Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 139: Ăn Ý

Editor: Xám

Đương nhiên, người này có thể mô phỏng nét chữ của nàng thì cũng có thể mô phỏng nét chữ của Khánh Đế.

Tần Cửu đoán, người bị đâm chết ở nhà trọ năm đó có thể không phải là Thẩm

Phong. Mặc dù đã qua điều tra, không tra ra được chứng cứ xác thực,

nhưng bởi vì Tần Cửu dành nhiều tâm sức, vì thế phái người để mắt sát

sao đến Tô phủ. Rất nhanh phát hiện gần đây Tô phủ muốn mua vài nha

hoàn. Nghe nói hàng năm Tô phủ đều sẽ chọn mua nha hoàn từ nơi khác,

không mua ở lân cận kinh kỳ. Tần Cửu vốn định mua chuộc người môi giới

bán người, trà trộn người của mình vào, nhưng nàng phát hiện, người môi

giới bán người đó rất thân quen với Tô phủ, là người Tô Thanh tín nhiệm, không dễ dàng mua chuộc như vậy, nếu muốn phái người đến Tô phủ không

hề dễ dàng. Tần Cửu bí quá hóa liều, đành phải bắt cóc một nữ tử trong

số đó, để người của mình dịch dung thành dáng vẻ của nàng ta, thay thế

nàng ta trà trộn vào Tô phủ.

Cũng là trùng hợp, mấy nha hoàn đó

chính là mua cho cơ thϊếp của Thẩm Phong. Thẩm Phong này, cũng không

biết là thật sự háo sắc, hay là cố ý. Hắn ở trong địa thất, có vài nữ

nhân hầu hạ hắn, hơn nữa, hắn cũng rất siêng đổi nữ nhân, mặc dù Tô

Thanh giam giữ hắn, nhưng suy cho cùng muốn dùng hắn, cho nên đối xử với hắn vẫn coi như không tệ. Cách một thời gian, sẽ mua hai nữ tử đến cho

hắn. Nữ tử quần áo dính máu bảo vệ Thẩm Phong ở Tô phủ vừa rồi chính là

người Tần Cửu phái đến. Hôm nay nếu như không phải có nàng ấy, e rằng

Thẩm Phong đã bị Tô Thanh phái người diệt khẩu rồi. Lúc Tô Thanh bị bắt, biết chuyện có thể bại lộ, trong lúc vội vàng đã hạ mệnh lệnh tru sát.

“Ngươi là ai?” Thẩm Phong kinh hoàng bạt vía quét qua Nhan Duật nhàn nhã uống

trà ngồi ở một bên, ánh mắt chuyển đi chăm chú nhìn lên người Tần Cửu,

chậm rãi hỏi.

Tần Cửu liếc mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên thành

nét cười nhạo thản nhiên: “Ngươi không biết ta cũng không sao, nhưng

ngươi nên biết, nếu như hôm nay không có ta và vương gia, e rằng ngươi

đã táng mạng ở suối vàng rồi.”

Thẩm Phong cảnh giác nhìn Tần Cửu, khóe môi hiện lên một nét cười lạnh, tôn lên khuôn mặt trắng bệch lâu

ngày không thấy ánh mặt trời của hắn, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh

thấm vào người: “Các ngươi cứu ta, ta vốn nên cảm tạ các ngươi, nhưng ta biết các ngươi cứu ta, hẳn là có việc cầu ta, nói đi!”

Tần Cửu

bật cười, giơ tay thổi sơn móng tay trên bộ móng mới tô ngày hôm nay,

thong thả nói: “Thẩm Phong, chẳng lẽ ngươi cho rằng, chúng ta cứu ngươi, là muốn bảo ngươi ngụy tạo thánh chỉ cho chúng ta giống như Tô Thanh

ư!?”

Người Thẩm Phong run lên, ngẩng đầu kinh hoàng nhìn chằm chằm Tần Cửu: “Ngươi… Ngươi…”

“Nói thật cho ngươi biết nhé,” Tần Cửu lười biếng quét mắt nhìn hắn, cái

nhìn đó nhìn như tùy ý, nhưng ánh mắt lại sâu xa mà khó lường: “Những

chuyện Tô Thanh làm đã bại lộ rồi. Hôm nay khi bọn ta đưa ngươi ra, sợ

là ngươi đã nhìn thấy rồi, lòng người khắp nơi trong Tô phủ hoảng sợ.

Những chuyện ngươi giúp Tô Thanh làm, e rằng cũng không giấu được nữa!

Ngươi chỉ có thể giống như Tô Thanh, bị áp giải đến thiên lao, rồi lại

áp giải đến Thái Thị Khẩu*, đáng tiếc mẫu thân ngươi ngậm đắng nuốt cay

nuôi dưỡng ngươi thành người, mặc dù ngươi bị hại bỏ mình, nhưng bà ấy

vẫn cho rằng ngươi đỗ Trạng nguyên mà tự hào. Nếu như bà ấy biết ngươi

đã phạm tội lớn bị chém đầu, không biết lão nhân gia ấy phải đau lòng

đến mức nào đây!”

*Thái Thị Khẩu: là nơi mà hầu hết các hình phạt vốn của Bắc Kinh được thực hiện trong thời nhà Thanh và được mở cho

công chúng xem.

Tần Cửu mỉm cười chậm rãi nói, nhưng giọng nói

lại cố ý ra vẻ bi thương, khiến người Thẩm Phong run lên. Trong lòng

hắn, mẫu thân hắn vẫn chiếm trọng lượng rất lớn. Nét cười lạnh ban đầu

nơi khóe môi hắn đã sớm biến mất không còn bóng dáng, chút thần thái

cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn phai nhạt đi. Hai tay hắn run run,

hai đầu gối đột nhiên mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, thấp giọng hỏi: “Ta

phải làm thế nào?”

Cuộc sống trong địa thất nhiều năm đã sớm mài

bằng chút cứng cỏi của người là Trạng nguyên, trong mắt Tần Cửu thoáng

hiện ra vẻ thương xót, thản nhiên nói: “Ba ngày sau, vụ án của Tô Thanh

sẽ thẩm tra xử lý ở công đường của bộ Hình, phải làm thế nào, ta nghĩ

hẳn là trong lòng ngươi biết rất rõ. Ngươi cũng không muốn thấy Tô Thanh thoát tội quay về diệt khẩu ngươi phải không, hôm nay ngươi nhặt cái

mạng này về nguy hiểm như thế nào, hẳn là ngươi đã biết, nhất định không muốn trải qua một lần nữa. Luật pháp của bản triều, đối với người chủ

động lên công đường làm chứng, hành vi phạm tội sẽ có giảm miễn thỏa

đáng, hẳn là ngươi biết điểm này rồi!”

Thẩm Phong nhìn Tần Cửu, thần sắc đờ đẫn gật gật đầu.

Tần Cửu mỉm cười, nghiêng đầu hỏi Nhan Duật ngồi uống trà ở một bên: “Vương gia, để hắn ở tạm trong phủ vương gia thì thế nào?”

Nhan Duật gật gật đầu, sai Điêu Thuyền đưa nữ tử áo dính máu và Thẩm Phong

đi bố trí ổn thỏa. Chờ đến khi trong phòng không còn những người khác

nữa, Nhan Duật khoanh tay đi đến trước mặt Tần Cửu, mắt đẹp hơi híp lại, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Ánh mắt thâm ý khó lường này, như muốn nhìn thấu đáo nàng từ trong ra ngoài trong khoảnh khắc đó, không còn chỗ che giấu.

Tần Cửu bị hắn nhìn chăm chú trong thời gian dài như vậy, cho dù nàng đã

sớm luyện được da mặt dày có thể so với tường thành, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng xoa xoa mặt, vuốt lại lọn tóc rối trên trán, cười

tỉm tỉm nói: “Vương gia, trên mặt ta có gì à?”

Nhan Duật lại lặng lẽ nghiêng đầu, để lại cho Tần Cửu đường nét nửa bên mặt với độ cong hoàn mỹ, đẹp đẽ như điêu khắc.

“Lệ Châu Nhi, ta đã từng nói chưa, ta rất khâm phục ngươi đấy!” Hắn nói với giọng trầm thấp, giống như lẩm bẩm độc thoại, trong giọng nói hàm chứa

một loại từ tính khó diễn tả bằng lời.

Tần Cửu cười xinh đẹp, da mặt cực dày mà đón nhận: “Chỗ vương gia cần khâm phục ta còn nhiều đấy!”

Nhan Duật nhướng mày, cười như không cười nói: “Da mặt ngươi thật là dày.”

Tần Cửu cười: “Cũng giống như vương gia vậy!”

Nhan Duật nhìn nàng vui cười như hoa nghiêng đầu liếc hắn, lời nói lại dịu

dàng như thế, trong lòng không khỏi có một cảm giác khác thường. Cảm

giác ấy khiến hắn vui vẻ như thế, hắn đang tiến lên trước một bước, lại

nghe Điêu Thuyền ở bên ngoài phòng đến truyền lời, nói là Tô Vãn Hương

đến đây thăm hỏi.

Tần Cửu mặt không biến sắc nhướng mày, đến thật là nhanh đó. Nói ra, bọn họ cứu Thẩm Phong khỏi Tô phủ cũng chỉ là

chuyện của nửa canh giờ trước, nhanh như vậy Tô Vãn Hương đã nghe nói

chuyện này, hơn nữa đã đi đến đây, thật là nhanh.

Đây là đến đòi người?

Tuy rằng trên hỉ đường, Tô Vãn Hương hiểu rõ đại nghĩa từ chối hành lễ với

Nhan Túc, nhưng không thấy nàng ta nói muốn quay về nhà mẹ đẻ. Nghe nói

là phải đến hậu đường uống thuốc nghỉ ngơi, sao nhanh như vậy đã có được tin tức, biết nàng và Nhan Duật đã đến phủ bọn họ.

Chỉ chốc lát

sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Tô Vãn Hương dẫn theo hai thị nữ chậm rãi vào phòng. Nàng ta đã cởi hỉ phục đỏ thẫm ra, mặc một

bộ váy nga hoàng bích hà, trên búi tóc cài trâm vàng, không tính là hoa

lệ nhưng cũng không mất đi tao nhã.

Nàng nhìn thấy Nhan Duật, cúi người hành lễ: “Bái kiến vương gia.”

Ánh mắt Nhan Duật đảo một vòng trên người nàng ta, lại dừng trên đôi mắt

trong veo của nàng một lát, lông mi đột nhiên chớp vài cái, ý cười bên

khóe môi đầy dịu dàng: “Tô tiểu thư không cần đa lễ, ta nói vì sao vừa

rồi tinh thần ta không yên, cảm thấy giống như là sắp có chuyện tốt gì

đó sắp xảy ra vậy. Nhưng thì ra là Tô tiểu thư đến, nói ra, là lần đầu

tiên Tô tiểu thư đến vương phủ sao, mau ngồi đi.”

Tô Vãn Hương

cười dịu dàng, nhưng thần sắc trong mắt lại lạnh lùng đến tột cùng: “Ở

trước mặt vương gia, người sáng không nói lời tối, ta cũng không vòng vo nữa. Vừa rồi về phủ, nghe gia mẫu nói vương gia và Cửu gia vừa mới đến

phủ, đã đưa một người trong phủ đi. Nghe mẫu thân ta nói, người đó là

một bà con xa của Tô gia chúng ta, đầu óc có chút vấn đề, thường xuyên

nói nhảm, lúc phát tác sẽ quen lấy đao chém người. Mặc dù nói ta chưa

bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe gia mẫu nói xong cực kỳ hoảng sợ.

Gia phụ vẫn luôn giam hắn trong địa thất, nhưng cũng không dám thất lễ,

hàng ngày đưa rượu ngon đồ ngon, chỉ sợ hắn trốn ra ngoài gây chuyện.

Không ngờ hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại bảo vương gia dẫn đến đây, ta sợ hắn làm vương gia kinh sợ, cho nên đến dẫn hắn về.”

Khóe môi Tần Cửu dần dần hiện lên chút ý cười.

Tô Vãn Hương lại hiểu được tầm quan trọng của Thẩm Phong, nàng ta đến đòi

người nhanh như vậy, có lẽ là sợ bọn họ biết được những chuyện không nên biết từ miệng Thẩm Phong. Tần Cửu chậm rãi híp mắt lại, là Tô Vãn Hương vốn dĩ thông minh hơn người, đoán được tầm quan trọng của Thẩm Phong

với vụ án của cha? Hay là, có nguyên nhân khác? Cũng có thể, nàng ta

không biết chuyện gì, chỉ nhận nhờ vả của Tô phu nhân đến đòi người?

Nhan Duật nhìn chằm chằm Tô Vãn Hương không dời mắt, khóe môi khẽ nhếch, tự

mình dẫn Tô Vãn Hương ngồi xuống, mới nói: “Tô tiểu thư, hiếm khi thấy

nàng quan tâm bản vương như vậy. Nhưng nàng nói không sai, người đó thật sự có chút vấn đề, thấy ánh mắt hắn âm u, ta đã cảm thấy hắn có chút

vấn đề, đã sớm sai người đưa hắn xuống rồi.”

Tô Vãn Hương nghe

vậy dường như vẻ mặt thả lỏng, thản nhiên nói: “Vương gia, nghe gia mẫu

nói, hôm nay hắn đã phát tác, cầm đao chém người, còn nói là người khác

muốn gϊếŧ hắn. Vương gia, kính xin cho phép ta dẫn hắn về đi!”

Nhan Duật cười lười biếng: “Tô tiểu thư, vội vã gì thế, hiếm khi đến vương

phủ của bản vương một chuyến, ngồi thêm một lát nữa, Điêu Thuyền Ngọc

Hoàn, các ngươi mau đi pha trà.”

Điêu Thuyền Ngọc Hoàn lên tiếng trả lời rồi đi.

Tô Vãn Hương lại khoát tay: “Vương gia, ta không khát, không có tâm trạng

uống trà. Bây giờ phải rời đi rồi, vẫn xin vương gia giao người ra đây!”

Nhan Duật tiếc hận thở dài nói: “Hiếm khi Tô tiểu thư đến một lần, dù sao vẫn để bản vương chiêu đãi thật chu đáo đi.”

Tô Vãn Hương thản nhiên nói: “Vương gia, nếu như hôm nay gia phụ không xảy ra chuyện, ta đã là vương phi của An Lăng Vương điện hạ rồi, e rằng lúc này cũng nên tôn kính gọi vương gia một tiếng hoàng thúc. Cho nên, vẫn

xin vương gia giữ khoảng cách, đừng giữ ta nữa.”

Nhan Duật nghe

vậy, sắc mặt buồn bã, thản nhiên nói: “Nói ra cũng đúng. Nếu thế,” nói

xong ra hiệu bằng mắt với Chiêu Quân: “Mau đưa người áo bào đen âm u vừa rồi đến cho Tô tiểu thư, ngàn vạn lần không được có sơ sót gì.”

Chiêu Quân lên tiếng trả lời rồi đi.

Tần Cửu nhướng mày, đang định lên tiếng, lại nhận ra Nhan Duật đã nhìn về

phía mình. Đôi con ngươi tà mị ấy chớp chớp với nàng, Tần Cửu chợt nhớ

ra, vừa rồi khi hắn nói chuyện với Chiêu Quân, dường như đã ra hiệu bằng mắt trước tiên.

Chẳng lẽ nói? Hắn thật sự không muốn giao Thẩm Phong ra?

Tần Cửu đang do dự, đã thấy Chiêu Quân hoảng hốt lo sợ chạy vội đến, chạy

đến mức thở hồng hộc, bẩm báo: “Bẩm vương gia, không thấy người mặc áo

bào đen vừa rồi và nữ tử áo dính máu nữa, nô gia phái người tìm khắp phủ cũng không phát hiện ra, đoán là bọn họ chạy mất rồi.”

Nhan Duật đột ngột đứng dậy, mày dài nhíu lại, tức giận nói: “Bản vương ta nuôi

các ngươi vô ích rồi, ngay cả một nữ nhân bị thương và một nam nhân

giống như tử quỷ đầu thai cũng không trông giữ được, ngươi bảo ta ăn nói với Tô tiểu thư thế nào, đánh, mỗi một người tự đến chỗ quản gia lĩnh

ba mươi đại bản đi!”