Vị trí đứng của Hòa Vi rất gần với ghế phụ, cho nên từ góc độ của cô nhìn qua, căn bản nhìn không thấy mặt người đàn ông bên trong.
Nhưng giọng nói này cô lại vô cùng quen thuộc.
Bởi vì giọng nói này đã làm cô vài lần gặp ác mộng.
Tay Hòa Vi đặt trong túi áo khoác, ngón tay nắm chặt lại buông ra.
Lúc này cho dù cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn tay người đàn ông đặt ở trên tay lái, khớp xương cổ tay rõ ràng, lại hướng lên trên, cổ tay áo là phẳng, sạch sẽ.
Đây là một đôi tay thậm chí so với cô còn muốn xinh đẹp khéo léo hơn.
Thấy cô không nói lời nào, Yến Hoài lại lặp lại một lần: “Lên xe.”
Hòa Vi: “…”
Cô không nghĩ sẽ ngồi xe anh!
Nhưng mà Hòa Vi lại không thể biểu hiện một cách mãnh liệt đến như vậy, cô cũng mặc kệ việc mình không nhìn thấy mặt người bên trong, hơi hơi hướng anh gật đầu, “Không cần, cảm ơn Yến tổng.”
Mới vừa nói xong, cửa sổ xe phía sau liền kéo xuống, Trình Diễm ló đầu ra nói, “Vi Vi, lên xe đi, đã trễ thế này con gái một mình đứng bắt xe không an toàn.”
Loại thời điểm này một câu của Trình Diễm so với mười câu của Yến Hoài đều đáng tin hơn, tảng đá lớn trong ngực Hòa Vi đột ngột rơi xuống đất.
Gần 10 giờ đêm, đoạn đường này cũng coi như hẻo lánh, đàn ông đi còn không nhất định an toàn, càng đừng nói con gái như cô tay trói gà không chặt.
Hòa Vi cũng không làm ra vẻ mà cự tuyệt, tầm mắt dừng ở phía trước và trên ghế sau hai giây, còn chưa quyết định ngồi ở nơi nào tốt hơn, cửa xe ghế phụ đã bị người đàn ông ở ghế lái nghiêng người mở ra.
Được, thời gian do dự cũng lâu lắm, cô đã không có cơ hội lựa chọn.
Hòa Vi khom lưng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa khẽ nói cảm ơn
Trình Diễm ở hàng ghế phía sau chơi di động, sau đó lại giương mắt nhìn cô, “Cảm lạnh không nặng thêm chứ?”
“Chắc là không có, về nhà lại uống mấy viên thuốc.”
Trình Diễm gật đầu, sau đó lại nhìn thời gian, “Hơn 10 giờ.”
Hòa Vi thấy Yến Hoài trước sau đều không muốn để ý đến cô, Trình Diễm một người tự quyết định lại thật sự có chút xấu hổ, cô chỉ có thể gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Trình Diễm: “Vi Vi, tối nay em có chuyện gì sao?”
Hòa Vi theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh, lại “Ừ” một tiếng.
Trình Diễm liền không nói chuyện nữa.
Anh cũng không phải người nhiều chuyện, huống chi đối phương chỉ là bạn của em gái.
Bên trong xe im lặng vài phút.
Chiếc xe Bentley màu đen hoàn toàn ra khỏi con đường đó, Hòa Vi lúc này mới hỏi: “Yến tổng hiện tại phải về nhà sao?”
Sắc mặt Yến Hoài bình tĩnh, không gợn sóng mà “Ừ” một tiếng.
Hòa Vi lại yên lặng vài giây.
Bởi vì những đời trước cô chết quá sớm, Yến Hoài còn chưa kịp lên sân khấu cô liền đã chết rồi, cho nên sự hiểu biết của cô đối với Yến Hoài, thêm đời này cũng chỉ có hai đời.
Không tính nhiều cũng không tính thiếu.
Yến Hoài so với Yến Thần nhiều hơn mấy tuổi, năm nay chắc hẳn vừa qua hai mươi bảy tuổi, thời gian làm việc trên thương trường so với Yến Thần cũng lâu hơn, nên trên người tự toát ra một loại khí chất, không coi là lão thành, nhưng là trầm ổn.
Người đàn ông này trên người từ khi sinh ra đã có sẵn một loại áp bức, anh ngồi yên ở nơi đó, một câu cũng không cần phải nói, đều đáng chú ý hơn so với những người khác.
Đời trước Hòa Vi cùng anh chỉ có vài lần tiếp xúc gần gũi, nhưng bởi vì lúc ấy cô quá khẩn trương, cơ bản đều quên không sai biệt lắm.
Đời này ngồi bên cạnh, cô vẫn khẩn trương như vậy, xác thực mà nói, có sự kiện trải qua đời trước, nên lúc này cô càng cảm thấy lo lắng.
Hòa Vi mất nửa phút để khắc phục cảm giác khẩn trương này, sau đó căng da đầu lại hỏi một câu: “Trở lại Yến gia, hay là…?”
Yến Hoài rốt cuộc cũng nhìn cô một cái.
Lúc này Hòa Vi mới cảm thấy chính mình đang hỏi thăm vấn đề riêng tư của người khác, cô khụ một tiếng, “Thực xin lỗi, tôi không có ý khác…”
“Yến gia.”
“…À.”
“Làm sao vậy?”
“Tôi cũng đang muốn đi Yến gia.”
Hòa Vi cong khóe môi, tận lực khống chế giọng nói của chính mình sao cho không quá run, nghe như vậy mới có cảm giác chắc chắn chút, mới vừa do dự có nên nói câu “Thật tốt” để hòa hoãn không khí hay không, thì tiếng chuông di động liền vang lên, cô nhìn tên hiển thị trên điện thoại, sau đó nghe máy.
Là Yến Thần gọi điện tới, cô vừa nhấn nút nghe, giọng nam liền truyền tới: “Hòa Hòa, em có tới đây không?”
Hòa Vi “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, “Giờ qua đây.”
Yến Hoài từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái.
Yến Thần: “Thật sự không cần anh qua đón em sao?”
Hòa Vi: “Không cần, em đang ngồi trên xe.”
Yến Thần: “Xe taxi sao? Không an toàn?”
Hòa Vi nhỏ giọng, “Hẳn là rất an toàn.”
Lại nói vài câu, Yến Thần cuối cùng cũng chịu ngắt điện thoại.
Sau một hồi nghe điện thoại, trên tay Hòa Vi đã ra một lớp mồ hôi, giữa các ngón tay là một mảnh ướt dính, cô cất điện thoại, sau đó vừa nâng mắt, vừa vặn nghe được câu hỏi của Yến Hoài: “Yến Thần gọi tới?”
10h tối chứ không phải 10h sáng, lúc này gọi cô qua có thể có chuyện gì.
Chờ tới Yến gia đoán chừng phải gần 10 giờ rưỡi, sau đó lại ăn một bữa cơm, 11 giờ.
Hôm nay Hòa Vi bị xối nước hết nửa ngày, Yến Thần chưa chắc sẽ để cô ở bên ngoài chạy loạn.
Sau đó đâu.
Hai người ở cùng nhà một đêm, tăng tiến tình cảm?
Yến Hoài nhếch môi, giẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường.
Cứ như vậy vài phút, ở hàng ghế phía sau Trình Diễm đã ngủ rồi, anh dừng xe cũng không quá đột ngột, Trình Diễm lung lay nhưng cũng chỉ nhíu nhíu mày, đôi mắt vẫn còn nhắm, thay đổi tư thế tiếp tục chợp mắt.
Ngón tay Yến Hoài ở trên tay lái nắm chặt, “Tôi đưa em trở về.”
Hòa Vi nhíu mi, “Tôi hôm nay không trở về nhà.”
Yến Hoài không nói lời nào, yên lặng một lát, sau đó anh đánh tay lái đem xe quay đầu.
Hòa Vi tuy rằng phương hướng kém, nhưng cũng biết hướng này không đúng.
Mặt Hòa Vi càng ngày càng đen, tận lực khống chế âm lượng của chính mình: “Hướng này giống như không phải hướng đi Yến gia?”
Nhưng cố tình hôm nay lại là cơ hội tốt ngàn năm có một để tăng độ hảo cảm của Yến Thần, trong đầu óc Hòa Vi đều suy nghĩ về chuyện này, lời nói đã tới bên miệng rồi, trong lúc nhất thời không thể dừng, thanh âm yếu đuối bật thốt lên: “Yến Hoài——”
“…”
Xe bỗng nhiên dừng lại.
Phía sau Trình Diễm đang nằm trên lưng ghế, nháy mắt tỉnh táo lại.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu bạch thỏ cư nhiên sẽ rống người, lại còn đối với sói xám mà rống!
Trình Diễm vừa kinh ngạc vừa phấn khởi, đôi mắt trợn to, tầm mắt dừng ở trên hai người người đảo vài vòng.
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô, “Gọi tôi cái gì?”
Hòa Vi: “…”
Xong rồi.
Hôm nay cô bị xối quá nhiều nước lạnh, có thể là nước cũng vào trong đầu, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều đã quên.
Cô vừa rồi rốt cuộc đã làm cái gì!
Cô vừa hung dữ với Yến Hoài!
Lòng bàn tay Hòa Vi mồ hôi chảy càng nhiều, một hồi lâu, cô mới cắn cắn môi dưới, “Yến tổng…”
Yến Hoài nhíu mày, “Câu trước.”
“…”
Hòa Vi không dám nói tiếp nữa.
Yến Hoài nhìn chằm chằm hàng mi dài đang rũ xuống của cô, cũng không bắt cô phải lặp lại, đổi đề tài, “Như vậy là muốn đi?”
Hòa Vi thả tay xuống, “Tôi cần phải đi Yến gia.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Yến Hoài lại không nói chuyện nữa.
Bên trong xe lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, đại khái qua hơn một phút, tiếng chuông di động của Hòa Vi lại vang lên.
Vẫn là Yến Thần.
Cô nhìn màn hình, sau đó ấn tắt.
Hầu kết Yến Hoài lăn lộn, “Được.”
Hòa Vi giương mắt nhìn anh, mắt cô xinh đẹp, lông mi cong vυ't, khi mắt rũ xuống liền xuất hiện một bóng râm.
Yến Hoài nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt.
Tâm phiền ý loạn, muốn hút thuốc nhưng lại không thể châm.
Hòa Vi dù sao cũng là phụ nữ, hẳn là ngửi không quen mùi thuốc.
Hút thuốc thì phải mở cửa sổ, nhưng mà cô cảm lạnh còn chưa khỏi.
Yến Hoài mở hộp đựng đồ trên xe, ngón tay khẽ chạm lên gói thuốc lá, thanh âm khi mở miệng có chút nghẹn, “Không được cùng anh ta lên giường.”
Trình Diễm: “…”
Hòa Vi: “…”
“Nói chuyện.”
“…Vâng.”
Yến Hoài lúc này mới đóng lại hộp đựng đồ, quay đầu xe trở về.
Hòa Vi nhìn thời gian trên di động, 22h17p.
Cô thở dài.
Tốt nhất là hôm nay có thể cùng Yến Thần chia tay, sau đó, triệt để mà rời xa người nhà họ Yến .
-
10h40 phút, Hòa Vi xuống xe.
Yến Thần đứng chờ ở bên ngoài, thấy Hòa Vi từ trên xe Yến Hoài xuống vô thức nhíu mi, sau đó tiến đến ôm vai cô, “Hòa Hòa, em như thế nào lại đi cùng anh của anh?”
Giọng nói của anh ta có vài phần tranh giành tình cảm, như là đang bắt gian vợ của mình trên giường người đàn ông khác.
Hòa Vi cảm thấy có chút buồn cười, cô cong cong khóe miệng, vô tội nói: “Chính là tiện đường… Yến tổng liền cho em đi nhờ tới đây.”
Cô vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ hàng ghế sau xe, “Anh Trình Diễm cũng đi cùng.”
Cửa xe mở ra, Trình Diễm quả nhiên từ trên xe bước xuống dưới, Yến Thần lúc này mới tin, ôm Hòa Vi hướng vào trong, “Mới vừa quay phim xong, đói bụng chưa, muốn ăn cái gì?”
Hòa Vi liếc mắt nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu anh ta.
77, không biết có phải hay không bởi vì mấy ngày nay vắng vẻ anh ta, mà tự nhiên lại tăng hai điểm.
Trong lòng Hòa Vi thở nhẹ một hơi, khóe miệng khẽ cong, “Anh chưa ăn à?”
“Còn chưa ăn.” Yến Thần sờ sờ tóc cô, “Đợi em cùng nhau ăn.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
Không đợi Yến Thần trả lời, Hòa Vi lại tiếp tục nói: “Em làm cho anh.”
Trình Diễm: “…”
Anh vẫn nên lên xe đi.
Bên ngoài quá lạnh, ánh mắt người nào đó còn lạnh hơn.
Hòa Vi căn bản không để ý tới Yến Hoài, rửa tay sạch sẽ liền đi vào phòng bếp.
Có dì Vân hỗ trợ, cô xào đơn giản vài món thức ăn, lại nấu một chén mì trường thọ.
Đến khi làm xong tất cả, đã hơn 11 rưỡi.
Sắp hết ngày hôm nay.
Hòa Vi khó có khi khẩn trương như vậy, tim cô đập như nổi trống, bê chén mì trường thọ đặt ở trước mặt Yến Thần, “Sinh nhật vui vẻ.”
Trong nháy mắt đôi mắt Yến Thần trở nên sáng rực rỡ.
Anh ta vốn dĩ cho rằng Hòa Vi không nhớ sinh nhật anh.
Chén mì trường thọ ngày hôm nay khiến cho anh ta cảm thấy ngạc nhiên nhất, so với những món quà mà anh ta nhận được đều khiến anh ta vui vẻ vừa lòng hơn.
Yến Thần nhìn người con gái xinh đẹp đang ngồi đối diện, đôi mắt cô sáng lấp lánh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh ta, “Nếm thử?”
Có điểm thẹn thùng, giống như còn có chút khẩn trương.
Yến Thần phối hợp mà nếm một miếng.
“Lần đầu tiên em nấu mì cho đàn ông.”
Trong lòng Yến Thần vui vẻ, khóe miệng giương cao.
Cùng lúc đó, trong đầu Hòa Vi “Đinh” một tiếng, “Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của nam chủ đã đạt tới tám mươi.”
Cả người Hòa Vi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô đoán đại thiếu gia như Yến Thần chắc chắn chưa được trải qua cảm giác được quan tâm ấm áp trong sinh nhật, bạn bè tuy rằng không ít, nhưng người thật sự quan tâm anh ta được mấy người, cho nên Hòa Vi mới quyết định từ những việc nhỏ nhất, nhất định sẽ khiến anh ta cảm động.
Trong lúc đối phương không phòng bị, liền đánh úp.
Sau đó, đúng như dự kiến mà đạt được mục đích.
Hòa Vi quyết định chờ anh ta ăn xong chén mì này mới nói tới chính sự, khóe miệng cô khẽ cong, đôi mắt cũng cong, cười rộ lên xinh đẹp động lòng người, “Yến Thần, đợi chút nữa em có quà muốn tặng cho anh.”
Người vừa mới bước chân xuống lầu,Yến Hoài: “…”
Thật tốt.
Kế tiếp có phải hay không định đem chính bản thân mình tặng cho anh ta?
Thật đúng là xem lời anh nói như gió thoảng bên tai.