhĩ co rụt lại, cô nhíu mày, không nhịn được giơ tay che che lỗ tai.

Lúc này, người đàn ông cũng bình tĩnh lại.

Anh ta cho rằng Yến Hoài chỉ là nghe không được những lời nói thô tục, thở mạnh một hơi sau đó lung tung chỉnh lại cổ áo, khi mở miệng cuối cùng giọng nói cũng hạ xuống chút: “Xin lỗi Yến tổng, tôi thật sự quá tức giận, cho nên không khống chế được cảm xúc… Ai, anh là chưa thấy được vết thương trên mặt bạn gái tôi…”

Người đàn ông duỗi tay vừa chỉ lên mặt mình vừa khoa tay múa chân, “Sắp sưng đến hai centimet, cô ấy dựa vào gương mặt để kiếm cơm, anh cũng biết khuôn mặt đối với cô ấy có bao nhiêu quan trọng!”

Anh ta càng nói, lửa giận lại càng không chịu khống chế mà bốc lên thoát ra ngoài, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Hòa Vi, “Yến tổng, anh đừng bị cô ta lừa, đừng nhìn cô ta trông có vẻ yếu đuối, trên thực tế…”

Cùng ăn rau chân vịt thủy thủ đều mạnh mẽ giống nhau.

Còn chưa nói xong, Yến Hoài liền thấp giọng ngắt lời anh ta, “Vậy bây giờ anh muốn làm gì?”

Hòa Vi giương mắt nhìn anh, trong nháy mắt trái tim như rơi xuống hầm băng.

Tuy rằng mấy giờ trước Phùng Ninh còn đang nói Yến Hoài có niềm vui mới, nhưng Hòa Vi cũng không nghĩ tới anh cứ như vậy mà đem cô đẩy ra.

“Bắt cô ta xin lỗi Sanh Sanh , lại để cho Sanh Sanh đánh hai bạt tai xả giận!”

Vị thiếu gia này ngày thường được nuông chiều, muốn gì được nấy, nhớ tới những lời vừa nói, hơn nữa hôm nay là Yến Hoài gọi anh ta lại đây, hai nhà hợp tác lợi ích không ít, cũng coi như có chút giao tình, anh ta cho rằng hôm nay Yến Hoài thuận tay giúp anh ta xử lý người phụ nữ xấu xa này.

Rốt cuộc vừa rồi ở trong điện thoại, Yến Hoài đến nửa chữ cũng không nói giúp người phụ nữ này, nếu không anh ta cũng không có khả năng làm quá như vậy.

Người đàn ông nhớ tới gương mặt sưng như đầu heo của bạn gái mình, vừa phẫn nộ lại đau lòng, bỏ thêm một câu: “Không được, hai bạt tai không đủ, phải đánh tới khi nào Sanh Sanh vui vẻ mới thôi!”

Tên nhà giàu mới nổi sợ là muốn mạng của cô.

Bắt cô ăn nhiều bạt tai như vậy, còn không bằng trực tiếp trọng sinh cho thống khoái.

Lúc này Hòa Vi ngược lại rất trấn định, giương mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Cằm Yến Hoài khẽ nâng, “Nói xong?”

“Uhh… Không sai biệt lắm.”

Khóe miệng Yến Hoài hạ xuống, tay trái nhẹ nâng lấy điếu thuốc đang hút được một nửa trong miệng xuống, sau đó hai ngón tay vân vê cho tàn thuốc rơi xuống dưới, giây tiếp theo, Hòa Vi thấy nửa điếu thuốc kia bị anh vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn ấn ở trên bàn tay phải đang chống lên bàn của tên nhà giàu mới nổi.

Tiếng la như gϊếŧ heo của anh ta lập tức vang lên ——

“A… Yến, Yến tổng, anh anh anh…”

"Dạy anh cách nói chuyện.”

Sắc mặt Hòa Vi trắng nhợt, kinh sợ tới mức nói không nên lời.

Tên nhà giàu mới nổi sợ Yến Hoài lại tiến đến, nhảy ra xa cách tầm nửa mét, bàn tay bị bỏng đau đớn, tay phải không khống chế được mà vẫn luôn run lên, ngay cả giọng nói đều bắt đầu run: “Anh anh anh…”

Yến Hoài ném điếu thuốc kia vào gạt tàn, “Mộc Sanh đã diễn hơn hai năm lõa thể.”

Sắc mặt người đàn ông biến đổi, “Yến tổng, Mộc Sanh chính là nghệ sĩ công ty anh…”

Nào có ông chủ lại hắt hủi nhân viên của mình?

Đuôi lông mày Yến Hoài nhẹ nâng, sắc mặt lạnh nhạt: “Hòa Vi là người phụ nữ của tôi.”

Hòa Vi: “…”

Cô không phải nha!

Tên nhà giàu mới nổi cũng bị kinh ngạc không nhỏ, cằm như muốn rơi xuống, không đợi anh ta mở miệng, Yến Hoài lại tiếp tục nói: “Tôi nghe nói mấy năm trước anh chơi đến vui vẻ, chạm qua ma túy, còn làm cho 3 cô gái ngã sảy thai.”

Giờ khắc này anh ta đã không còn cảm giác được nỗi đau ở trên tay.

“Hai tội này, anh muốn dùng cái nào?”

“Yến, Yến tổng, tôi biết sai rồi, tôi không nên đối với Hòa tiểu thư…”

“Xin lỗi tôi làm gì?”

Người đàn ông kia vội vàng quay mặt đi tới, hướng Hòa Vi cúi một cái thật sâu: “Hòa tiểu thư, tôi thay Mộc Sanh cùng chính mình xin lỗi cô, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân…”

Yến Hoài nhẹ nhàng giễu cợt, “Như vậy liền xong rồi?”

Tên nhà giàu mới nổi ngẩn ra.

Chẳng lẽ còn muốn anh ta quỳ xuống?

Anh ta đánh giá Yến Hoài hẳn là không có loại đam mê này, suy nghĩ vài giây mới hiểu được ý tứ của anh, mở miệng nói: “Hòa tiểu thư, người phát ngôn của công ty tôi còn chưa có quyết định, không biết cô có hứng thú hợp tác cùng chúng tôi hay không… Thù lao khẳng định cao nhất trong giới!”

Hòa Vi: “…”

Phong cách chuyển biến này thật sự quá nhanh, trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng nhìn về phía Yến Hoài ở đối diện.

Người nọ vừa vặn cũng đang nhìn cô, tầm mắt anh rất thâm trầm, bốn mắt nhìn nhau, Hòa Vi vội vàng đem tầm mắt bỏ qua một bên, khô khan mà “Ừ” một tiếng.

Vẫn là câu nói kia, bánh từ trên trời rơi xuống, không nhặt chính là đồ con rùa.

Cô coi như quyền phát ngôn này là chính mình dùng một cái tát đổi lấy.

Ít nhất cũng coi như trong họa có phúc.

Người đàn ông kia rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hướng hai người bọn họ mà cúi người thật sâu nói, “Cảm ơn Yến tổng, cảm ơn Hòa tiểu thư, tôi không chậm trễ hai vị dùng cơm nữa…”

Giọng nói vừa rơi xuống, như là sợ bị Yến Hoài gọi lại, anh ta không chờ nổi mà tông cửa xông ra.

Thẳng đến khi ra ngoài, anh ta mới gọi điện thoại cho người bạn gái không làm người khác bớt lo kia: "Con mẹ nó, rốt cuộc cô nghe ai nói Yến Hoài bỏ rơi Hòa Vi?”

Tay phải truyền đến một trận đau đớn, “Mẹ nó, về sau cô không được trêu trọc Hòa Vi, thấy cô ta liền trốn đi, biết chưa?”

Thiếu chút nữa làm hại anh ta đến gốc gác cũng bị rụng rơi ra ngoài.

Người bên kia không biết nói gì, mà người đàn ông lại chửi, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, lão tử muốn cô có ích lợi gì!”

-

Nhà giàu mới nổi đi rồi, nhất thời không khí trong phòng trở nên đình trệ.

Tiếng hít thở của Hòa Vi cực nhẹ, nhẹ đến mức căn bản nghe không thấy, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Yến Hoài.

Đại khái qua hai phút, cô mới nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Bị dọa rồi?”

Hòa Vi chớp mắt, nhẹ nhàng “Vâng.” một tiếng.

Chẳng qua cô chưa nói ra khỏi miệng, so với việc bị người kia hét to thậm chí động thủ với cô, cô càng cảm thấy sợ hãi khi Yến Hoài không tiếng động đem đầu thuốc lá ấn trên tay người nọ.

Anh càng dịu dàng, thì âm lệ trong xương cốt càng sâu, cũng càng nguy hiểm.

Nhưng cố tình dù anh là loại người này, khi dịu dàng lại có sự hấp dẫn trí mạng.

Muốn mạng cô mà.

Thậm chí Hòa Vi có thể xác định, nếu không có đời trước, hiện tại khả năng cô đã hãm sâu ở trong sự dịu dàng của Yến Hoài.

Nhưng mà không có nếu.

Cảnh tượng đời trước khi anh lái xe đâm cô vẫn rõ ràng trước mắt.

Lần đó phanh lại đúng lúc, nếu trễ——

Đâm cô tàn tật, hoặc là trực tiếp đâm chết?

Lần trước đâm nhà đầu tư, hôm nay lại lấy thuốc lá ấn trên tay tên nhà giàu mới nổi, cả hai giống nhau ở chỗ là anh đều không hề bận tâm.

Trước kia Hòa Vi không suy nghĩ cẩn thận, còn tưởng rằng Yến Hoài là bởi vì cô là bạn gái của Yến Thần, cho nên mới phiền chán cô.

Lần này sau khi trọng sinh cô càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp——

So với việc bởi vì Yến Thần mà phiền chán cô, càng giống như là bởi vì đối với cô yêu mà không được cho nên đau lòng mới ra tay tàn nhẫn muốn huỷ hoại cô.

Cho nên lúc ấy khi anh nghe thấy cô và Yến Thần đã chia tay, sắc dục nơi đáy mắt cơ hồ không thèm che dấu mà phát ra ngoài, đáng tiếc lúc ấy trong lòng Hòa Vi chỉ nghĩ đến chuyện trọng sinh nên căn bản không chú ý tới.

Lúc này cẩn thận nhớ lại, cô có thể đem biểu tình của Yến Hoài ngay lúc đó mà phân tích rành mạch.

Xong rồi.

Nếu thật sự là bởi vì yêu mà không được, tình cảnh hiện tại của cô chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?

Hiện tại cả người Hòa Vi đều không được tốt.

Cô cũng không phải chưa từng trải qua tình yêu cuồng nhiệt thời thiếu nữ, cũng biết rõ ràng những kịch bản về tổng tài biếи ŧɦái, một loại là cầm tù nữ chủ trong phòng tối, hoặc là bởi vì nữ chủ chạy trốn mà đánh gãy chân cô ấy, những tình tiết linh tinh khác ở chỗ nào cũng có.

Hòa Vi cảm thấy Yến Hoài hoàn toàn có loại tiềm năng này, cô khống chế không được mà run một cái, vừa vặn ngay lúc này cửa phòng mở ra, người phục vụ tiến vào.

Hai ba phút sau, người phục vụ đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Đồ ăn không nhiều lắm, hương thơm mỗi một món bay vào mũi, nhưng mà lúc này Hòa Vi đã không còn tâm trạng ăn uống, bàn tay cô đặt ở dưới gầm bàn nắm chặt lại sau đó giương mắt: “Yến Hoài.”

Cho dù ở bất cứ đâu, cô đều gọi tên anh rất nhỏ.

Đây là lần thứ hai.

Yến Hoài nâng mắt, “Ừ”

Hòa Vi nắm chặt ngón tay, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Có khi nào sau này anh không còn đối xử tốt với tôi như bây giờ không?”

Dù sao thủ đoạn của anh rất nhiều, tùy thời tùy chỗ đều có thể nắm được nhược điểm của người khác, sau đó lại đẩy người ta xuống địa ngục.

“Em ngoan một chút, tôi sẽ không.”

“Nếu tôi…” giọng nói Hòa Vi có chút nghẹn, “Không ngoan?”

Yến Hoài nhìn chằm chằm khóe mắt đã đỏ lên của cô, một lúc lâu sau, đột nhiên anh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cũng sẽ không.”

Anh không xuống tay được.

Mấy ngày đi công tác, mỗi ngày anh đều muốn gặp cô.

Rất rất muốn gặp, muốn nghe giọng nói mềm yếu của cô gọi anh là “Chồng yêu”.

Hôm qua sau khi Yến Hoài xuống máy bay, buổi tối ở trên giường của chính mình nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn là sang phòng Hòa Vi.

Trên giường sạch sẽ, rất dễ dàng ngửi được mùi bột giặt, hiếm khi anh ngủ một đêm không mộng mị.

Mũi Hòa Vi đau xót, trong lòng bất ổn, chính mình cũng không biết có nên tin hay không.

Cô không nói chuyện, khóe mắt vẫn còn ướt, là bị hành động của hai người đàn ông kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vừa muốn chuyển đề tài, người đàn ông đối diện đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn đi tới, sau đó dừng ở bên người cô, hơi cúi người xuống nhìn cô, một lát sau, ngón trỏ nhẹ nâng, vô cùng dịu dàng mà lau nước mắt ở khóe mắt Hòa Vi.

Sau đó giây tiếp theo, Hòa Vi thấy anh đem ngón tay dính nước mắt của cô đưa đến bên miệng, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ, khi mở miệng ngữ điệu trầm thấp ái muội, kết hợp với động tác này thêm vài phần tình sắc ý vị: “Mặn.”

Hòa Vi: “…”

Đôi mắt cô không chớp, cảm giác rõ ràng được đầu ngón tay người đàn ông cọ qua mặt, “Còn đau hay không?”

Hòa Vi lắc đầu.

Cô đoán được Yến Hoài muốn làm cái gì, vừa muốn cùng anh kéo ra khoảng cách, bả vai đã bị anh đè lại, “Không được trốn.”

Hòa Vi ngừng thở.

Giây tiếp theo, nụ hôn của người đàn ông dừng trên trán cô.

Thật nhẹ thật dịu dàng, không hề chứa một tia du͙© vọиɠ.

Trái tim Hòa Vi lại kinh hoàng lên, bên tai bỗng nóng bừng.

Yến Hoài đã ngồi xuống, ngắn ngủi vài giây, anh lại khôi phục bộ dáng người lạ chớ gần: “Hiện tại nói chính sự.”

Anh rũ mắt nhìn về phía chiếc đĩa sứ Thanh Hoa kia.

Hòa Vi cũng theo tầm mắt anh mà nhìn qua, vừa rồi cô còn cảm thấy xấu hổ, hiện tại ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Muốn bán bao nhiêu tiền?”

Nhìn dáng vẻ hình như là không nhớ.

Hòa Vi hít một hơi, giơ ba ngón tay “Ba mươi vạn… đi.”

Cô đã tìm hiểu qua, đây là giá bình thường.

“Thiếu tiền?”

“…”

Hòa Vi nghĩ mình có phải đang sử dụng công phu sư tử ngoạm hay không, vừa muốn suy xét hạ giá, ngón tay Yến Hoài ở trên mặt bàn nhẹ gõ, “Năm mươi vạn đi.”

“… Có phải quá nhiều không?”

“Một trăm vạn?”

Hòa Vi: “…”

Có tiền thật tốt nha.